Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…
Chương 89: Đây là bạn gái của tôi 1
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Đến nơi thì thời gian còn sớm, đối tượng xem mắt trong truyền thuyết kia còn chưa xuất hiện. Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, hai người chọn đồ uống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.- Anh họ, anh nói xem người thứ ba sẽ là người như thế nào đây?Điềm Tâm cắn ống hút, ánh mắt tò mò hỏi- Làm sao có thể mặc đồ công sở đến xem mắt?Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười nhìn Điềm Tâm- Vậy nên mặc cái gì?- Đương nhiên ăn mặc thoải mái một chút, hoặc bình thường mặc cho có phong cách.Suy nghĩ một chút cô tiếp tục- Em cảm thấy mặc trang phục công sở giống như là tìm việc làm ấy, quá nghiêm chỉnh, không được rồi!Trần Diệc Nhiên cười cười, không nói gì thêm, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, ngây ngẩn cả người lại không tự chủ được mà khựng lại- Làm sao vậy? Mục tiêu xuất hiện?Điềm Tâm nhìn theo ánh mắt của anh ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một nữ sinh tóc cắt ngắn, mặc đồ công sở màu đen đang từ trên xe taxi bước xuống, khi vừa đóng cửa xe quay người lại, Điềm Tâm mới nhìn rõ ràng nữ sinh này. Đó là một cô gái rất đẹp có khí chất, giơ tay nhấc chân đều là phong thái tự tin, tuy rằng không xinh đẹp tuyệt trần như hai người tóc dài lúc trước, nhưng mà tóc ngắn đổi lại cho cô gái này một khí chất lạnh nhạt. Trong khoảng thời gian ngắn, Điềm Tâm có chút ngây ngẩn cả người. Sau một lúc lâu, nữ sinh này đã lên lầu nhìn quanh một vòng rồi đi tới chỗ Trần Diệc Nhiên.- Trần Diệc Nhiên, đã lâu không gặp.Cô gái cười nhẹ, trên gương mặt trắng nõn như ngọc tràn đầy tự tin. Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, mắt hơi híp lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, giọng nói thản nhiên:- Tiểu Ngải, thì ra là cô.- Haha, không nghĩ tới phải không?Cô gái tên Tiểu Ngải hướng về phía anh cười khẽ, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện- Tôi nghĩ là anh sẽ ngạc nhiên.- Có chút.Trần Diệc Nhiên trầm mặc một lát, sau đó nhìn mái tóc ngắn ngủn của cô, như vô tình hỏi:- Làm sao lại cắt tóc ngắn?- Đây là tóc giả!Tiểu Ngải đắc ý quơ đầu, sau đó cười híp mắt hỏi Trần Diệc Nhiên:- Thế nào, đồ công sở rất thích hợp với tôi phải không? Tôi biết ngay là mặc như vậy anh sẽ không đoán ra tôi mà.Trần Diệc Nhiên cũng không nói gì thêm.Tiểu Ngải quay đầu, nhìn Điềm Tâm ngồi cạnh Trần Diệc Nhiên đang uống nước trái cây, ngạc nhiên hỏi.- Cô gái này là …Trần Diệc Nhiên chờ một lúc, mở miệng:- Cô ấy... là bạn gái tôi.
Đến nơi thì thời gian còn sớm, đối tượng xem mắt trong truyền thuyết kia còn chưa xuất hiện. Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, hai người chọn đồ uống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Anh họ, anh nói xem người thứ ba sẽ là người như thế nào đây?
Điềm Tâm cắn ống hút, ánh mắt tò mò hỏi
- Làm sao có thể mặc đồ công sở đến xem mắt?
Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười nhìn Điềm Tâm
- Vậy nên mặc cái gì?
- Đương nhiên ăn mặc thoải mái một chút, hoặc bình thường mặc cho có phong cách.
Suy nghĩ một chút cô tiếp tục
- Em cảm thấy mặc trang phục công sở giống như là tìm việc làm ấy, quá nghiêm chỉnh, không được rồi!
Trần Diệc Nhiên cười cười, không nói gì thêm, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, ngây ngẩn cả người lại không tự chủ được mà khựng lại
- Làm sao vậy? Mục tiêu xuất hiện?
Điềm Tâm nhìn theo ánh mắt của anh ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một nữ sinh tóc cắt ngắn, mặc đồ công sở màu đen đang từ trên xe taxi bước xuống, khi vừa đóng cửa xe quay người lại, Điềm Tâm mới nhìn rõ ràng nữ sinh này. Đó là một cô gái rất đẹp có khí chất, giơ tay nhấc chân đều là phong thái tự tin, tuy rằng không xinh đẹp tuyệt trần như hai người tóc dài lúc trước, nhưng mà tóc ngắn đổi lại cho cô gái này một khí chất lạnh nhạt. Trong khoảng thời gian ngắn, Điềm Tâm có chút ngây ngẩn cả người. Sau một lúc lâu, nữ sinh này đã lên lầu nhìn quanh một vòng rồi đi tới chỗ Trần Diệc Nhiên.
- Trần Diệc Nhiên, đã lâu không gặp.
Cô gái cười nhẹ, trên gương mặt trắng nõn như ngọc tràn đầy tự tin. Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, mắt hơi híp lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, giọng nói thản nhiên:
- Tiểu Ngải, thì ra là cô.
- Haha, không nghĩ tới phải không?
Cô gái tên Tiểu Ngải hướng về phía anh cười khẽ, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện
- Tôi nghĩ là anh sẽ ngạc nhiên.
- Có chút.
Trần Diệc Nhiên trầm mặc một lát, sau đó nhìn mái tóc ngắn ngủn của cô, như vô tình hỏi:
- Làm sao lại cắt tóc ngắn?
- Đây là tóc giả!
Tiểu Ngải đắc ý quơ đầu, sau đó cười híp mắt hỏi Trần Diệc Nhiên:
- Thế nào, đồ công sở rất thích hợp với tôi phải không? Tôi biết ngay là mặc như vậy anh sẽ không đoán ra tôi mà.
Trần Diệc Nhiên cũng không nói gì thêm.
Tiểu Ngải quay đầu, nhìn Điềm Tâm ngồi cạnh Trần Diệc Nhiên đang uống nước trái cây, ngạc nhiên hỏi.
- Cô gái này là …
Trần Diệc Nhiên chờ một lúc, mở miệng:
- Cô ấy... là bạn gái tôi.
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Đến nơi thì thời gian còn sớm, đối tượng xem mắt trong truyền thuyết kia còn chưa xuất hiện. Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, hai người chọn đồ uống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.- Anh họ, anh nói xem người thứ ba sẽ là người như thế nào đây?Điềm Tâm cắn ống hút, ánh mắt tò mò hỏi- Làm sao có thể mặc đồ công sở đến xem mắt?Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười nhìn Điềm Tâm- Vậy nên mặc cái gì?- Đương nhiên ăn mặc thoải mái một chút, hoặc bình thường mặc cho có phong cách.Suy nghĩ một chút cô tiếp tục- Em cảm thấy mặc trang phục công sở giống như là tìm việc làm ấy, quá nghiêm chỉnh, không được rồi!Trần Diệc Nhiên cười cười, không nói gì thêm, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, ngây ngẩn cả người lại không tự chủ được mà khựng lại- Làm sao vậy? Mục tiêu xuất hiện?Điềm Tâm nhìn theo ánh mắt của anh ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một nữ sinh tóc cắt ngắn, mặc đồ công sở màu đen đang từ trên xe taxi bước xuống, khi vừa đóng cửa xe quay người lại, Điềm Tâm mới nhìn rõ ràng nữ sinh này. Đó là một cô gái rất đẹp có khí chất, giơ tay nhấc chân đều là phong thái tự tin, tuy rằng không xinh đẹp tuyệt trần như hai người tóc dài lúc trước, nhưng mà tóc ngắn đổi lại cho cô gái này một khí chất lạnh nhạt. Trong khoảng thời gian ngắn, Điềm Tâm có chút ngây ngẩn cả người. Sau một lúc lâu, nữ sinh này đã lên lầu nhìn quanh một vòng rồi đi tới chỗ Trần Diệc Nhiên.- Trần Diệc Nhiên, đã lâu không gặp.Cô gái cười nhẹ, trên gương mặt trắng nõn như ngọc tràn đầy tự tin. Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, mắt hơi híp lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, giọng nói thản nhiên:- Tiểu Ngải, thì ra là cô.- Haha, không nghĩ tới phải không?Cô gái tên Tiểu Ngải hướng về phía anh cười khẽ, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện- Tôi nghĩ là anh sẽ ngạc nhiên.- Có chút.Trần Diệc Nhiên trầm mặc một lát, sau đó nhìn mái tóc ngắn ngủn của cô, như vô tình hỏi:- Làm sao lại cắt tóc ngắn?- Đây là tóc giả!Tiểu Ngải đắc ý quơ đầu, sau đó cười híp mắt hỏi Trần Diệc Nhiên:- Thế nào, đồ công sở rất thích hợp với tôi phải không? Tôi biết ngay là mặc như vậy anh sẽ không đoán ra tôi mà.Trần Diệc Nhiên cũng không nói gì thêm.Tiểu Ngải quay đầu, nhìn Điềm Tâm ngồi cạnh Trần Diệc Nhiên đang uống nước trái cây, ngạc nhiên hỏi.- Cô gái này là …Trần Diệc Nhiên chờ một lúc, mở miệng:- Cô ấy... là bạn gái tôi.