Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…

Chương 62: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (6)

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Sao thế? Làm phù dâu không thuận lợi sao? Hay là phù rể xấu quá, thê thảm quá sao?Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm bỗng chóc suy sụp thì không nhịn được mà bắt đầu thân thiết an ủi hỏi thăm.- Không phải thế.Điềm Tâm ngồi xuống chỗ của mình, hai tay chống cằm nhìn Thẩm Tâm thở dài một hơi, trả lời:- Làm phù dâu rất thuận lợi, phù rể cũng rất soái, rất phong độ, tuấn tú đẹp trai, hơn nữa tớ còn xuống tay với anh ta.- Con mẹ nó. Cậu thật sự xuống tay với phù rể?Thẩm Tâm nhịn không được mà đập một phát lên lưng Điềm Tâm, giơ ngón cái với cô nói:- Nhìn không ra nhé, cục cưng bé nhỏ, tớ còn tưởng cậu vẫn luôn khăng khăng với Trần Diệc Nhiên, sinh sự không phải anh ta thì không lấy hồng, không thể tin được nhanh như vậy cậu đã chuyển đối tượng rồi sao? Thế nào, phù rể có đồng ý không?- Khụ khụ...Điềm Tâm bị một cái đạp hơi mạnh của cô làm cho ho vài tiếng, lúc này mới liếc mắt nhìn Thẩm Tâm nói:- Cậu nói cái gì thế, sao không thử hỏi phù rể là ai hả?- Phù rể là ai, chẳng lẽ tớ biết người đso?Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm đang nhíu chặt mặt mày, đột nhiên chợt lóe lên, hoảng sợ nói:- Mẹ nó. Chẳng lẽ phù rể là Trần Diệc Nhiên.Điềm Tâm trừng mắt với cô, im lặng nói:- Chị à, cậu có phải là nói chuyện quá lịch sự rồi không?- À, không sao đâu, dùng từ không chú ý.Thẩm Tâm vẫy vẫy tay, vẻ mặt bát quái nhìn Điềm Tâm hỏi thêm:- Cậu xuống tay với Trần Diệc Nhiên sao? Làm thế nào thế? Là hàm ý hay là trực tiếp bổ nhào vào?- Ài.Điềm Tâm thở dài một hơi, nhìn Điềm Tâm đầy tang thương mà lắc đầu, giọng điệu buồn bả nói:- Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.- À.Thẩm Tâm gật nhẹ đầu, vẻ mặt như đã hiểu nói:- Tớ biết cậu bị cự tuyệt rồi. Được rồi, tớ sẽ ghi đề mục.Điềm Tâm quay đầu nhìn vậy mà Thẩm Tâm lại rất nhanh vùi đầu vào trong đóng sách vở, thì cố gắng nhịn xuống khát muốn b*p ch*t cô ấy, nghiến răng nghiến lợi nói:- Ghi ghi cái gì, trong mắt cậu chỉ có những bài tập kia thôi, cậu không thương tớ.- Sao không được chứ. Cục cưng bé nhỏ của tớ.Thẩm Tâm vội vàng ném cây bút trong tay xuống, vẻ mạt nịnh nọt tươi cười nhìn Điềm Tâm nói:- Trong mắt tớ gần đây chỉ có cậu, cậu vẫn luôn là người tớ yêu nhất.- Khụ, khụ.Một giọng nói vang lên sau lưng hai người.

- Sao thế? Làm phù dâu không thuận lợi sao? Hay là phù rể xấu quá, thê thảm quá sao?

Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm bỗng chóc suy sụp thì không nhịn được mà bắt đầu thân thiết an ủi hỏi thăm.

- Không phải thế.

Điềm Tâm ngồi xuống chỗ của mình, hai tay chống cằm nhìn Thẩm Tâm thở dài một hơi, trả lời:

- Làm phù dâu rất thuận lợi, phù rể cũng rất soái, rất phong độ, tuấn tú đẹp trai, hơn nữa tớ còn xuống tay với anh ta.

- Con mẹ nó. Cậu thật sự xuống tay với phù rể?

Thẩm Tâm nhịn không được mà đập một phát lên lưng Điềm Tâm, giơ ngón cái với cô nói:

- Nhìn không ra nhé, cục cưng bé nhỏ, tớ còn tưởng cậu vẫn luôn khăng khăng với Trần Diệc Nhiên, sinh sự không phải anh ta thì không lấy hồng, không thể tin được nhanh như vậy cậu đã chuyển đối tượng rồi sao? Thế nào, phù rể có đồng ý không?

- Khụ khụ...

Điềm Tâm bị một cái đạp hơi mạnh của cô làm cho ho vài tiếng, lúc này mới liếc mắt nhìn Thẩm Tâm nói:

- Cậu nói cái gì thế, sao không thử hỏi phù rể là ai hả?

- Phù rể là ai, chẳng lẽ tớ biết người đso?

Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm đang nhíu chặt mặt mày, đột nhiên chợt lóe lên, hoảng sợ nói:

- Mẹ nó. Chẳng lẽ phù rể là Trần Diệc Nhiên.

Điềm Tâm trừng mắt với cô, im lặng nói:

- Chị à, cậu có phải là nói chuyện quá lịch sự rồi không?

- À, không sao đâu, dùng từ không chú ý.

Thẩm Tâm vẫy vẫy tay, vẻ mặt bát quái nhìn Điềm Tâm hỏi thêm:

- Cậu xuống tay với Trần Diệc Nhiên sao? Làm thế nào thế? Là hàm ý hay là trực tiếp bổ nhào vào?

- Ài.

Điềm Tâm thở dài một hơi, nhìn Điềm Tâm đầy tang thương mà lắc đầu, giọng điệu buồn bả nói:

- Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.

- À.

Thẩm Tâm gật nhẹ đầu, vẻ mặt như đã hiểu nói:

- Tớ biết cậu bị cự tuyệt rồi. Được rồi, tớ sẽ ghi đề mục.

Điềm Tâm quay đầu nhìn vậy mà Thẩm Tâm lại rất nhanh vùi đầu vào trong đóng sách vở, thì cố gắng nhịn xuống khát muốn b*p ch*t cô ấy, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ghi ghi cái gì, trong mắt cậu chỉ có những bài tập kia thôi, cậu không thương tớ.

- Sao không được chứ. Cục cưng bé nhỏ của tớ.

Thẩm Tâm vội vàng ném cây bút trong tay xuống, vẻ mạt nịnh nọt tươi cười nhìn Điềm Tâm nói:

- Trong mắt tớ gần đây chỉ có cậu, cậu vẫn luôn là người tớ yêu nhất.

- Khụ, khụ.

Một giọng nói vang lên sau lưng hai người.

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Sao thế? Làm phù dâu không thuận lợi sao? Hay là phù rể xấu quá, thê thảm quá sao?Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm bỗng chóc suy sụp thì không nhịn được mà bắt đầu thân thiết an ủi hỏi thăm.- Không phải thế.Điềm Tâm ngồi xuống chỗ của mình, hai tay chống cằm nhìn Thẩm Tâm thở dài một hơi, trả lời:- Làm phù dâu rất thuận lợi, phù rể cũng rất soái, rất phong độ, tuấn tú đẹp trai, hơn nữa tớ còn xuống tay với anh ta.- Con mẹ nó. Cậu thật sự xuống tay với phù rể?Thẩm Tâm nhịn không được mà đập một phát lên lưng Điềm Tâm, giơ ngón cái với cô nói:- Nhìn không ra nhé, cục cưng bé nhỏ, tớ còn tưởng cậu vẫn luôn khăng khăng với Trần Diệc Nhiên, sinh sự không phải anh ta thì không lấy hồng, không thể tin được nhanh như vậy cậu đã chuyển đối tượng rồi sao? Thế nào, phù rể có đồng ý không?- Khụ khụ...Điềm Tâm bị một cái đạp hơi mạnh của cô làm cho ho vài tiếng, lúc này mới liếc mắt nhìn Thẩm Tâm nói:- Cậu nói cái gì thế, sao không thử hỏi phù rể là ai hả?- Phù rể là ai, chẳng lẽ tớ biết người đso?Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm đang nhíu chặt mặt mày, đột nhiên chợt lóe lên, hoảng sợ nói:- Mẹ nó. Chẳng lẽ phù rể là Trần Diệc Nhiên.Điềm Tâm trừng mắt với cô, im lặng nói:- Chị à, cậu có phải là nói chuyện quá lịch sự rồi không?- À, không sao đâu, dùng từ không chú ý.Thẩm Tâm vẫy vẫy tay, vẻ mặt bát quái nhìn Điềm Tâm hỏi thêm:- Cậu xuống tay với Trần Diệc Nhiên sao? Làm thế nào thế? Là hàm ý hay là trực tiếp bổ nhào vào?- Ài.Điềm Tâm thở dài một hơi, nhìn Điềm Tâm đầy tang thương mà lắc đầu, giọng điệu buồn bả nói:- Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.- À.Thẩm Tâm gật nhẹ đầu, vẻ mặt như đã hiểu nói:- Tớ biết cậu bị cự tuyệt rồi. Được rồi, tớ sẽ ghi đề mục.Điềm Tâm quay đầu nhìn vậy mà Thẩm Tâm lại rất nhanh vùi đầu vào trong đóng sách vở, thì cố gắng nhịn xuống khát muốn b*p ch*t cô ấy, nghiến răng nghiến lợi nói:- Ghi ghi cái gì, trong mắt cậu chỉ có những bài tập kia thôi, cậu không thương tớ.- Sao không được chứ. Cục cưng bé nhỏ của tớ.Thẩm Tâm vội vàng ném cây bút trong tay xuống, vẻ mạt nịnh nọt tươi cười nhìn Điềm Tâm nói:- Trong mắt tớ gần đây chỉ có cậu, cậu vẫn luôn là người tớ yêu nhất.- Khụ, khụ.Một giọng nói vang lên sau lưng hai người.

Chương 62: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (6)