Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…
Chương 81: Giả làm bạn gái (9)
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Đừng nói nhảmTrần Diệc Nhiên thấp giọng nhìn Điềm Tâm:- Đợi đến khi em thấy anh ngồi xuống thì mười lăm giây sau bước vào, hiểu không?- Được!Điềm Tâm gật đầu chắc nịch nói với Trần Diệc Nhiên. Cô thấy anh hít nhẹ một hơi, dáng vẻ không chút sợ sệt đi tới chỗ bóng lưng kia, trong lòng cô nhịn không được cảm thấy buồn cười. Bên trong, Trần Diệc Nhiên tới trước mặt cô gái gật đầu, bất chợt thấy ánh mắt cô ta sáng lên, anh điềm nhiên:- Cô Vu, xin lỗi để cô chờ lâu- Chào anh!Cô gái trước mặt vô cùng thùy mị nhìn anh cười, cô ta nghiêng đầu nhìn bóng của mình qua cửa sổ, không thấy có vấn đề gì mới nói với Trần Diệc Nhiên:- Anh ngồi đi.Trần Diệc Nhiên im lặng ngồi xuống. Đôi mắt nhìn về phía Điềm Tâm cách đó không xa, bắt gặp được ánh mắt của anh Điềm Tâm bắt đầu đếm ngược trong lòng: mười lăm, mười bốn, mười ba,...- Anh Trần đang làm công việc gì? Hiện tại sống ở đâu?Cô gái nhìn gương mặt tuấn tú của Trần Diệc Nhiên, ngượng ngùng hỏi.- Tôi thuộc chuyên ngành IT.Trần Diệc Nhiên trả lời ngắn gọn, chợt nhìn thấy Điềm Tâm đang đi tới thì giả vờ hỏi lại:- Còn cô?- Tôi là giáo viên dạy cấp ba.Cô gái cười nhẹ, vừa lúc chuẩn bị nói tiếp thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên trước mặt:- Chào!Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy Điềm Tâm đang đứng trước mặt mình, một giây sau liền thấy mặt Điềm Tâm biến sắc, nhìn sang Trần Diệc Nhiên lắp bắp:- Anh họ!... Anh đang làm gì ở đây vậy?Trần Diệc Nhiên hơi khựng người, nhìn Điềm Tâm đang ra sức không ngừng trong nháy mắt với mình, một lúc sau thấp giọng hỏi:- Ồ, Điềm Tâm?- Haha... Đây là anh họ của em!Điềm Tâm cười xấu hổ, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Diệc Nhiên, sau đó nhìn cô gái trước mặt, lễ phép:- Em chào cô!-...Ngay lập tức, Trần Diệc Nhiên được một phen hóa đá, anh quay sang hỏi Điềm Tâm.- Cô Vu... là cô giáo em?- Đúng vậy!Điềm Tâm liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi, bắt đầu lên tiếng giới thiệu:- Đây là cô giáo dạy địa lý của bọn em, cô giáo Vu rất xinh đẹp, bạn học đều rất thích cô ấy!Ngay lập tức, Điềm Tâm cảm giác được phía dưới bàn Trần Diệc Nhiên hung hăng bấm đùi cô một cái.
- Đừng nói nhảm
Trần Diệc Nhiên thấp giọng nhìn Điềm Tâm:
- Đợi đến khi em thấy anh ngồi xuống thì mười lăm giây sau bước vào, hiểu không?
- Được!
Điềm Tâm gật đầu chắc nịch nói với Trần Diệc Nhiên. Cô thấy anh hít nhẹ một hơi, dáng vẻ không chút sợ sệt đi tới chỗ bóng lưng kia, trong lòng cô nhịn không được cảm thấy buồn cười. Bên trong, Trần Diệc Nhiên tới trước mặt cô gái gật đầu, bất chợt thấy ánh mắt cô ta sáng lên, anh điềm nhiên:
- Cô Vu, xin lỗi để cô chờ lâu
- Chào anh!
Cô gái trước mặt vô cùng thùy mị nhìn anh cười, cô ta nghiêng đầu nhìn bóng của mình qua cửa sổ, không thấy có vấn đề gì mới nói với Trần Diệc Nhiên:
- Anh ngồi đi.
Trần Diệc Nhiên im lặng ngồi xuống. Đôi mắt nhìn về phía Điềm Tâm cách đó không xa, bắt gặp được ánh mắt của anh Điềm Tâm bắt đầu đếm ngược trong lòng: mười lăm, mười bốn, mười ba,...
- Anh Trần đang làm công việc gì? Hiện tại sống ở đâu?
Cô gái nhìn gương mặt tuấn tú của Trần Diệc Nhiên, ngượng ngùng hỏi.
- Tôi thuộc chuyên ngành IT.
Trần Diệc Nhiên trả lời ngắn gọn, chợt nhìn thấy Điềm Tâm đang đi tới thì giả vờ hỏi lại:
- Còn cô?
- Tôi là giáo viên dạy cấp ba.
Cô gái cười nhẹ, vừa lúc chuẩn bị nói tiếp thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên trước mặt:
- Chào!
Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy Điềm Tâm đang đứng trước mặt mình, một giây sau liền thấy mặt Điềm Tâm biến sắc, nhìn sang Trần Diệc Nhiên lắp bắp:
- Anh họ!... Anh đang làm gì ở đây vậy?
Trần Diệc Nhiên hơi khựng người, nhìn Điềm Tâm đang ra sức không ngừng trong nháy mắt với mình, một lúc sau thấp giọng hỏi:
- Ồ, Điềm Tâm?
- Haha... Đây là anh họ của em!
Điềm Tâm cười xấu hổ, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Diệc Nhiên, sau đó nhìn cô gái trước mặt, lễ phép:
- Em chào cô!
-...
Ngay lập tức, Trần Diệc Nhiên được một phen hóa đá, anh quay sang hỏi Điềm Tâm.
- Cô Vu... là cô giáo em?
- Đúng vậy!
Điềm Tâm liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi, bắt đầu lên tiếng giới thiệu:
- Đây là cô giáo dạy địa lý của bọn em, cô giáo Vu rất xinh đẹp, bạn học đều rất thích cô ấy!
Ngay lập tức, Điềm Tâm cảm giác được phía dưới bàn Trần Diệc Nhiên hung hăng bấm đùi cô một cái.
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Đừng nói nhảmTrần Diệc Nhiên thấp giọng nhìn Điềm Tâm:- Đợi đến khi em thấy anh ngồi xuống thì mười lăm giây sau bước vào, hiểu không?- Được!Điềm Tâm gật đầu chắc nịch nói với Trần Diệc Nhiên. Cô thấy anh hít nhẹ một hơi, dáng vẻ không chút sợ sệt đi tới chỗ bóng lưng kia, trong lòng cô nhịn không được cảm thấy buồn cười. Bên trong, Trần Diệc Nhiên tới trước mặt cô gái gật đầu, bất chợt thấy ánh mắt cô ta sáng lên, anh điềm nhiên:- Cô Vu, xin lỗi để cô chờ lâu- Chào anh!Cô gái trước mặt vô cùng thùy mị nhìn anh cười, cô ta nghiêng đầu nhìn bóng của mình qua cửa sổ, không thấy có vấn đề gì mới nói với Trần Diệc Nhiên:- Anh ngồi đi.Trần Diệc Nhiên im lặng ngồi xuống. Đôi mắt nhìn về phía Điềm Tâm cách đó không xa, bắt gặp được ánh mắt của anh Điềm Tâm bắt đầu đếm ngược trong lòng: mười lăm, mười bốn, mười ba,...- Anh Trần đang làm công việc gì? Hiện tại sống ở đâu?Cô gái nhìn gương mặt tuấn tú của Trần Diệc Nhiên, ngượng ngùng hỏi.- Tôi thuộc chuyên ngành IT.Trần Diệc Nhiên trả lời ngắn gọn, chợt nhìn thấy Điềm Tâm đang đi tới thì giả vờ hỏi lại:- Còn cô?- Tôi là giáo viên dạy cấp ba.Cô gái cười nhẹ, vừa lúc chuẩn bị nói tiếp thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên trước mặt:- Chào!Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy Điềm Tâm đang đứng trước mặt mình, một giây sau liền thấy mặt Điềm Tâm biến sắc, nhìn sang Trần Diệc Nhiên lắp bắp:- Anh họ!... Anh đang làm gì ở đây vậy?Trần Diệc Nhiên hơi khựng người, nhìn Điềm Tâm đang ra sức không ngừng trong nháy mắt với mình, một lúc sau thấp giọng hỏi:- Ồ, Điềm Tâm?- Haha... Đây là anh họ của em!Điềm Tâm cười xấu hổ, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Diệc Nhiên, sau đó nhìn cô gái trước mặt, lễ phép:- Em chào cô!-...Ngay lập tức, Trần Diệc Nhiên được một phen hóa đá, anh quay sang hỏi Điềm Tâm.- Cô Vu... là cô giáo em?- Đúng vậy!Điềm Tâm liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi, bắt đầu lên tiếng giới thiệu:- Đây là cô giáo dạy địa lý của bọn em, cô giáo Vu rất xinh đẹp, bạn học đều rất thích cô ấy!Ngay lập tức, Điềm Tâm cảm giác được phía dưới bàn Trần Diệc Nhiên hung hăng bấm đùi cô một cái.