Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…
Chương 156
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Cho đến lúc những ánh lửa xung quanh bủa vây lấy ta, ta vẫn vô cùng bình tĩnh. Chỉ tới khi một kẻ trùm khăn đen kín mít ném đến phía ta thân xác đẫm máu thoi thóp của Vô Nhân, ta mới trợn to mắt hãi hùng đau xót… Cả người hắn đầy những vết thương, miệng vết thương thâm tím, bốc khói đen như trúng độc.Ta muốn nâng đỡ Vô Nhân, hắn lại yếu ớt thoái lui như sợ ta trúng độc. Hắn cười muôn phần đẹp đẽ, gắng lấy trong người ra một gói hạt giống đặt phía trước mặt ta.- Tiểu Ly, giúp ta tìm nơi mai táng của nàng, đem hạt hoa này thay ta trồng… – Hắn khinh miệt nhìn kẻ trùm khăn đen kia, cười cợt – Trác Tử Cuồng, đến cuối ngươi vẫn thua cuộc thôi. Ngươi thua ta đã đành, ngươi suốt đời thua Diệp Hân Dịch, thua đau đớn Nhạc Vô Thường… Trong bốn người chúng ta, ngươi là kẻ duy nhất không có được một cái liếc mắt của nàng…Kẻ kia âm thầm siết bàn tay, thần thái, hình dung không thể thấy được nhưng tỏa ra luồng khí vạn phần u ám nguy hiểm.- Cần gì lưu luyến ả đàn bà đó chứ? – Thanh âm quỷ dị vang lên, phẫn nộ vô cùng – Ta chỉ muốn trả thù. Giết ngươi, hủy diệt thiên hạ của Diệp Hân Dịch, phải thật thâm độc mà hủy diệt hết tất cả, dù là con của hắn hay con của Nhạc Vô Thường!Vô Nhân lại trái ngược, trước lúc nhắm mắt vẫn tản ra khí chất thần tiên, mãn nguyện mà cười…
Cho đến lúc những ánh lửa xung quanh bủa vây lấy ta, ta vẫn vô cùng bình tĩnh. Chỉ tới khi một kẻ trùm khăn đen kín mít ném đến phía ta thân xác đẫm máu thoi thóp của Vô Nhân, ta mới trợn to mắt hãi hùng đau xót… Cả người hắn đầy những vết thương, miệng vết thương thâm tím, bốc khói đen như trúng độc.
Ta muốn nâng đỡ Vô Nhân, hắn lại yếu ớt thoái lui như sợ ta trúng độc. Hắn cười muôn phần đẹp đẽ, gắng lấy trong người ra một gói hạt giống đặt phía trước mặt ta.
- Tiểu Ly, giúp ta tìm nơi mai táng của nàng, đem hạt hoa này thay ta trồng… – Hắn khinh miệt nhìn kẻ trùm khăn đen kia, cười cợt – Trác Tử Cuồng, đến cuối ngươi vẫn thua cuộc thôi. Ngươi thua ta đã đành, ngươi suốt đời thua Diệp Hân Dịch, thua đau đớn Nhạc Vô Thường… Trong bốn người chúng ta, ngươi là kẻ duy nhất không có được một cái liếc mắt của nàng…
Kẻ kia âm thầm siết bàn tay, thần thái, hình dung không thể thấy được nhưng tỏa ra luồng khí vạn phần u ám nguy hiểm.
- Cần gì lưu luyến ả đàn bà đó chứ? – Thanh âm quỷ dị vang lên, phẫn nộ vô cùng – Ta chỉ muốn trả thù. Giết ngươi, hủy diệt thiên hạ của Diệp Hân Dịch, phải thật thâm độc mà hủy diệt hết tất cả, dù là con của hắn hay con của Nhạc Vô Thường!
Vô Nhân lại trái ngược, trước lúc nhắm mắt vẫn tản ra khí chất thần tiên, mãn nguyện mà cười…
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Cho đến lúc những ánh lửa xung quanh bủa vây lấy ta, ta vẫn vô cùng bình tĩnh. Chỉ tới khi một kẻ trùm khăn đen kín mít ném đến phía ta thân xác đẫm máu thoi thóp của Vô Nhân, ta mới trợn to mắt hãi hùng đau xót… Cả người hắn đầy những vết thương, miệng vết thương thâm tím, bốc khói đen như trúng độc.Ta muốn nâng đỡ Vô Nhân, hắn lại yếu ớt thoái lui như sợ ta trúng độc. Hắn cười muôn phần đẹp đẽ, gắng lấy trong người ra một gói hạt giống đặt phía trước mặt ta.- Tiểu Ly, giúp ta tìm nơi mai táng của nàng, đem hạt hoa này thay ta trồng… – Hắn khinh miệt nhìn kẻ trùm khăn đen kia, cười cợt – Trác Tử Cuồng, đến cuối ngươi vẫn thua cuộc thôi. Ngươi thua ta đã đành, ngươi suốt đời thua Diệp Hân Dịch, thua đau đớn Nhạc Vô Thường… Trong bốn người chúng ta, ngươi là kẻ duy nhất không có được một cái liếc mắt của nàng…Kẻ kia âm thầm siết bàn tay, thần thái, hình dung không thể thấy được nhưng tỏa ra luồng khí vạn phần u ám nguy hiểm.- Cần gì lưu luyến ả đàn bà đó chứ? – Thanh âm quỷ dị vang lên, phẫn nộ vô cùng – Ta chỉ muốn trả thù. Giết ngươi, hủy diệt thiên hạ của Diệp Hân Dịch, phải thật thâm độc mà hủy diệt hết tất cả, dù là con của hắn hay con của Nhạc Vô Thường!Vô Nhân lại trái ngược, trước lúc nhắm mắt vẫn tản ra khí chất thần tiên, mãn nguyện mà cười…