Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…
Chương 158
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… - Ngay từ đầu hoàng huynh ngươi đem gả ngươi đi, ắt cũng có tính toán cho quyền lực của hắn rồi, ngươi từ đầu đã rơi vào vòng xoáy này. Kẻ nào cũng có tính toán cho mình…Hóa ra nếu ta chết, sự tình cũng không tốt hơn bao nhiêu. Không kẻ này lợi dụng thì kẻ khác sẽ lợi dụng sống chết của ta… Ta sống sẽ là nỗi vướng bận cho Diệp Phương Thành, mà ta chết, liệu y có vì ta mà vội vàng báo thù? Như thế nào mới tốt?Mà Trác Tử Cuồng kia nói rất đúng, nếu như Thần Hi chỉ vì vì thiên hạ, hắn có thể sẽ hành động như thế…- Ngươi không tin sao nha đầu? – Trác Tử Cuồng bình thản uống trà. – Là ta lường trước thôi. Ta muốn là người chiến thắng cuối cùng, dĩ nhiên không thể để hậu bối qua mặt.- Hẳn là ông đã tính toán quá nhiều rồi… – Ta cười khinh miệt.- Xem biểu hiện của ngươi, không muốn tin là hắn lại tuyệt tình với ngươi sao? Nữ nhân ngốc, ngươi cũng ngốc như nàng ta thôi, nghĩ rằng kẻ từng yêu thích mình mà không đoạn tuyệt với mình sao? – Trác Tử Cuồng đổi giọng, giống như đang âm thầm phẫn nộ – Thần Hi từng vì ngươi mà liều chết với Diệp Đông Doanh, Diệp Hân Dịch cũng từng vì Vân Linh mà quyết chiến với ta, nhưng bọn chúng cùng là một loại, đến cùng vẫn chọn thiên hạ. Nữ nhân các ngươi lẳng lơ khiến nhiều nam nhân để mắt, khi yêu thích một ai sẵn sàng tàn nhẫn với người khác, cuối cùng cũng có nghiệp chướng.- Thần Hi không phải như vậy…Trong thâm tâm ta có suy nghĩ muốn bênh vực cho hắn, cho đến lúc này, ta vẫn cảm thấy hắn là một kẻ đau khổ, buộc phải lựa chọn con đường đó, hắn nhất định không giống lão hoàng đế kia…Trác Tử Cuồng bật cười lớn:- Ngu ngốc như Vân Linh! Năm đó ta đã nói với nàng, Diệp Hân Dịch không tốt hơn ta đâu… Nếu như ta dám cá chắc trong ngươi, trong chén trà kia của ngươi có độc do hắn hạ, ngươi có dám uống?Ta nhìn vào trong chén, đáy chén trà là họa tiết hình hoa hồng, giống như đóa hoa hồng hắn từng khắc lên vai ta, đến bây giờ vẫn còn…Tại sao ta vẫn muốn tin Thần Hi, mặc dù đối với hắn không còn hi vọng? Ta vẫn muốn bảo vệ con người tốt của hắn, tin rằng một ngày nào đó, hắn sẽ thực sự được giải thoát.Đôi mắt màu tím ta muốn quên lãng đó…- Ta tin Thần Hi…Phải, cố chấp cuối cùng của ta. Ta tin rằng ta đã từng chạm đến sâu thẳm tâm hồn của hắn, chỉ là hắn luôn muốn che giấu nó, không muốn ta tiếp tục chạm vào nên mới đẩy ta ra xa.Ta không muốn suy nghĩ, cũng không muốn đôi co nhiều, lập tức đưa chén trà lên miệng uống. Tuy rằng không biết sống hay chết, cái nào bây giờ với ta là tốt nhất, nhưng dù lén ám toán ta là một lựa chọn tốt với Thần Hi bây giờ, hắn nhất định không làm thế…Hắn nhất định không làm thế………
- Ngay từ đầu hoàng huynh ngươi đem gả ngươi đi, ắt cũng có tính toán cho quyền lực của hắn rồi, ngươi từ đầu đã rơi vào vòng xoáy này. Kẻ nào cũng có tính toán cho mình…
Hóa ra nếu ta chết, sự tình cũng không tốt hơn bao nhiêu. Không kẻ này lợi dụng thì kẻ khác sẽ lợi dụng sống chết của ta… Ta sống sẽ là nỗi vướng bận cho Diệp Phương Thành, mà ta chết, liệu y có vì ta mà vội vàng báo thù? Như thế nào mới tốt?
Mà Trác Tử Cuồng kia nói rất đúng, nếu như Thần Hi chỉ vì vì thiên hạ, hắn có thể sẽ hành động như thế…
- Ngươi không tin sao nha đầu? – Trác Tử Cuồng bình thản uống trà. – Là ta lường trước thôi. Ta muốn là người chiến thắng cuối cùng, dĩ nhiên không thể để hậu bối qua mặt.
- Hẳn là ông đã tính toán quá nhiều rồi… – Ta cười khinh miệt.
- Xem biểu hiện của ngươi, không muốn tin là hắn lại tuyệt tình với ngươi sao? Nữ nhân ngốc, ngươi cũng ngốc như nàng ta thôi, nghĩ rằng kẻ từng yêu thích mình mà không đoạn tuyệt với mình sao? – Trác Tử Cuồng đổi giọng, giống như đang âm thầm phẫn nộ – Thần Hi từng vì ngươi mà liều chết với Diệp Đông Doanh, Diệp Hân Dịch cũng từng vì Vân Linh mà quyết chiến với ta, nhưng bọn chúng cùng là một loại, đến cùng vẫn chọn thiên hạ. Nữ nhân các ngươi lẳng lơ khiến nhiều nam nhân để mắt, khi yêu thích một ai sẵn sàng tàn nhẫn với người khác, cuối cùng cũng có nghiệp chướng.
- Thần Hi không phải như vậy…
Trong thâm tâm ta có suy nghĩ muốn bênh vực cho hắn, cho đến lúc này, ta vẫn cảm thấy hắn là một kẻ đau khổ, buộc phải lựa chọn con đường đó, hắn nhất định không giống lão hoàng đế kia…
Trác Tử Cuồng bật cười lớn:
- Ngu ngốc như Vân Linh! Năm đó ta đã nói với nàng, Diệp Hân Dịch không tốt hơn ta đâu… Nếu như ta dám cá chắc trong ngươi, trong chén trà kia của ngươi có độc do hắn hạ, ngươi có dám uống?
Ta nhìn vào trong chén, đáy chén trà là họa tiết hình hoa hồng, giống như đóa hoa hồng hắn từng khắc lên vai ta, đến bây giờ vẫn còn…
Tại sao ta vẫn muốn tin Thần Hi, mặc dù đối với hắn không còn hi vọng? Ta vẫn muốn bảo vệ con người tốt của hắn, tin rằng một ngày nào đó, hắn sẽ thực sự được giải thoát.
Đôi mắt màu tím ta muốn quên lãng đó…
- Ta tin Thần Hi…
Phải, cố chấp cuối cùng của ta. Ta tin rằng ta đã từng chạm đến sâu thẳm tâm hồn của hắn, chỉ là hắn luôn muốn che giấu nó, không muốn ta tiếp tục chạm vào nên mới đẩy ta ra xa.
Ta không muốn suy nghĩ, cũng không muốn đôi co nhiều, lập tức đưa chén trà lên miệng uống. Tuy rằng không biết sống hay chết, cái nào bây giờ với ta là tốt nhất, nhưng dù lén ám toán ta là một lựa chọn tốt với Thần Hi bây giờ, hắn nhất định không làm thế…
Hắn nhất định không làm thế…
…
…
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… - Ngay từ đầu hoàng huynh ngươi đem gả ngươi đi, ắt cũng có tính toán cho quyền lực của hắn rồi, ngươi từ đầu đã rơi vào vòng xoáy này. Kẻ nào cũng có tính toán cho mình…Hóa ra nếu ta chết, sự tình cũng không tốt hơn bao nhiêu. Không kẻ này lợi dụng thì kẻ khác sẽ lợi dụng sống chết của ta… Ta sống sẽ là nỗi vướng bận cho Diệp Phương Thành, mà ta chết, liệu y có vì ta mà vội vàng báo thù? Như thế nào mới tốt?Mà Trác Tử Cuồng kia nói rất đúng, nếu như Thần Hi chỉ vì vì thiên hạ, hắn có thể sẽ hành động như thế…- Ngươi không tin sao nha đầu? – Trác Tử Cuồng bình thản uống trà. – Là ta lường trước thôi. Ta muốn là người chiến thắng cuối cùng, dĩ nhiên không thể để hậu bối qua mặt.- Hẳn là ông đã tính toán quá nhiều rồi… – Ta cười khinh miệt.- Xem biểu hiện của ngươi, không muốn tin là hắn lại tuyệt tình với ngươi sao? Nữ nhân ngốc, ngươi cũng ngốc như nàng ta thôi, nghĩ rằng kẻ từng yêu thích mình mà không đoạn tuyệt với mình sao? – Trác Tử Cuồng đổi giọng, giống như đang âm thầm phẫn nộ – Thần Hi từng vì ngươi mà liều chết với Diệp Đông Doanh, Diệp Hân Dịch cũng từng vì Vân Linh mà quyết chiến với ta, nhưng bọn chúng cùng là một loại, đến cùng vẫn chọn thiên hạ. Nữ nhân các ngươi lẳng lơ khiến nhiều nam nhân để mắt, khi yêu thích một ai sẵn sàng tàn nhẫn với người khác, cuối cùng cũng có nghiệp chướng.- Thần Hi không phải như vậy…Trong thâm tâm ta có suy nghĩ muốn bênh vực cho hắn, cho đến lúc này, ta vẫn cảm thấy hắn là một kẻ đau khổ, buộc phải lựa chọn con đường đó, hắn nhất định không giống lão hoàng đế kia…Trác Tử Cuồng bật cười lớn:- Ngu ngốc như Vân Linh! Năm đó ta đã nói với nàng, Diệp Hân Dịch không tốt hơn ta đâu… Nếu như ta dám cá chắc trong ngươi, trong chén trà kia của ngươi có độc do hắn hạ, ngươi có dám uống?Ta nhìn vào trong chén, đáy chén trà là họa tiết hình hoa hồng, giống như đóa hoa hồng hắn từng khắc lên vai ta, đến bây giờ vẫn còn…Tại sao ta vẫn muốn tin Thần Hi, mặc dù đối với hắn không còn hi vọng? Ta vẫn muốn bảo vệ con người tốt của hắn, tin rằng một ngày nào đó, hắn sẽ thực sự được giải thoát.Đôi mắt màu tím ta muốn quên lãng đó…- Ta tin Thần Hi…Phải, cố chấp cuối cùng của ta. Ta tin rằng ta đã từng chạm đến sâu thẳm tâm hồn của hắn, chỉ là hắn luôn muốn che giấu nó, không muốn ta tiếp tục chạm vào nên mới đẩy ta ra xa.Ta không muốn suy nghĩ, cũng không muốn đôi co nhiều, lập tức đưa chén trà lên miệng uống. Tuy rằng không biết sống hay chết, cái nào bây giờ với ta là tốt nhất, nhưng dù lén ám toán ta là một lựa chọn tốt với Thần Hi bây giờ, hắn nhất định không làm thế…Hắn nhất định không làm thế………