Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…
Chương 75: Em là bạn gái giả (3)
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Nếu như hôm đó không bận công tác thì anh sẽ đến xem.Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn lịch trong điện thoại, hình như sắp tới cũng không có cuộc hẹn đặc biệt nào.Ngoại trừ một đóng người thân cận làm cho anh cảm thấy đau đầu. Tựa như tất cả mọi người chỉ cần tốt nghiệp khỏi trường vào xã hội làm việc đều sẽ nhiệt tình quan tâm đến đời sống tình cảm của mình. Một khi nghe nói anh còn độc thân thì lập tức bọn họ sẽ biến thành chủ nhiệm, tổ trưởng mà lôi kéo những cô gái xung quanh đến gần anh.Sau khi Trần Diệc Nhiên tốt nghiệp đến bây giờ thì đã đi làm hơn một năm. Người nhà cũng đã sắp xếp hơn mười buổi gặp mặt thế nhưng anh đều viện lý do tăng ca để từ chối. Thật sự cũng không thể từ chối tất cả, cũng đành liều mình đến ăn một bữa tối sau đó uyển chuyển nói cho đối phương biết bọn họ không hợp.Theo lý mà nói sau nhiều lần như vậy thì những người mai mối kia sẽ thấy chán nản. Thế nhưng không biết tại sao tinh thần chiến đấu của bọn họ ngày càng cao, cứ như không bắt được Trần Diệc Nhiên lại thì không thể bỏ qua vậy.Nghĩ đến vậy thôi Trần Diệc Nhiên đã cảm thấy đau đầu rồi, lại nhìn cô gái nhỏ chưa đủ mười tám tuổi trước mắt mình này, lập tức cảm thấy có lẽ kiếp trước anh đã phụ quá nhiều người rồi vậy nên kiếp này bọn họ mới đến tìm anh đòi nợ.- Sao thế anh Nhiên? Có phải anh không khỏe không?Điềm Tâm nhìn bộ dạng ủ rũ của anh nhịn không được mà quan tâm hỏi.- Không sao.Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay, đã hơn mười một giờ trưa, lúc này đã đến giờ ăn cơm trưa rồi."Hóa ra lúc trước em quý trọng anh đến thế, lúc trước trong tình yêu cuồng nhiện cũng chưa từng nghe qua, đừng nói là thế này..." Một đoạn chuông nhạc Việt dễ nghe vang lên, Điềm Tâm nghi ngờ nhìn Trần Diệc Nhiên. Còn anh lại cúi đầu nhìn một vòng, điện thoại không có bên người, tiếng chuông vẫn tiếp tục reo lên.- Điện thoại của anh ở trong phòng ngủ.Điềm Tâm thấp giọng nhắc nhở anh.- Không phải chiếc điện thoại đó.Trần Diệc Nhiên nhìn trong phòng khách một lượt, rốt cuộc sau một chiếc gối tựa cũng tìm được một chiếc điện thoại cũ, sau đó nhấn nút trả lời.Điềm Tâm nhìn hàng lông mày Trần Diệc Nhiên nhíu chặt lại, không biết ở đầu dây bên kia nói những gì chỉ là nửa ngày sau lại thấy anh không tình nguyện mà nói:- Ừm... Biết rồi.Phía bên kia tựa như truyền đến một hồi gầm gừ, Trần Diệc Nhiên không nhịn được mà đẩy điện thoại cách xa lỗ tai ra.
- Nếu như hôm đó không bận công tác thì anh sẽ đến xem.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn lịch trong điện thoại, hình như sắp tới cũng không có cuộc hẹn đặc biệt nào.
Ngoại trừ một đóng người thân cận làm cho anh cảm thấy đau đầu. Tựa như tất cả mọi người chỉ cần tốt nghiệp khỏi trường vào xã hội làm việc đều sẽ nhiệt tình quan tâm đến đời sống tình cảm của mình. Một khi nghe nói anh còn độc thân thì lập tức bọn họ sẽ biến thành chủ nhiệm, tổ trưởng mà lôi kéo những cô gái xung quanh đến gần anh.
Sau khi Trần Diệc Nhiên tốt nghiệp đến bây giờ thì đã đi làm hơn một năm. Người nhà cũng đã sắp xếp hơn mười buổi gặp mặt thế nhưng anh đều viện lý do tăng ca để từ chối. Thật sự cũng không thể từ chối tất cả, cũng đành liều mình đến ăn một bữa tối sau đó uyển chuyển nói cho đối phương biết bọn họ không hợp.
Theo lý mà nói sau nhiều lần như vậy thì những người mai mối kia sẽ thấy chán nản. Thế nhưng không biết tại sao tinh thần chiến đấu của bọn họ ngày càng cao, cứ như không bắt được Trần Diệc Nhiên lại thì không thể bỏ qua vậy.
Nghĩ đến vậy thôi Trần Diệc Nhiên đã cảm thấy đau đầu rồi, lại nhìn cô gái nhỏ chưa đủ mười tám tuổi trước mắt mình này, lập tức cảm thấy có lẽ kiếp trước anh đã phụ quá nhiều người rồi vậy nên kiếp này bọn họ mới đến tìm anh đòi nợ.
- Sao thế anh Nhiên? Có phải anh không khỏe không?
Điềm Tâm nhìn bộ dạng ủ rũ của anh nhịn không được mà quan tâm hỏi.
- Không sao.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay, đã hơn mười một giờ trưa, lúc này đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.
"Hóa ra lúc trước em quý trọng anh đến thế, lúc trước trong tình yêu cuồng nhiện cũng chưa từng nghe qua, đừng nói là thế này..." Một đoạn chuông nhạc Việt dễ nghe vang lên, Điềm Tâm nghi ngờ nhìn Trần Diệc Nhiên. Còn anh lại cúi đầu nhìn một vòng, điện thoại không có bên người, tiếng chuông vẫn tiếp tục reo lên.
- Điện thoại của anh ở trong phòng ngủ.
Điềm Tâm thấp giọng nhắc nhở anh.
- Không phải chiếc điện thoại đó.
Trần Diệc Nhiên nhìn trong phòng khách một lượt, rốt cuộc sau một chiếc gối tựa cũng tìm được một chiếc điện thoại cũ, sau đó nhấn nút trả lời.
Điềm Tâm nhìn hàng lông mày Trần Diệc Nhiên nhíu chặt lại, không biết ở đầu dây bên kia nói những gì chỉ là nửa ngày sau lại thấy anh không tình nguyện mà nói:
- Ừm... Biết rồi.
Phía bên kia tựa như truyền đến một hồi gầm gừ, Trần Diệc Nhiên không nhịn được mà đẩy điện thoại cách xa lỗ tai ra.
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Nếu như hôm đó không bận công tác thì anh sẽ đến xem.Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn lịch trong điện thoại, hình như sắp tới cũng không có cuộc hẹn đặc biệt nào.Ngoại trừ một đóng người thân cận làm cho anh cảm thấy đau đầu. Tựa như tất cả mọi người chỉ cần tốt nghiệp khỏi trường vào xã hội làm việc đều sẽ nhiệt tình quan tâm đến đời sống tình cảm của mình. Một khi nghe nói anh còn độc thân thì lập tức bọn họ sẽ biến thành chủ nhiệm, tổ trưởng mà lôi kéo những cô gái xung quanh đến gần anh.Sau khi Trần Diệc Nhiên tốt nghiệp đến bây giờ thì đã đi làm hơn một năm. Người nhà cũng đã sắp xếp hơn mười buổi gặp mặt thế nhưng anh đều viện lý do tăng ca để từ chối. Thật sự cũng không thể từ chối tất cả, cũng đành liều mình đến ăn một bữa tối sau đó uyển chuyển nói cho đối phương biết bọn họ không hợp.Theo lý mà nói sau nhiều lần như vậy thì những người mai mối kia sẽ thấy chán nản. Thế nhưng không biết tại sao tinh thần chiến đấu của bọn họ ngày càng cao, cứ như không bắt được Trần Diệc Nhiên lại thì không thể bỏ qua vậy.Nghĩ đến vậy thôi Trần Diệc Nhiên đã cảm thấy đau đầu rồi, lại nhìn cô gái nhỏ chưa đủ mười tám tuổi trước mắt mình này, lập tức cảm thấy có lẽ kiếp trước anh đã phụ quá nhiều người rồi vậy nên kiếp này bọn họ mới đến tìm anh đòi nợ.- Sao thế anh Nhiên? Có phải anh không khỏe không?Điềm Tâm nhìn bộ dạng ủ rũ của anh nhịn không được mà quan tâm hỏi.- Không sao.Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay, đã hơn mười một giờ trưa, lúc này đã đến giờ ăn cơm trưa rồi."Hóa ra lúc trước em quý trọng anh đến thế, lúc trước trong tình yêu cuồng nhiện cũng chưa từng nghe qua, đừng nói là thế này..." Một đoạn chuông nhạc Việt dễ nghe vang lên, Điềm Tâm nghi ngờ nhìn Trần Diệc Nhiên. Còn anh lại cúi đầu nhìn một vòng, điện thoại không có bên người, tiếng chuông vẫn tiếp tục reo lên.- Điện thoại của anh ở trong phòng ngủ.Điềm Tâm thấp giọng nhắc nhở anh.- Không phải chiếc điện thoại đó.Trần Diệc Nhiên nhìn trong phòng khách một lượt, rốt cuộc sau một chiếc gối tựa cũng tìm được một chiếc điện thoại cũ, sau đó nhấn nút trả lời.Điềm Tâm nhìn hàng lông mày Trần Diệc Nhiên nhíu chặt lại, không biết ở đầu dây bên kia nói những gì chỉ là nửa ngày sau lại thấy anh không tình nguyện mà nói:- Ừm... Biết rồi.Phía bên kia tựa như truyền đến một hồi gầm gừ, Trần Diệc Nhiên không nhịn được mà đẩy điện thoại cách xa lỗ tai ra.