Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…

Chương 145: Anh đến rồi, không phải sợ 8

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Đó không phải...là bọn buôn người đấy chứ? Có khi nào cô dìu bác gái này đi vệ sinh mà bị chúng bắt đi luôn không?Điềm Tâm gắng nuốt nước miếng, sau đó nhìn bác gái nói:-Việc đó...thật ngại quá...cháu đang đợi bạn ạ, nhỡ lát nữa cậu ấy đến mà không thấy cháu lại khổ...-Không phải vừa nãy cháu nói là không mang điện thoại, một mình đợi xe ở đây sao? - Bác gái híp mắt cười nhìn Điềm Tâm mà phản bác lại.Điềm Tâm liền ấp úng đứng dậy, hối hận trách bản thân tại sao lúc nãy lại nói ra nhiều như vậy.-Ai dà, có phải cháu lo lắng rằng ta là bọn buôn người không? - Bác gái kia tiếp tục cười híp mắt nhìn Điềm Tâm hỏi.-Không đâu...ta và cháu đều là phận đàn bà con gái..., không có việc gì đâu, không cần phải sợ, ta sẽ không làm hại cháu đâu!Điềm Tâm cảm giác như mình sắp khóc đến nơi, mắt liếc về phía kia. Cô phát hiện hai gã đàn ông vừa ngồi cạnh toilet hút thuốc lúc nãy đang chậm rãi đi về hướng cô. Trong lòng cô lập tức reo lên tiếng còi báo động mãnh liệt.- Bé Thẩm, làm sao vậy? - Cái gã đàn ông có sẹo trên mặt lớn giọng hỏi bác gái ngồi bên Điềm Tâm lúc nãy.-Ôi, không sao. Em con ngồi đây đã lâu, chân cũng rã rời rồi, nó nói muốn đi vệ sinh nhưng mà không đứng lên nổi.Bác gái kia nhìn gã cười cười, túm lấy cánh tay Điềm Tâm không buông.-Ai là em của hắn? Tôi không biết hắn! - Điềm Tâm lập tức giãy giụa,cô vừa cố gắng đẩy tay bà ta ra vừa lớn tiếng hét lên.-Ai dà, cháu à, nghe lời đừng cáu kỉnh nữa. Lần trước là anh con không đúng, nó không nên lấy đồ của con, không phải nó xin lỗi con rồi sao? Đừng bướng nữa! - Bà ta tiếp tục bộ dạng cười híp mắt đó, ra bộ khuyên bảo Điềm Tâm.Mấy hành khách đang đợi xe chưa ngủ bên kia sảnh, nghe tiếng la lớn cũng nhìn sang. Tại vì trước đó còn thấy Điềm Tâm nói chuyện vui vẻ với bác gái đó liền cho rằng cô chỉ đang cáu kỉnh với người nhà thôi.Nét mặt bác gái kia bỗng hoảng hốt, vội vàng túm lấy cánh tay Điềm Tâm mà nói vọng sang:-Cháu ngoan à, đừng giận nữa. Nó giỡn thôi, đừng để ý!-Giúp tôi với, gọi 110, tôi không biết bọn họ!! - Điềm Tâm cố tỉnh táo, hướng về phía mấy hành khách kia mà lặp lại lần nữa. Cô biết nếu lúc này mà nổi giận hoặc khóc rống lên thì thể nào người ta cũng sẽ nghĩ cô là người thân của bọn người đó.Cách đó không xa có mấy hành khách cũng cảm thấy có gì đó không đúng, có một chú thân hình to lớn đứng dậy, đi về phía bọn cô, lớn tiếng nói:-Xảy ra chuyện gì vậy?Cháu nói ai muốn mang cháu đi?-Anh bạn, nó là em gái tôi, nó chỉ đang giận thôi. - Hai gã đàn ông kia lập tức quay sang nói với ông chú kia.Bác gái bên cạnh cũng phụ họa: - Đúng thế, đúng thế, nó tên là Thẩm.

Đó không phải...là bọn buôn người đấy chứ? Có khi nào cô dìu bác gái này đi vệ sinh mà bị chúng bắt đi luôn không?

Điềm Tâm gắng nuốt nước miếng, sau đó nhìn bác gái nói:

-Việc đó...thật ngại quá...cháu đang đợi bạn ạ, nhỡ lát nữa cậu ấy đến mà không thấy cháu lại khổ...

-Không phải vừa nãy cháu nói là không mang điện thoại, một mình đợi xe ở đây sao? - Bác gái híp mắt cười nhìn Điềm Tâm mà phản bác lại.

Điềm Tâm liền ấp úng đứng dậy, hối hận trách bản thân tại sao lúc nãy lại nói ra nhiều như vậy.

-Ai dà, có phải cháu lo lắng rằng ta là bọn buôn người không? - Bác gái kia tiếp tục cười híp mắt nhìn Điềm Tâm hỏi.

-Không đâu...ta và cháu đều là phận đàn bà con gái..., không có việc gì đâu, không cần phải sợ, ta sẽ không làm hại cháu đâu!

Điềm Tâm cảm giác như mình sắp khóc đến nơi, mắt liếc về phía kia. Cô phát hiện hai gã đàn ông vừa ngồi cạnh toilet hút thuốc lúc nãy đang chậm rãi đi về hướng cô. Trong lòng cô lập tức reo lên tiếng còi báo động mãnh liệt.

- Bé Thẩm, làm sao vậy? - Cái gã đàn ông có sẹo trên mặt lớn giọng hỏi bác gái ngồi bên Điềm Tâm lúc nãy.

-Ôi, không sao. Em con ngồi đây đã lâu, chân cũng rã rời rồi, nó nói muốn đi vệ sinh nhưng mà không đứng lên nổi.

Bác gái kia nhìn gã cười cười, túm lấy cánh tay Điềm Tâm không buông.

-Ai là em của hắn? Tôi không biết hắn! - Điềm Tâm lập tức giãy giụa,cô vừa cố gắng đẩy tay bà ta ra vừa lớn tiếng hét lên.

-Ai dà, cháu à, nghe lời đừng cáu kỉnh nữa. Lần trước là anh con không đúng, nó không nên lấy đồ của con, không phải nó xin lỗi con rồi sao? Đừng bướng nữa! - Bà ta tiếp tục bộ dạng cười híp mắt đó, ra bộ khuyên bảo Điềm Tâm.

Mấy hành khách đang đợi xe chưa ngủ bên kia sảnh, nghe tiếng la lớn cũng nhìn sang. Tại vì trước đó còn thấy Điềm Tâm nói chuyện vui vẻ với bác gái đó liền cho rằng cô chỉ đang cáu kỉnh với người nhà thôi.

Nét mặt bác gái kia bỗng hoảng hốt, vội vàng túm lấy cánh tay Điềm Tâm mà nói vọng sang:

-Cháu ngoan à, đừng giận nữa. Nó giỡn thôi, đừng để ý!

-Giúp tôi với, gọi 110, tôi không biết bọn họ!! - Điềm Tâm cố tỉnh táo, hướng về phía mấy hành khách kia mà lặp lại lần nữa. Cô biết nếu lúc này mà nổi giận hoặc khóc rống lên thì thể nào người ta cũng sẽ nghĩ cô là người thân của bọn người đó.

Cách đó không xa có mấy hành khách cũng cảm thấy có gì đó không đúng, có một chú thân hình to lớn đứng dậy, đi về phía bọn cô, lớn tiếng nói:

-Xảy ra chuyện gì vậy?Cháu nói ai muốn mang cháu đi?

-Anh bạn, nó là em gái tôi, nó chỉ đang giận thôi. - Hai gã đàn ông kia lập tức quay sang nói với ông chú kia.

Bác gái bên cạnh cũng phụ họa: - Đúng thế, đúng thế, nó tên là Thẩm.

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Đó không phải...là bọn buôn người đấy chứ? Có khi nào cô dìu bác gái này đi vệ sinh mà bị chúng bắt đi luôn không?Điềm Tâm gắng nuốt nước miếng, sau đó nhìn bác gái nói:-Việc đó...thật ngại quá...cháu đang đợi bạn ạ, nhỡ lát nữa cậu ấy đến mà không thấy cháu lại khổ...-Không phải vừa nãy cháu nói là không mang điện thoại, một mình đợi xe ở đây sao? - Bác gái híp mắt cười nhìn Điềm Tâm mà phản bác lại.Điềm Tâm liền ấp úng đứng dậy, hối hận trách bản thân tại sao lúc nãy lại nói ra nhiều như vậy.-Ai dà, có phải cháu lo lắng rằng ta là bọn buôn người không? - Bác gái kia tiếp tục cười híp mắt nhìn Điềm Tâm hỏi.-Không đâu...ta và cháu đều là phận đàn bà con gái..., không có việc gì đâu, không cần phải sợ, ta sẽ không làm hại cháu đâu!Điềm Tâm cảm giác như mình sắp khóc đến nơi, mắt liếc về phía kia. Cô phát hiện hai gã đàn ông vừa ngồi cạnh toilet hút thuốc lúc nãy đang chậm rãi đi về hướng cô. Trong lòng cô lập tức reo lên tiếng còi báo động mãnh liệt.- Bé Thẩm, làm sao vậy? - Cái gã đàn ông có sẹo trên mặt lớn giọng hỏi bác gái ngồi bên Điềm Tâm lúc nãy.-Ôi, không sao. Em con ngồi đây đã lâu, chân cũng rã rời rồi, nó nói muốn đi vệ sinh nhưng mà không đứng lên nổi.Bác gái kia nhìn gã cười cười, túm lấy cánh tay Điềm Tâm không buông.-Ai là em của hắn? Tôi không biết hắn! - Điềm Tâm lập tức giãy giụa,cô vừa cố gắng đẩy tay bà ta ra vừa lớn tiếng hét lên.-Ai dà, cháu à, nghe lời đừng cáu kỉnh nữa. Lần trước là anh con không đúng, nó không nên lấy đồ của con, không phải nó xin lỗi con rồi sao? Đừng bướng nữa! - Bà ta tiếp tục bộ dạng cười híp mắt đó, ra bộ khuyên bảo Điềm Tâm.Mấy hành khách đang đợi xe chưa ngủ bên kia sảnh, nghe tiếng la lớn cũng nhìn sang. Tại vì trước đó còn thấy Điềm Tâm nói chuyện vui vẻ với bác gái đó liền cho rằng cô chỉ đang cáu kỉnh với người nhà thôi.Nét mặt bác gái kia bỗng hoảng hốt, vội vàng túm lấy cánh tay Điềm Tâm mà nói vọng sang:-Cháu ngoan à, đừng giận nữa. Nó giỡn thôi, đừng để ý!-Giúp tôi với, gọi 110, tôi không biết bọn họ!! - Điềm Tâm cố tỉnh táo, hướng về phía mấy hành khách kia mà lặp lại lần nữa. Cô biết nếu lúc này mà nổi giận hoặc khóc rống lên thì thể nào người ta cũng sẽ nghĩ cô là người thân của bọn người đó.Cách đó không xa có mấy hành khách cũng cảm thấy có gì đó không đúng, có một chú thân hình to lớn đứng dậy, đi về phía bọn cô, lớn tiếng nói:-Xảy ra chuyện gì vậy?Cháu nói ai muốn mang cháu đi?-Anh bạn, nó là em gái tôi, nó chỉ đang giận thôi. - Hai gã đàn ông kia lập tức quay sang nói với ông chú kia.Bác gái bên cạnh cũng phụ họa: - Đúng thế, đúng thế, nó tên là Thẩm.

Chương 145: Anh đến rồi, không phải sợ 8