Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…
Chương 31: Phù rể cùng phù dâu (1)
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Anh ta làm gì vậy…Ngay khi Thẩm Tâm muốn nói tiếp, chủ nhiệm lớp đã đi tới trước cửa phòng học.- Tốt. Các em học sinh bắt đầu học thôi.Chủ nhiệm lớp cầm quyển sách, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh bục giảng rồi thuận miệng nói. Điềm Tâm lè lưỡi về phía Thẩm Tâm, sau đó lấy cuốn sách giáo khoa bắt đầu nghiêm túc đọc.Cứ như vậy hai tháng sau khai giảng trôi qua, cũng làm quen được với trường cấp 3 bận rộn, Điềm Tâm nằm ở trên giường nhìn bóng đèn treo trên trần nhà, sau đó cầm điện thoại mở đến tên Trần Diệc Nhiên. Sau lần ở lại nhà anh, đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại anh, lúc này lại là thời gian thi giữa kỳ, Thẩm Tâm không đi qua khoa kỹ thuật tìm Lục Dật Tiêu, cô lại càng không có lý do để đi qua khoa đó nữa rồi. Thế nhưng…Điềm Tâm trở mình, khuôn mặt vùi vào trong đầu gối, coi như là Thẩm Tâm không đi qua khoa kỹ thuật tìm Lục Dật Tiêu thì anh ta cũng sẽ đi tìm cô ấy.Nhưng là Trần Diệc Nhiên… cô thích anh mà anh cũng không biết, thậm chí còn xem cô như một đứa bé trẻ nên càng không có khả năng tới nơi này tìm cô rồi.Điềm Tâm thở dài một hơi, thích một người nhưng ngay cả việc tìm cớ nói chuyện phiếm cũng không có, chỉ có thể trong im lặng nhìn số di động của anh, cảm giác này…thật sự rất khó chịu. Nghĩ đến như vậy, Điềm Tâm bất giác liền ngủ quên.Sáng hôm sau vừa rời giường, mẹ Điềm Tâm đang nấu bữa sang ở trong nhà bếp, vừa thấy Điềm Tâm còn chưa tỉnh ngủ đi vào nhà vệ sinh liền lớn tiếng hỏi cô:- Điềm Tâm, hôm nay chủ nhật con có đi học hay không?- Dạ?Điềm Tâm mơ mơ màng màng nhìn mẹ, chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, sau một hồi lâu mới lắc đầu:- Chủ nhật không có tiết, mẹ quên rồi sao? Nhưng mà buổi tối phải tự học.- Cái gì mà tối chủ nhật tự học…Mẹ Điềm Tâm lầm bầm một tiếng, sau đó tắt bếp lửa, đi theo đằng sau Điềm Tâm vào nhà vệ sinh, nhìn thấy bộ dạng đánh răng mắt nhắm mắt mở, gật gù của cô, lầu bầu nói:- Chủ nhật chị họ của con kết hôn rồi, còn muốn con đi cùng mẹ, nếu như con muốn tới lớp học buổi tối thì mẹ sẽ đợi con trở về rồi đi.- Chị họ kết hôn?Trong nhát mắt, đôi mắt Điềm Tâm sáng lên, cô vội vàng ngậm một ngụm nước, rồi nhổ bọt trong miệng ra, sau đó hưng phấn nói:- Con muốn đi, con muốn đi! Con muốn đi làm phù dâu!- Không phải con muốn tới lớp học buổi tối sao?Vẻ mặt của mẹ nhìn cô không chịu nổi, khẽ nói:- Trước tiên hãy rửa miệng sạch sẽ rồi nói chuyện với mẹ.
- Anh ta làm gì vậy…
Ngay khi Thẩm Tâm muốn nói tiếp, chủ nhiệm lớp đã đi tới trước cửa phòng học.
- Tốt. Các em học sinh bắt đầu học thôi.
Chủ nhiệm lớp cầm quyển sách, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh bục giảng rồi thuận miệng nói. Điềm Tâm lè lưỡi về phía Thẩm Tâm, sau đó lấy cuốn sách giáo khoa bắt đầu nghiêm túc đọc.
Cứ như vậy hai tháng sau khai giảng trôi qua, cũng làm quen được với trường cấp 3 bận rộn, Điềm Tâm nằm ở trên giường nhìn bóng đèn treo trên trần nhà, sau đó cầm điện thoại mở đến tên Trần Diệc Nhiên. Sau lần ở lại nhà anh, đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại anh, lúc này lại là thời gian thi giữa kỳ, Thẩm Tâm không đi qua khoa kỹ thuật tìm Lục Dật Tiêu, cô lại càng không có lý do để đi qua khoa đó nữa rồi. Thế nhưng…Điềm Tâm trở mình, khuôn mặt vùi vào trong đầu gối, coi như là Thẩm Tâm không đi qua khoa kỹ thuật tìm Lục Dật Tiêu thì anh ta cũng sẽ đi tìm cô ấy.
Nhưng là Trần Diệc Nhiên… cô thích anh mà anh cũng không biết, thậm chí còn xem cô như một đứa bé trẻ nên càng không có khả năng tới nơi này tìm cô rồi.
Điềm Tâm thở dài một hơi, thích một người nhưng ngay cả việc tìm cớ nói chuyện phiếm cũng không có, chỉ có thể trong im lặng nhìn số di động của anh, cảm giác này…thật sự rất khó chịu. Nghĩ đến như vậy, Điềm Tâm bất giác liền ngủ quên.
Sáng hôm sau vừa rời giường, mẹ Điềm Tâm đang nấu bữa sang ở trong nhà bếp, vừa thấy Điềm Tâm còn chưa tỉnh ngủ đi vào nhà vệ sinh liền lớn tiếng hỏi cô:
- Điềm Tâm, hôm nay chủ nhật con có đi học hay không?
- Dạ?
Điềm Tâm mơ mơ màng màng nhìn mẹ, chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, sau một hồi lâu mới lắc đầu:
- Chủ nhật không có tiết, mẹ quên rồi sao? Nhưng mà buổi tối phải tự học.
- Cái gì mà tối chủ nhật tự học…
Mẹ Điềm Tâm lầm bầm một tiếng, sau đó tắt bếp lửa, đi theo đằng sau Điềm Tâm vào nhà vệ sinh, nhìn thấy bộ dạng đánh răng mắt nhắm mắt mở, gật gù của cô, lầu bầu nói:
- Chủ nhật chị họ của con kết hôn rồi, còn muốn con đi cùng mẹ, nếu như con muốn tới lớp học buổi tối thì mẹ sẽ đợi con trở về rồi đi.
- Chị họ kết hôn?
Trong nhát mắt, đôi mắt Điềm Tâm sáng lên, cô vội vàng ngậm một ngụm nước, rồi nhổ bọt trong miệng ra, sau đó hưng phấn nói:
- Con muốn đi, con muốn đi! Con muốn đi làm phù dâu!
- Không phải con muốn tới lớp học buổi tối sao?
Vẻ mặt của mẹ nhìn cô không chịu nổi, khẽ nói:
- Trước tiên hãy rửa miệng sạch sẽ rồi nói chuyện với mẹ.
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Anh ta làm gì vậy…Ngay khi Thẩm Tâm muốn nói tiếp, chủ nhiệm lớp đã đi tới trước cửa phòng học.- Tốt. Các em học sinh bắt đầu học thôi.Chủ nhiệm lớp cầm quyển sách, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh bục giảng rồi thuận miệng nói. Điềm Tâm lè lưỡi về phía Thẩm Tâm, sau đó lấy cuốn sách giáo khoa bắt đầu nghiêm túc đọc.Cứ như vậy hai tháng sau khai giảng trôi qua, cũng làm quen được với trường cấp 3 bận rộn, Điềm Tâm nằm ở trên giường nhìn bóng đèn treo trên trần nhà, sau đó cầm điện thoại mở đến tên Trần Diệc Nhiên. Sau lần ở lại nhà anh, đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại anh, lúc này lại là thời gian thi giữa kỳ, Thẩm Tâm không đi qua khoa kỹ thuật tìm Lục Dật Tiêu, cô lại càng không có lý do để đi qua khoa đó nữa rồi. Thế nhưng…Điềm Tâm trở mình, khuôn mặt vùi vào trong đầu gối, coi như là Thẩm Tâm không đi qua khoa kỹ thuật tìm Lục Dật Tiêu thì anh ta cũng sẽ đi tìm cô ấy.Nhưng là Trần Diệc Nhiên… cô thích anh mà anh cũng không biết, thậm chí còn xem cô như một đứa bé trẻ nên càng không có khả năng tới nơi này tìm cô rồi.Điềm Tâm thở dài một hơi, thích một người nhưng ngay cả việc tìm cớ nói chuyện phiếm cũng không có, chỉ có thể trong im lặng nhìn số di động của anh, cảm giác này…thật sự rất khó chịu. Nghĩ đến như vậy, Điềm Tâm bất giác liền ngủ quên.Sáng hôm sau vừa rời giường, mẹ Điềm Tâm đang nấu bữa sang ở trong nhà bếp, vừa thấy Điềm Tâm còn chưa tỉnh ngủ đi vào nhà vệ sinh liền lớn tiếng hỏi cô:- Điềm Tâm, hôm nay chủ nhật con có đi học hay không?- Dạ?Điềm Tâm mơ mơ màng màng nhìn mẹ, chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, sau một hồi lâu mới lắc đầu:- Chủ nhật không có tiết, mẹ quên rồi sao? Nhưng mà buổi tối phải tự học.- Cái gì mà tối chủ nhật tự học…Mẹ Điềm Tâm lầm bầm một tiếng, sau đó tắt bếp lửa, đi theo đằng sau Điềm Tâm vào nhà vệ sinh, nhìn thấy bộ dạng đánh răng mắt nhắm mắt mở, gật gù của cô, lầu bầu nói:- Chủ nhật chị họ của con kết hôn rồi, còn muốn con đi cùng mẹ, nếu như con muốn tới lớp học buổi tối thì mẹ sẽ đợi con trở về rồi đi.- Chị họ kết hôn?Trong nhát mắt, đôi mắt Điềm Tâm sáng lên, cô vội vàng ngậm một ngụm nước, rồi nhổ bọt trong miệng ra, sau đó hưng phấn nói:- Con muốn đi, con muốn đi! Con muốn đi làm phù dâu!- Không phải con muốn tới lớp học buổi tối sao?Vẻ mặt của mẹ nhìn cô không chịu nổi, khẽ nói:- Trước tiên hãy rửa miệng sạch sẽ rồi nói chuyện với mẹ.