Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…
Chương 95: Có cảm giác 1
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Điềm Tâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thẩm Tâm:-Tiết mục biểu diễn?- Con bé này, đến cuối cùng là hôm qua đi học cậu có nghe không hả? Đầu óc của cậu đang chứa thứ gì vậy?Thẩm Tâm nhịn không được gõ đầu Điềm Tâm, bụng đầy tức giận:- Đầu óc cậu tập trung một chút có được không?- Chị! đừng đánh người ta!Thẩm Thi kéo Điềm Tâm ôm vào trong ngực, nói với Thẩm Tâm:- ChịĐiềm Tâm đã ngốc, chị còn đánh như vậy thì ngày càng ngốc đó!- Haha, tiểu Thi nói đúng đóĐiềm Tâm được Thẩm Thi ôm đầu bảo vệ, khóc không ra nước mắt nói:- Cảm ơn đã bảo vệ chị, nhưng mà cũng không nhất thiết phải nói chị ngốc chứ?! Rất đau lòng đấy...- À...Thẩm Thi buông tay ra, đôi mắt trong veo nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm, chậm rãi nói:- Chị vốn rất ngốc, còn bịđánh như vậy sẽ chuyển sang đần đó!- Phốc!Điềm Tâm muốn hộc máu.- Được rồi, hai ngươi đừng làm rộn nữa.Thẩm Tâm cười đến sắp không thở nổi, kéo ra Điềm Tâm ra khỏi tay Thẩm Thi, nghiêm túc nói:- Để tớ nhắc lại cho cậu một lần nữa, hôm qua thầy chủ nhiệm nói lớp chúng ta không bịảnh hưởng thời gian học, vì vậy quyết định chọn ra một cặp hát song ca, ai có hứng thú thìđi báo danh.- Vậy liên quan gì tới tớ?Điềm Tâm không hiểu nổi, nãy giờ còn chưa nhắc tới tên cô lần nào thì có liên quan gì?- Không phải nói rằng tựđi báo danh sao, tớđâu cóđi.Thẩm Tâm tròn mắt cười ranh mãnh với Điềm Tâm:- Cậu không báo danh nhưng có người thay cậu báo rồi.Điềm Tâm ngạc nhiên:- Ai? Cậu à?- Thôi đi, tớ mới không có rãnh rỗi như vậy, hơn nữa đây là song ca một nam một nữ, tớđi báo làm cái gì?Thẩm Tâm cười trộm, nói tiếp:- Cậu quên là hôm qua Tô Việt hỏi cậu có thể hát bài " Có cảm giác với anh " rồi hả? Lúc đó cậu còn gật đầu đấy!- Đúng là vậy, nhưng mà...Điềm Tâm buồn bực gật đầu, ngay lập tức mở to mắt phản ứng lại với Thẩm Tâm:- Tớđi? Chẳng lẽ...không phải chứ? Thật hay giả vậy?!Thẩm Tâm hả hê gật đầu:- Ừ, chính là như vậy!
Điềm Tâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thẩm Tâm:
-Tiết mục biểu diễn?
- Con bé này, đến cuối cùng là hôm qua đi học cậu có nghe không hả? Đầu óc của cậu đang chứa thứ gì vậy?
Thẩm Tâm nhịn không được gõ đầu Điềm Tâm, bụng đầy tức giận:
- Đầu óc cậu tập trung một chút có được không?
- Chị! đừng đánh người ta!
Thẩm Thi kéo Điềm Tâm ôm vào trong ngực, nói với Thẩm Tâm:
- ChịĐiềm Tâm đã ngốc, chị còn đánh như vậy thì ngày càng ngốc đó!
- Haha, tiểu Thi nói đúng đó
Điềm Tâm được Thẩm Thi ôm đầu bảo vệ, khóc không ra nước mắt nói:
- Cảm ơn đã bảo vệ chị, nhưng mà cũng không nhất thiết phải nói chị ngốc chứ?! Rất đau lòng đấy...
- À...
Thẩm Thi buông tay ra, đôi mắt trong veo nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm, chậm rãi nói:
- Chị vốn rất ngốc, còn bịđánh như vậy sẽ chuyển sang đần đó!
- Phốc!
Điềm Tâm muốn hộc máu.
- Được rồi, hai ngươi đừng làm rộn nữa.
Thẩm Tâm cười đến sắp không thở nổi, kéo ra Điềm Tâm ra khỏi tay Thẩm Thi, nghiêm túc nói:
- Để tớ nhắc lại cho cậu một lần nữa, hôm qua thầy chủ nhiệm nói lớp chúng ta không bịảnh hưởng thời gian học, vì vậy quyết định chọn ra một cặp hát song ca, ai có hứng thú thìđi báo danh.
- Vậy liên quan gì tới tớ?
Điềm Tâm không hiểu nổi, nãy giờ còn chưa nhắc tới tên cô lần nào thì có liên quan gì?
- Không phải nói rằng tựđi báo danh sao, tớđâu cóđi.
Thẩm Tâm tròn mắt cười ranh mãnh với Điềm Tâm:
- Cậu không báo danh nhưng có người thay cậu báo rồi.
Điềm Tâm ngạc nhiên:
- Ai? Cậu à?
- Thôi đi, tớ mới không có rãnh rỗi như vậy, hơn nữa đây là song ca một nam một nữ, tớđi báo làm cái gì?
Thẩm Tâm cười trộm, nói tiếp:
- Cậu quên là hôm qua Tô Việt hỏi cậu có thể hát bài " Có cảm giác với anh " rồi hả? Lúc đó cậu còn gật đầu đấy!
- Đúng là vậy, nhưng mà...
Điềm Tâm buồn bực gật đầu, ngay lập tức mở to mắt phản ứng lại với Thẩm Tâm:
- Tớđi? Chẳng lẽ...không phải chứ? Thật hay giả vậy?!
Thẩm Tâm hả hê gật đầu:
- Ừ, chính là như vậy!
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Điềm Tâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thẩm Tâm:-Tiết mục biểu diễn?- Con bé này, đến cuối cùng là hôm qua đi học cậu có nghe không hả? Đầu óc của cậu đang chứa thứ gì vậy?Thẩm Tâm nhịn không được gõ đầu Điềm Tâm, bụng đầy tức giận:- Đầu óc cậu tập trung một chút có được không?- Chị! đừng đánh người ta!Thẩm Thi kéo Điềm Tâm ôm vào trong ngực, nói với Thẩm Tâm:- ChịĐiềm Tâm đã ngốc, chị còn đánh như vậy thì ngày càng ngốc đó!- Haha, tiểu Thi nói đúng đóĐiềm Tâm được Thẩm Thi ôm đầu bảo vệ, khóc không ra nước mắt nói:- Cảm ơn đã bảo vệ chị, nhưng mà cũng không nhất thiết phải nói chị ngốc chứ?! Rất đau lòng đấy...- À...Thẩm Thi buông tay ra, đôi mắt trong veo nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm, chậm rãi nói:- Chị vốn rất ngốc, còn bịđánh như vậy sẽ chuyển sang đần đó!- Phốc!Điềm Tâm muốn hộc máu.- Được rồi, hai ngươi đừng làm rộn nữa.Thẩm Tâm cười đến sắp không thở nổi, kéo ra Điềm Tâm ra khỏi tay Thẩm Thi, nghiêm túc nói:- Để tớ nhắc lại cho cậu một lần nữa, hôm qua thầy chủ nhiệm nói lớp chúng ta không bịảnh hưởng thời gian học, vì vậy quyết định chọn ra một cặp hát song ca, ai có hứng thú thìđi báo danh.- Vậy liên quan gì tới tớ?Điềm Tâm không hiểu nổi, nãy giờ còn chưa nhắc tới tên cô lần nào thì có liên quan gì?- Không phải nói rằng tựđi báo danh sao, tớđâu cóđi.Thẩm Tâm tròn mắt cười ranh mãnh với Điềm Tâm:- Cậu không báo danh nhưng có người thay cậu báo rồi.Điềm Tâm ngạc nhiên:- Ai? Cậu à?- Thôi đi, tớ mới không có rãnh rỗi như vậy, hơn nữa đây là song ca một nam một nữ, tớđi báo làm cái gì?Thẩm Tâm cười trộm, nói tiếp:- Cậu quên là hôm qua Tô Việt hỏi cậu có thể hát bài " Có cảm giác với anh " rồi hả? Lúc đó cậu còn gật đầu đấy!- Đúng là vậy, nhưng mà...Điềm Tâm buồn bực gật đầu, ngay lập tức mở to mắt phản ứng lại với Thẩm Tâm:- Tớđi? Chẳng lẽ...không phải chứ? Thật hay giả vậy?!Thẩm Tâm hả hê gật đầu:- Ừ, chính là như vậy!