Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…
Chương 3: Thầm mến một người (3)
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Không biết qua bao lâu, lúc anh mở mắt lần nữa thì Điềm Tâm đã chống hai tay lên cầm ngồi cạnh giường anh, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm.- Nhìn gì đấy...Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt mở miệng, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, rất khó chịu.- Không nhìn gì cả.Điềm Tâm nhanh chóng dời mắt mình đi, lấy ly nước ấm sau lưng đưa cho Trần Diệc Nhiên:- Anh họ, uống nước đi.- Ừ.Trần Diệc Nhiên miễn cưỡng chống người ngồi dậy, đón ly nước trong tay Điềm Tâm, sau đó lấy thuốc cảm cô mua đến, nuốt một ngụm.Ly nước ấm áp theo cổ họng lan khắp cơ thể làm cảm giác khô nóng trong Trần Diệc Nhiên tiêu tan không ít.Một bàn tay lạnh buốt đang áp lên trán anh, Điềm Tâm có chút lo lắng nói:- Anh họ, anh vẫn đang sốt, hay là đến bệnh viện khám đi.- Không cần đâu.Trần Diệc Nhiên tránh khỏi cánh tay cô, đặt ly nước trong tay lên tủ đầu giường, thản nhiên nói:- Anh nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.- Vâng.Điềm Tâm cắn cắn bờ môi, do dự một chút, lại nhỏ giọng hỏi:- Anh họ, anh đói không? Em đã nấu chút cháo rồi, bây giờ anh muốn ăn không?- Không cần đâu, cứ để đó đi, bây giờ anh không có khẩu vị.Trần Diệc Nhiên nghiêng người dựa vào đầu tường, đôi mắt tĩnh mịch nhìn Điềm Tâm, thấp giọng hỏi:- Muộn thế này rồi sao em chưa về nhà?- À... Em...Điềm Tâm ngơ ngác một chút, hôm nay muốn đến thăm anh nên cô đã xin bố mẹ ở lại nhà Thẩm Tâm, có chút bối rối quay đầu, nhìn từng hạt mưa nhỏ tí tách rơi ngoài cửa sổ, hoảng hốt nói:- Chuyện đó... Bên ngoài trời mưa.- Rồi sao?Trần Diệc Nhiên nhìn gương mặt trắng nõn đã đỏ ửng của cô, trong lòng đã hơi hiểu rõ.- Chuyện đó... Em không mang dù...Điềm Tâm rụt đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.- Để anh đưa em về.Trần Diệc Nhiên thuận miệng nói.- Không cần đâu, anh họ vẫn còn đang sốt...Đầu Điềm Tâm càng cúi thấp hơn. Cả gian phòng lập tức trở nên trầm mặc. Thật lâu sau đó, Trần Diệc Nhiên mới thấp giọng nói:- Điềm Tâm, tối nay ở lại đây sao?- Dạ?Điềm Tâm có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đầy kinh ngạc cũng có chút vui mừng.Ngón tay trắng nõn thon dài của Trần Diệc Nhiên lại đưa ra, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Điềm Tâm, hơi dừng lực, kéo cả người cô lên giường, xoay người một cái, anh đặt cô dưới thân thể, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn:- Vậy em muốn ở lại đây sao?
Không biết qua bao lâu, lúc anh mở mắt lần nữa thì Điềm Tâm đã chống hai tay lên cầm ngồi cạnh giường anh, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm.
- Nhìn gì đấy...
Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt mở miệng, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, rất khó chịu.
- Không nhìn gì cả.
Điềm Tâm nhanh chóng dời mắt mình đi, lấy ly nước ấm sau lưng đưa cho Trần Diệc Nhiên:
- Anh họ, uống nước đi.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên miễn cưỡng chống người ngồi dậy, đón ly nước trong tay Điềm Tâm, sau đó lấy thuốc cảm cô mua đến, nuốt một ngụm.
Ly nước ấm áp theo cổ họng lan khắp cơ thể làm cảm giác khô nóng trong Trần Diệc Nhiên tiêu tan không ít.
Một bàn tay lạnh buốt đang áp lên trán anh, Điềm Tâm có chút lo lắng nói:
- Anh họ, anh vẫn đang sốt, hay là đến bệnh viện khám đi.
- Không cần đâu.
Trần Diệc Nhiên tránh khỏi cánh tay cô, đặt ly nước trong tay lên tủ đầu giường, thản nhiên nói:
- Anh nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.
- Vâng.
Điềm Tâm cắn cắn bờ môi, do dự một chút, lại nhỏ giọng hỏi:
- Anh họ, anh đói không? Em đã nấu chút cháo rồi, bây giờ anh muốn ăn không?
- Không cần đâu, cứ để đó đi, bây giờ anh không có khẩu vị.
Trần Diệc Nhiên nghiêng người dựa vào đầu tường, đôi mắt tĩnh mịch nhìn Điềm Tâm, thấp giọng hỏi:
- Muộn thế này rồi sao em chưa về nhà?
- À... Em...
Điềm Tâm ngơ ngác một chút, hôm nay muốn đến thăm anh nên cô đã xin bố mẹ ở lại nhà Thẩm Tâm, có chút bối rối quay đầu, nhìn từng hạt mưa nhỏ tí tách rơi ngoài cửa sổ, hoảng hốt nói:
- Chuyện đó... Bên ngoài trời mưa.
- Rồi sao?
Trần Diệc Nhiên nhìn gương mặt trắng nõn đã đỏ ửng của cô, trong lòng đã hơi hiểu rõ.
- Chuyện đó... Em không mang dù...
Điềm Tâm rụt đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
- Để anh đưa em về.
Trần Diệc Nhiên thuận miệng nói.
- Không cần đâu, anh họ vẫn còn đang sốt...
Đầu Điềm Tâm càng cúi thấp hơn. Cả gian phòng lập tức trở nên trầm mặc. Thật lâu sau đó, Trần Diệc Nhiên mới thấp giọng nói:
- Điềm Tâm, tối nay ở lại đây sao?
- Dạ?
Điềm Tâm có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đầy kinh ngạc cũng có chút vui mừng.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Trần Diệc Nhiên lại đưa ra, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Điềm Tâm, hơi dừng lực, kéo cả người cô lên giường, xoay người một cái, anh đặt cô dưới thân thể, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn:
- Vậy em muốn ở lại đây sao?
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Không biết qua bao lâu, lúc anh mở mắt lần nữa thì Điềm Tâm đã chống hai tay lên cầm ngồi cạnh giường anh, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm.- Nhìn gì đấy...Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt mở miệng, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, rất khó chịu.- Không nhìn gì cả.Điềm Tâm nhanh chóng dời mắt mình đi, lấy ly nước ấm sau lưng đưa cho Trần Diệc Nhiên:- Anh họ, uống nước đi.- Ừ.Trần Diệc Nhiên miễn cưỡng chống người ngồi dậy, đón ly nước trong tay Điềm Tâm, sau đó lấy thuốc cảm cô mua đến, nuốt một ngụm.Ly nước ấm áp theo cổ họng lan khắp cơ thể làm cảm giác khô nóng trong Trần Diệc Nhiên tiêu tan không ít.Một bàn tay lạnh buốt đang áp lên trán anh, Điềm Tâm có chút lo lắng nói:- Anh họ, anh vẫn đang sốt, hay là đến bệnh viện khám đi.- Không cần đâu.Trần Diệc Nhiên tránh khỏi cánh tay cô, đặt ly nước trong tay lên tủ đầu giường, thản nhiên nói:- Anh nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.- Vâng.Điềm Tâm cắn cắn bờ môi, do dự một chút, lại nhỏ giọng hỏi:- Anh họ, anh đói không? Em đã nấu chút cháo rồi, bây giờ anh muốn ăn không?- Không cần đâu, cứ để đó đi, bây giờ anh không có khẩu vị.Trần Diệc Nhiên nghiêng người dựa vào đầu tường, đôi mắt tĩnh mịch nhìn Điềm Tâm, thấp giọng hỏi:- Muộn thế này rồi sao em chưa về nhà?- À... Em...Điềm Tâm ngơ ngác một chút, hôm nay muốn đến thăm anh nên cô đã xin bố mẹ ở lại nhà Thẩm Tâm, có chút bối rối quay đầu, nhìn từng hạt mưa nhỏ tí tách rơi ngoài cửa sổ, hoảng hốt nói:- Chuyện đó... Bên ngoài trời mưa.- Rồi sao?Trần Diệc Nhiên nhìn gương mặt trắng nõn đã đỏ ửng của cô, trong lòng đã hơi hiểu rõ.- Chuyện đó... Em không mang dù...Điềm Tâm rụt đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.- Để anh đưa em về.Trần Diệc Nhiên thuận miệng nói.- Không cần đâu, anh họ vẫn còn đang sốt...Đầu Điềm Tâm càng cúi thấp hơn. Cả gian phòng lập tức trở nên trầm mặc. Thật lâu sau đó, Trần Diệc Nhiên mới thấp giọng nói:- Điềm Tâm, tối nay ở lại đây sao?- Dạ?Điềm Tâm có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đầy kinh ngạc cũng có chút vui mừng.Ngón tay trắng nõn thon dài của Trần Diệc Nhiên lại đưa ra, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Điềm Tâm, hơi dừng lực, kéo cả người cô lên giường, xoay người một cái, anh đặt cô dưới thân thể, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn:- Vậy em muốn ở lại đây sao?