Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…

Chương 66: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (10)

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Ha ha.Điêm Tâm giật giật khóe môi, bên ngoài thì cười thế nhưng trong lòng không cười, liếc nhìn Trần Diệc Nhiên nói: là thầy giáo nói đấy nhé.Trần Diệc Nhiên trừng lớn mắt từ chối cho ý kiến.- Em có rảnh thì nhờ chú Trần phụ đạo thêm môn vật lý và đại số đi, lần này bài thi khảo sát của em nếu không phải do hai môn này kéo xuống thì xếp hạng đã cao hơn rồi.Thầy chủ nhiệm vừa nhìn thấy Trần Diệc Nhiên thì thao thao bất tuyệt.- Vâng.Điềm Tâm liên tục gật đầu. Trần Diệc Nhiên nhìn thoáng qua Điềm Tâm đang gật đầu như băm tỏi. Lại ngẩng đầu nhìn thầy Từ cười nói:- Thầy Từ hôm nay gọi em đến là...- Ồ. Xem tôi này, vừa thấy em đã kích động đến quên mất.Thầy Từ vỗ đầu một cái, nhìn Trần Diệc Nhiên thâm thía nói:- Bố mẹ Điềm Tâm thường xuyên vắng nhà, vậy nên bình thường là em chịu trách nhiệm với em ấy sao?- Vâng.Trần Diệc Nhiên ngơ ngác một chút, sau đó nhìn thoáng qua Điềm Tâm rồi miễn cưỡng gật đầu.- Hôm nay em ấy đến trường lại không mang sách vở, bài tập cũng thế. Em xem đi, thái độ họ tập như vậy làm sao mà đối mặt với kỳ thi đại học đây. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, ba năm sau làm sao mà vượt qua kỳ khảo sát lớn, làm sao đậu đại học, làm sao tìm được công việc tốt đây. Không tìm được công việc tốt sao tìm được một người tốt để gả đi chứ, hả?Thầy từ nói một hơi cũng không hề vấp từ nào.Trần Diệc Nhiên không nhịn được mà xấu hổ, nhớ đến năm đó thành tích của mình quá ưu dị nên chưa từng bị ai gọi đến văn phòng. Đến bây giờ mới nghe được những lời như vậy. Những lời này đều lộn xộn, không hề ăn khớp, không mang theo cặp đến trường và không được gả vào một nhà tốt có liên qua gì chứ...- Hôm nay tôi gọi em đến cũng không có ý gì khác, đây không phải vấn đề đi học không mang túi sách mà là thái độ học tập. Thái độ phải đoan chính, bằng khong thì thành tích hiện tại làm sao thi đậu đại học đây.Thầy Từ lại không nhanh không chậm, nhìn Trần Diệc Nhiên nói/Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhìn thầy Từ nói:- Thầy, túi sách của em ấy bỏ quên trên xe của bố mẹ, mà hai người họ lúc đưa nó về đã quên mất, không phải là nó quên.- Bố mẹ em ây đã đi công tác, mỗi ngày đều vội vã đi làm quên mất cặp sách em ấy là chuyện bình thường, nhưng em ấy là học sinh, sao có thể quên cặp sách của mình chứ, đây là vấn đề thái đôk.Thầy Từ hoàn toàn không cho Trần Diệc Nhiên biện lý do.Trần Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn thầy Từ hồi lâu, sau nửa ngày rốt cuộc cũng nói ra một tiếng:- Ồ.

- Ha ha.

Điêm Tâm giật giật khóe môi, bên ngoài thì cười thế nhưng trong lòng không cười, liếc nhìn Trần Diệc Nhiên nói: là thầy giáo nói đấy nhé.

Trần Diệc Nhiên trừng lớn mắt từ chối cho ý kiến.

- Em có rảnh thì nhờ chú Trần phụ đạo thêm môn vật lý và đại số đi, lần này bài thi khảo sát của em nếu không phải do hai môn này kéo xuống thì xếp hạng đã cao hơn rồi.

Thầy chủ nhiệm vừa nhìn thấy Trần Diệc Nhiên thì thao thao bất tuyệt.

- Vâng.

Điềm Tâm liên tục gật đầu. Trần Diệc Nhiên nhìn thoáng qua Điềm Tâm đang gật đầu như băm tỏi. Lại ngẩng đầu nhìn thầy Từ cười nói:

- Thầy Từ hôm nay gọi em đến là...

- Ồ. Xem tôi này, vừa thấy em đã kích động đến quên mất.

Thầy Từ vỗ đầu một cái, nhìn Trần Diệc Nhiên thâm thía nói:

- Bố mẹ Điềm Tâm thường xuyên vắng nhà, vậy nên bình thường là em chịu trách nhiệm với em ấy sao?

- Vâng.

Trần Diệc Nhiên ngơ ngác một chút, sau đó nhìn thoáng qua Điềm Tâm rồi miễn cưỡng gật đầu.

- Hôm nay em ấy đến trường lại không mang sách vở, bài tập cũng thế. Em xem đi, thái độ họ tập như vậy làm sao mà đối mặt với kỳ thi đại học đây. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, ba năm sau làm sao mà vượt qua kỳ khảo sát lớn, làm sao đậu đại học, làm sao tìm được công việc tốt đây. Không tìm được công việc tốt sao tìm được một người tốt để gả đi chứ, hả?

Thầy từ nói một hơi cũng không hề vấp từ nào.

Trần Diệc Nhiên không nhịn được mà xấu hổ, nhớ đến năm đó thành tích của mình quá ưu dị nên chưa từng bị ai gọi đến văn phòng. Đến bây giờ mới nghe được những lời như vậy. Những lời này đều lộn xộn, không hề ăn khớp, không mang theo cặp đến trường và không được gả vào một nhà tốt có liên qua gì chứ...

- Hôm nay tôi gọi em đến cũng không có ý gì khác, đây không phải vấn đề đi học không mang túi sách mà là thái độ học tập. Thái độ phải đoan chính, bằng khong thì thành tích hiện tại làm sao thi đậu đại học đây.

Thầy Từ lại không nhanh không chậm, nhìn Trần Diệc Nhiên nói/

Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhìn thầy Từ nói:

- Thầy, túi sách của em ấy bỏ quên trên xe của bố mẹ, mà hai người họ lúc đưa nó về đã quên mất, không phải là nó quên.

- Bố mẹ em ây đã đi công tác, mỗi ngày đều vội vã đi làm quên mất cặp sách em ấy là chuyện bình thường, nhưng em ấy là học sinh, sao có thể quên cặp sách của mình chứ, đây là vấn đề thái đôk.

Thầy Từ hoàn toàn không cho Trần Diệc Nhiên biện lý do.

Trần Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn thầy Từ hồi lâu, sau nửa ngày rốt cuộc cũng nói ra một tiếng:

- Ồ.

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Ha ha.Điêm Tâm giật giật khóe môi, bên ngoài thì cười thế nhưng trong lòng không cười, liếc nhìn Trần Diệc Nhiên nói: là thầy giáo nói đấy nhé.Trần Diệc Nhiên trừng lớn mắt từ chối cho ý kiến.- Em có rảnh thì nhờ chú Trần phụ đạo thêm môn vật lý và đại số đi, lần này bài thi khảo sát của em nếu không phải do hai môn này kéo xuống thì xếp hạng đã cao hơn rồi.Thầy chủ nhiệm vừa nhìn thấy Trần Diệc Nhiên thì thao thao bất tuyệt.- Vâng.Điềm Tâm liên tục gật đầu. Trần Diệc Nhiên nhìn thoáng qua Điềm Tâm đang gật đầu như băm tỏi. Lại ngẩng đầu nhìn thầy Từ cười nói:- Thầy Từ hôm nay gọi em đến là...- Ồ. Xem tôi này, vừa thấy em đã kích động đến quên mất.Thầy Từ vỗ đầu một cái, nhìn Trần Diệc Nhiên thâm thía nói:- Bố mẹ Điềm Tâm thường xuyên vắng nhà, vậy nên bình thường là em chịu trách nhiệm với em ấy sao?- Vâng.Trần Diệc Nhiên ngơ ngác một chút, sau đó nhìn thoáng qua Điềm Tâm rồi miễn cưỡng gật đầu.- Hôm nay em ấy đến trường lại không mang sách vở, bài tập cũng thế. Em xem đi, thái độ họ tập như vậy làm sao mà đối mặt với kỳ thi đại học đây. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, ba năm sau làm sao mà vượt qua kỳ khảo sát lớn, làm sao đậu đại học, làm sao tìm được công việc tốt đây. Không tìm được công việc tốt sao tìm được một người tốt để gả đi chứ, hả?Thầy từ nói một hơi cũng không hề vấp từ nào.Trần Diệc Nhiên không nhịn được mà xấu hổ, nhớ đến năm đó thành tích của mình quá ưu dị nên chưa từng bị ai gọi đến văn phòng. Đến bây giờ mới nghe được những lời như vậy. Những lời này đều lộn xộn, không hề ăn khớp, không mang theo cặp đến trường và không được gả vào một nhà tốt có liên qua gì chứ...- Hôm nay tôi gọi em đến cũng không có ý gì khác, đây không phải vấn đề đi học không mang túi sách mà là thái độ học tập. Thái độ phải đoan chính, bằng khong thì thành tích hiện tại làm sao thi đậu đại học đây.Thầy Từ lại không nhanh không chậm, nhìn Trần Diệc Nhiên nói/Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhìn thầy Từ nói:- Thầy, túi sách của em ấy bỏ quên trên xe của bố mẹ, mà hai người họ lúc đưa nó về đã quên mất, không phải là nó quên.- Bố mẹ em ây đã đi công tác, mỗi ngày đều vội vã đi làm quên mất cặp sách em ấy là chuyện bình thường, nhưng em ấy là học sinh, sao có thể quên cặp sách của mình chứ, đây là vấn đề thái đôk.Thầy Từ hoàn toàn không cho Trần Diệc Nhiên biện lý do.Trần Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn thầy Từ hồi lâu, sau nửa ngày rốt cuộc cũng nói ra một tiếng:- Ồ.

Chương 66: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (10)