Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…

Chương 19: Thầm mến một người (19)

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Nửa ngày sau, rốt cuộc anh cũng nghe thấy tiếng đáp trả thật nhỏ như tiếng muỗi hừ lạnh vậy:- Vâng.- Chuyện đó hay là... Anh đưa bộ đồ em thay ra đi giặt rồi hong khô nhé?Trần Diệc Nhiên đột nhiên có chút buồn bực, trong nhà có máy giặt, tại sao anh lại không nghĩ đến điều này chứ.- Em... Để em tự làm...Điềm Tâm lập tức quẫn bách không nhịn được, cô nhanh chóng cởi chiếc quần nhỏ kia ra, một lần nữa mang vào áo ngủ của Trần Diệc Nhiên, bước ra.Ngoài cửa phòng, Trần Diệc Nhiên còn đứng đấy, đôi mắt mở lớn nhìn đầu Điềm Tâm, tự cười một cái, nói với cô:- Đã 11:30 rồi, giặt lúc này đoán chừng phải nửa đêm một xong.- Chuyện anfy... Ngày mai em sẽ mặc.Điềm Tâm ngay lập tức muốn khóc, xem ra đêm nay cô thật sự phải ngủ truồng rồi.- Ừ.Trần Diệc Nhiên hơi nghiêng người, nhìn Điềm Tâm một cái rồi chạy lên sân thượng, sau khi lấy quần áo thay ra của cô, thuần thục bỏ vào máy giặt thì nhấn nút, sau đó thấp giọng hỏi:- Em thường xuyên làm công việc nội trợ chứ?- Dạ?Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, sửng sốt một hồi mới gật đầu:- Đúng vậy, bố mẹ em thường không ở nhà.- Cô chú... Thật sự rất bận.Trần Diệc Nhiên nghĩ đến bố mẹ Điềm Tâm, hơi nhíu mày nói:- Một cô gái nhỏ ở nhà không sợ sao?- Em...Điềm Tâm vừa định nói: "coi như không tòi" thế nhưng mấy chữ kia đến bên khóa miệng đột nhiên lại đảo lưỡi đáp:- Cũng hơi sợ ạ. Thế nhưng cũng không có cách nào, nếu không anh họ, hãy cho em đến ở đây đi.Trần Diệc nhiên nhìn Điềm Tâm cười cười, giọng điệu ôn hòa nói:- Lấy quan hệ hai nhà chúng ta, cho em đến đây ở cũng không phải không được. Chỉ là dù sao em cũng là một co gái nhỏ, về sau anh dẫn bạn gái về ít nhiều sẽ có chút bất tiện.Điềm Tâm đứng ở ban công, nhìn Trần Diệc Nhiên cười tủm tỉm thản nhiên nói đến bạn gái, cô không tự chủ mà cắn chặt bờ môi, sắc mặt ảm đạm, sau đó cười nói:- Đúng thế. Em chỉ nói giỡn thôi.- Ừ.Trần Diệc Nhiên gật đầu:- Không còn sớm nữa, em nhanh đi ngủ rồi. Ngày mai anh còn phải đến công ty, em...- Em có thể đi cùng anh không?Điềm Tâm ngẩng đầu mở đôi mắt đáng thương nhìn Trần Diệc Nhiên, suy nghĩ một chút lại nói thêm:- Chuyện đó... Lần trước em mượn anh tiêu một cục sạc dự phòng, em nghĩ nên đến trả cho anh ấy.

Nửa ngày sau, rốt cuộc anh cũng nghe thấy tiếng đáp trả thật nhỏ như tiếng muỗi hừ lạnh vậy:

- Vâng.

- Chuyện đó hay là... Anh đưa bộ đồ em thay ra đi giặt rồi hong khô nhé?

Trần Diệc Nhiên đột nhiên có chút buồn bực, trong nhà có máy giặt, tại sao anh lại không nghĩ đến điều này chứ.

- Em... Để em tự làm...

Điềm Tâm lập tức quẫn bách không nhịn được, cô nhanh chóng cởi chiếc quần nhỏ kia ra, một lần nữa mang vào áo ngủ của Trần Diệc Nhiên, bước ra.

Ngoài cửa phòng, Trần Diệc Nhiên còn đứng đấy, đôi mắt mở lớn nhìn đầu Điềm Tâm, tự cười một cái, nói với cô:

- Đã 11:30 rồi, giặt lúc này đoán chừng phải nửa đêm một xong.

- Chuyện anfy... Ngày mai em sẽ mặc.

Điềm Tâm ngay lập tức muốn khóc, xem ra đêm nay cô thật sự phải ngủ truồng rồi.

- Ừ.

Trần Diệc Nhiên hơi nghiêng người, nhìn Điềm Tâm một cái rồi chạy lên sân thượng, sau khi lấy quần áo thay ra của cô, thuần thục bỏ vào máy giặt thì nhấn nút, sau đó thấp giọng hỏi:

- Em thường xuyên làm công việc nội trợ chứ?

- Dạ?

Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, sửng sốt một hồi mới gật đầu:

- Đúng vậy, bố mẹ em thường không ở nhà.

- Cô chú... Thật sự rất bận.

Trần Diệc Nhiên nghĩ đến bố mẹ Điềm Tâm, hơi nhíu mày nói:

- Một cô gái nhỏ ở nhà không sợ sao?

- Em...

Điềm Tâm vừa định nói: "coi như không tòi" thế nhưng mấy chữ kia đến bên khóa miệng đột nhiên lại đảo lưỡi đáp:

- Cũng hơi sợ ạ. Thế nhưng cũng không có cách nào, nếu không anh họ, hãy cho em đến ở đây đi.

Trần Diệc nhiên nhìn Điềm Tâm cười cười, giọng điệu ôn hòa nói:

- Lấy quan hệ hai nhà chúng ta, cho em đến đây ở cũng không phải không được. Chỉ là dù sao em cũng là một co gái nhỏ, về sau anh dẫn bạn gái về ít nhiều sẽ có chút bất tiện.

Điềm Tâm đứng ở ban công, nhìn Trần Diệc Nhiên cười tủm tỉm thản nhiên nói đến bạn gái, cô không tự chủ mà cắn chặt bờ môi, sắc mặt ảm đạm, sau đó cười nói:

- Đúng thế. Em chỉ nói giỡn thôi.

- Ừ.

Trần Diệc Nhiên gật đầu:

- Không còn sớm nữa, em nhanh đi ngủ rồi. Ngày mai anh còn phải đến công ty, em...

- Em có thể đi cùng anh không?

Điềm Tâm ngẩng đầu mở đôi mắt đáng thương nhìn Trần Diệc Nhiên, suy nghĩ một chút lại nói thêm:

- Chuyện đó... Lần trước em mượn anh tiêu một cục sạc dự phòng, em nghĩ nên đến trả cho anh ấy.

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Nửa ngày sau, rốt cuộc anh cũng nghe thấy tiếng đáp trả thật nhỏ như tiếng muỗi hừ lạnh vậy:- Vâng.- Chuyện đó hay là... Anh đưa bộ đồ em thay ra đi giặt rồi hong khô nhé?Trần Diệc Nhiên đột nhiên có chút buồn bực, trong nhà có máy giặt, tại sao anh lại không nghĩ đến điều này chứ.- Em... Để em tự làm...Điềm Tâm lập tức quẫn bách không nhịn được, cô nhanh chóng cởi chiếc quần nhỏ kia ra, một lần nữa mang vào áo ngủ của Trần Diệc Nhiên, bước ra.Ngoài cửa phòng, Trần Diệc Nhiên còn đứng đấy, đôi mắt mở lớn nhìn đầu Điềm Tâm, tự cười một cái, nói với cô:- Đã 11:30 rồi, giặt lúc này đoán chừng phải nửa đêm một xong.- Chuyện anfy... Ngày mai em sẽ mặc.Điềm Tâm ngay lập tức muốn khóc, xem ra đêm nay cô thật sự phải ngủ truồng rồi.- Ừ.Trần Diệc Nhiên hơi nghiêng người, nhìn Điềm Tâm một cái rồi chạy lên sân thượng, sau khi lấy quần áo thay ra của cô, thuần thục bỏ vào máy giặt thì nhấn nút, sau đó thấp giọng hỏi:- Em thường xuyên làm công việc nội trợ chứ?- Dạ?Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, sửng sốt một hồi mới gật đầu:- Đúng vậy, bố mẹ em thường không ở nhà.- Cô chú... Thật sự rất bận.Trần Diệc Nhiên nghĩ đến bố mẹ Điềm Tâm, hơi nhíu mày nói:- Một cô gái nhỏ ở nhà không sợ sao?- Em...Điềm Tâm vừa định nói: "coi như không tòi" thế nhưng mấy chữ kia đến bên khóa miệng đột nhiên lại đảo lưỡi đáp:- Cũng hơi sợ ạ. Thế nhưng cũng không có cách nào, nếu không anh họ, hãy cho em đến ở đây đi.Trần Diệc nhiên nhìn Điềm Tâm cười cười, giọng điệu ôn hòa nói:- Lấy quan hệ hai nhà chúng ta, cho em đến đây ở cũng không phải không được. Chỉ là dù sao em cũng là một co gái nhỏ, về sau anh dẫn bạn gái về ít nhiều sẽ có chút bất tiện.Điềm Tâm đứng ở ban công, nhìn Trần Diệc Nhiên cười tủm tỉm thản nhiên nói đến bạn gái, cô không tự chủ mà cắn chặt bờ môi, sắc mặt ảm đạm, sau đó cười nói:- Đúng thế. Em chỉ nói giỡn thôi.- Ừ.Trần Diệc Nhiên gật đầu:- Không còn sớm nữa, em nhanh đi ngủ rồi. Ngày mai anh còn phải đến công ty, em...- Em có thể đi cùng anh không?Điềm Tâm ngẩng đầu mở đôi mắt đáng thương nhìn Trần Diệc Nhiên, suy nghĩ một chút lại nói thêm:- Chuyện đó... Lần trước em mượn anh tiêu một cục sạc dự phòng, em nghĩ nên đến trả cho anh ấy.

Chương 19: Thầm mến một người (19)