Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…
Chương 83: Cặp đôi dở hơi 1
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Hẹn gặp lại!Cô giáo Vu thốt ra ba chữ, quay đầu đi mất.Điềm Tâm vẫn ngồi ở đó, nhìn thấy cô giáo rời khỏi quán cafe, lúc này mới nhìn thoáng qua điện thoại của mình, đắc ý nói:- Năm phút! Anh họ, như thế nào?Ánh mắt phức tạp của Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm, nửa ngày sau mới cứng ngắc gật đầu:- Được rồi.- Vậy đi thôi, đến người tiếp theo.Điềm Tâm cười nói giả vờ ra lệnh.Trần Diệc Nhiên ra sức bóp trán, bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề mới nảy sinh, anh tìm Điềm Tâm đến giúp anh giải quyết việc đi xem mắt, có phải là tìm nhầm người rồi không?Đối tượng xem mắt tiếp theo ở trong một nhà hàng Tây cách đây không xa, Trần Diệc Nhiên không có hứng thú lái xe, dù sao từ giờ cho đến mười hai rưỡi vẫn còn hai lăm phút đồng hồ. Vì vậy, hai người nhanh chóng tới đó.Nơi này là trung tâm của thành phố Z, trên đường lui tới rất nhiều người trẻ tuổi, hoặc là học sinh, không thì người yêu. Điềm Tâm nghiêm túc quan sát đến những cặp tình nhân kia đang ôm bả vai, nắm tay nhau lộ vẻ mặt hạnh phúc. Cô lại ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, người nào đó sắc mặt không tốt. Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu cây ngô đồng trắng tỏa ra ấm áp, chiếu xuống đường dành riêng cho người đi bộ, làm nổi bật dáng vẻ đang chau mày của anh.- Anh sao thế?Điềm Tâm đi tới bên cạnh Trần Diệc Nhiên, rất tự nhiên kéo lấy cánh tay anh, cười hỏi- Xem ra tâm tình của anh thật không tốt, hay là đang tiếc nuối vì không đến được với cô giáo?Trần Diệc Nhiên cúi đầu, nhìn Điềm Tâm hai mắt long lanh rực sáng, không tự chủ được nhéo mặt cô, không vui nói:- Chỉ cần nói em có chị dâu lớn là được rồi, như thế nào còn xuất hiện vợ anh hai, người yêu anh ba...?Điềm Tâm trừng mắt, vô tội nói:- Đương nhiên là em vì anh ngăn chặn tai họa về sau, nhỡ khi cô giáo của em đối với anh nặng tình, không để tâm anh có một người bạn gái thì làm sao bây giờ? Mới nhiều lời một chút đã thấy cô ấy đã thay đổi sắc mặt rất nhanh!Trần Diệc Nhiên không nói gì, đột nhiên có một giọng nữ thanh thúy vang lên phía sau bọn họ- Anh!Điềm Tâm cùng Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn lại, trong một phút ngắn ngủi ấy đã thấy một cô bé mang đồ thể thao đứng sau bọn họ. Cô bé kia chạy đến trước mặt bọn họ, vốn là đánh giá Điềm Tâm hơn nửa ngày, sau đó mới quay đầu nhìn về Trần Diệc Nhiên hỏi:- Là ai vậy? Bạn gái anh sao?!
- Hẹn gặp lại!
Cô giáo Vu thốt ra ba chữ, quay đầu đi mất.
Điềm Tâm vẫn ngồi ở đó, nhìn thấy cô giáo rời khỏi quán cafe, lúc này mới nhìn thoáng qua điện thoại của mình, đắc ý nói:
- Năm phút! Anh họ, như thế nào?
Ánh mắt phức tạp của Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm, nửa ngày sau mới cứng ngắc gật đầu:
- Được rồi.
- Vậy đi thôi, đến người tiếp theo.
Điềm Tâm cười nói giả vờ ra lệnh.
Trần Diệc Nhiên ra sức bóp trán, bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề mới nảy sinh, anh tìm Điềm Tâm đến giúp anh giải quyết việc đi xem mắt, có phải là tìm nhầm người rồi không?
Đối tượng xem mắt tiếp theo ở trong một nhà hàng Tây cách đây không xa, Trần Diệc Nhiên không có hứng thú lái xe, dù sao từ giờ cho đến mười hai rưỡi vẫn còn hai lăm phút đồng hồ. Vì vậy, hai người nhanh chóng tới đó.
Nơi này là trung tâm của thành phố Z, trên đường lui tới rất nhiều người trẻ tuổi, hoặc là học sinh, không thì người yêu. Điềm Tâm nghiêm túc quan sát đến những cặp tình nhân kia đang ôm bả vai, nắm tay nhau lộ vẻ mặt hạnh phúc. Cô lại ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, người nào đó sắc mặt không tốt. Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu cây ngô đồng trắng tỏa ra ấm áp, chiếu xuống đường dành riêng cho người đi bộ, làm nổi bật dáng vẻ đang chau mày của anh.
- Anh sao thế?
Điềm Tâm đi tới bên cạnh Trần Diệc Nhiên, rất tự nhiên kéo lấy cánh tay anh, cười hỏi
- Xem ra tâm tình của anh thật không tốt, hay là đang tiếc nuối vì không đến được với cô giáo?
Trần Diệc Nhiên cúi đầu, nhìn Điềm Tâm hai mắt long lanh rực sáng, không tự chủ được nhéo mặt cô, không vui nói:
- Chỉ cần nói em có chị dâu lớn là được rồi, như thế nào còn xuất hiện vợ anh hai, người yêu anh ba...?
Điềm Tâm trừng mắt, vô tội nói:
- Đương nhiên là em vì anh ngăn chặn tai họa về sau, nhỡ khi cô giáo của em đối với anh nặng tình, không để tâm anh có một người bạn gái thì làm sao bây giờ? Mới nhiều lời một chút đã thấy cô ấy đã thay đổi sắc mặt rất nhanh!
Trần Diệc Nhiên không nói gì, đột nhiên có một giọng nữ thanh thúy vang lên phía sau bọn họ
- Anh!
Điềm Tâm cùng Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn lại, trong một phút ngắn ngủi ấy đã thấy một cô bé mang đồ thể thao đứng sau bọn họ. Cô bé kia chạy đến trước mặt bọn họ, vốn là đánh giá Điềm Tâm hơn nửa ngày, sau đó mới quay đầu nhìn về Trần Diệc Nhiên hỏi:
- Là ai vậy? Bạn gái anh sao?!
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Hẹn gặp lại!Cô giáo Vu thốt ra ba chữ, quay đầu đi mất.Điềm Tâm vẫn ngồi ở đó, nhìn thấy cô giáo rời khỏi quán cafe, lúc này mới nhìn thoáng qua điện thoại của mình, đắc ý nói:- Năm phút! Anh họ, như thế nào?Ánh mắt phức tạp của Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm, nửa ngày sau mới cứng ngắc gật đầu:- Được rồi.- Vậy đi thôi, đến người tiếp theo.Điềm Tâm cười nói giả vờ ra lệnh.Trần Diệc Nhiên ra sức bóp trán, bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề mới nảy sinh, anh tìm Điềm Tâm đến giúp anh giải quyết việc đi xem mắt, có phải là tìm nhầm người rồi không?Đối tượng xem mắt tiếp theo ở trong một nhà hàng Tây cách đây không xa, Trần Diệc Nhiên không có hứng thú lái xe, dù sao từ giờ cho đến mười hai rưỡi vẫn còn hai lăm phút đồng hồ. Vì vậy, hai người nhanh chóng tới đó.Nơi này là trung tâm của thành phố Z, trên đường lui tới rất nhiều người trẻ tuổi, hoặc là học sinh, không thì người yêu. Điềm Tâm nghiêm túc quan sát đến những cặp tình nhân kia đang ôm bả vai, nắm tay nhau lộ vẻ mặt hạnh phúc. Cô lại ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, người nào đó sắc mặt không tốt. Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu cây ngô đồng trắng tỏa ra ấm áp, chiếu xuống đường dành riêng cho người đi bộ, làm nổi bật dáng vẻ đang chau mày của anh.- Anh sao thế?Điềm Tâm đi tới bên cạnh Trần Diệc Nhiên, rất tự nhiên kéo lấy cánh tay anh, cười hỏi- Xem ra tâm tình của anh thật không tốt, hay là đang tiếc nuối vì không đến được với cô giáo?Trần Diệc Nhiên cúi đầu, nhìn Điềm Tâm hai mắt long lanh rực sáng, không tự chủ được nhéo mặt cô, không vui nói:- Chỉ cần nói em có chị dâu lớn là được rồi, như thế nào còn xuất hiện vợ anh hai, người yêu anh ba...?Điềm Tâm trừng mắt, vô tội nói:- Đương nhiên là em vì anh ngăn chặn tai họa về sau, nhỡ khi cô giáo của em đối với anh nặng tình, không để tâm anh có một người bạn gái thì làm sao bây giờ? Mới nhiều lời một chút đã thấy cô ấy đã thay đổi sắc mặt rất nhanh!Trần Diệc Nhiên không nói gì, đột nhiên có một giọng nữ thanh thúy vang lên phía sau bọn họ- Anh!Điềm Tâm cùng Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn lại, trong một phút ngắn ngủi ấy đã thấy một cô bé mang đồ thể thao đứng sau bọn họ. Cô bé kia chạy đến trước mặt bọn họ, vốn là đánh giá Điềm Tâm hơn nửa ngày, sau đó mới quay đầu nhìn về Trần Diệc Nhiên hỏi:- Là ai vậy? Bạn gái anh sao?!