Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…

Chương 163: Anh không hề thích em (2)

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Được rồi, không nói nữa, sắp vào học rồi tớ tắt điện thoại đây.Sau khi Trần San San nói chuyện với người bên kia xong thì cất điện thoại di động, ngẩng đầu lên nhìn Điềm Tâm đang âm u dứng bên ngoài rèm WC, chỉ lộ ra đôi mắt, ai oán nhìn mình.- Bà mẹ nó, Điềm Tâm, cậu làm gì thế.Trần San San không nhịn được mà lùi về phía sau một bước, ngồi bệt lên bồn cầu, ngay cả quần cũng không kịp kéo lên, hoảng sợ nhìn cô nói:- Cậu ở đây nhìn lén tớ đi vệ sinh sao? Sao tớ không biết cậu háo sắc như vậy chứ. Còn nữa sao cậu giống như ma nữ vậy, đứng bên ngoài rèm cửa thật sự rất đáng sợ biết không hả?- Trần Diệc Nhiên có bạn gái?Điềm Tâm ngước đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Trần San San, giọng nói âm u hỏi.- Đúng thế. Sao cậu biết.Trần San San vỗ vỗ lồng ngực, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, thật vật vả mới khôi phục lại tâm tình, lúc này mới kéo quần lên.- Có khi nào?Giọng nói của Điềm Tâm càng trở nên lạnh lẽo hơn.- Hình như gần đây... Dù sao thì ông già nhà tớ cũng đã nhìn thấy chị gái kia.Trần San San nhếch môi, vẻ mặt hậm hực nói:- Hỏi anh ấy anh ấy còn không thừa nhận đấy. Thế nhưng lúc cả hai người bọn họ ở cạnh nhau, vẻ mặt của anh tớ đặc biệt rất ôn nhu đấy.Điềm Tâm lặng thinh nhìn Trần San San, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho đúng.Kỳ thật cô muốn hỏi Trần San San bộ dáng cô gái kia như thế nào, xinh đẹp không, hiền dịu không, làm việc gì? Hai người làm sao quen biết, bọn họ ở chung một chỗ bao lâu rồi, tại sao hôm nay lại ra mắt người xa, có ý định kết hôn sao?Thế nhưng những vấn đề này đột nhiên xuất hiện trong đầu lại làm cho cô chết đứng. Vậy nên Điềm Tâm chỉ há hốc mồm, một câu cũng không nói nữa.- Điềm Tâm cậu không sao chứ? Trần San San cẩn thận dò xét Điềm Tâm:- Tại sao cậu giống như sắp khóc đến noi rồi.- Không.Điềm Tâm lắc đầu, chán nản kèm thất vọng nói một câu cảm ơn với Trần San San sau đó thì xoay người vào trong lớp họ.- Này... Không phải cậu đến để đi vệ sinh sao?Trần San San có chút không hiểu nhìn Điềm Tâm định quay người trở về, lên tiếng hỏi. Chỉ tiếc rằng lúc này Điềm Tâm đã hoàn toàn chìm trong thế giới của mình một câu cũng không nghe được.Suốt của tiết học sau, Điềm Tâm như lạc trong sương mù, giáo viên ở trên bục nói gì cũng không hề lọt vào tai cô.Thẩm Tâm cũng có thầm nói chuyện với cô, nhìn vẻ mặt mê mang của cô thì đoán giả đoán non.Cuối cùng cô ấy cũng phát hiện được cô có điều không đúng, sau khi tan tiết thì gẩy gẩy cánh tay Điềm Tâm nói:- Cậu sao thế, sao lại ỉu xìu thế, bị bênh hả?- Không phải, tớ không bệnh...Điềm Tâm khó khăn nói ra mấy chữa. Khổ sở trong lòng như có mũi dao găm vào vậy. Cô cảm thấy lúc này đây có lẽ cô đã thất tình rồi. Trần Diệc Nhiên trong truyền thuyết đã có bạn gái, còn dẫn về ra mắt người nhà, đoán cừng tám phần sẽ ở chung một chỗ rồi.

- Được rồi, không nói nữa, sắp vào học rồi tớ tắt điện thoại đây.

Sau khi Trần San San nói chuyện với người bên kia xong thì cất điện thoại di động, ngẩng đầu lên nhìn Điềm Tâm đang âm u dứng bên ngoài rèm WC, chỉ lộ ra đôi mắt, ai oán nhìn mình.

- Bà mẹ nó, Điềm Tâm, cậu làm gì thế.

Trần San San không nhịn được mà lùi về phía sau một bước, ngồi bệt lên bồn cầu, ngay cả quần cũng không kịp kéo lên, hoảng sợ nhìn cô nói:

- Cậu ở đây nhìn lén tớ đi vệ sinh sao? Sao tớ không biết cậu háo sắc như vậy chứ. Còn nữa sao cậu giống như ma nữ vậy, đứng bên ngoài rèm cửa thật sự rất đáng sợ biết không hả?

- Trần Diệc Nhiên có bạn gái?

Điềm Tâm ngước đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Trần San San, giọng nói âm u hỏi.

- Đúng thế. Sao cậu biết.

Trần San San vỗ vỗ lồng ngực, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, thật vật vả mới khôi phục lại tâm tình, lúc này mới kéo quần lên.

- Có khi nào?

Giọng nói của Điềm Tâm càng trở nên lạnh lẽo hơn.

- Hình như gần đây... Dù sao thì ông già nhà tớ cũng đã nhìn thấy chị gái kia.

Trần San San nhếch môi, vẻ mặt hậm hực nói:

- Hỏi anh ấy anh ấy còn không thừa nhận đấy. Thế nhưng lúc cả hai người bọn họ ở cạnh nhau, vẻ mặt của anh tớ đặc biệt rất ôn nhu đấy.

Điềm Tâm lặng thinh nhìn Trần San San, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho đúng.

Kỳ thật cô muốn hỏi Trần San San bộ dáng cô gái kia như thế nào, xinh đẹp không, hiền dịu không, làm việc gì? Hai người làm sao quen biết, bọn họ ở chung một chỗ bao lâu rồi, tại sao hôm nay lại ra mắt người xa, có ý định kết hôn sao?

Thế nhưng những vấn đề này đột nhiên xuất hiện trong đầu lại làm cho cô chết đứng. Vậy nên Điềm Tâm chỉ há hốc mồm, một câu cũng không nói nữa.

- Điềm Tâm cậu không sao chứ? 

Trần San San cẩn thận dò xét Điềm Tâm:

- Tại sao cậu giống như sắp khóc đến noi rồi.

- Không.

Điềm Tâm lắc đầu, chán nản kèm thất vọng nói một câu cảm ơn với Trần San San sau đó thì xoay người vào trong lớp họ.

- Này... Không phải cậu đến để đi vệ sinh sao?

Trần San San có chút không hiểu nhìn Điềm Tâm định quay người trở về, lên tiếng hỏi. Chỉ tiếc rằng lúc này Điềm Tâm đã hoàn toàn chìm trong thế giới của mình một câu cũng không nghe được.

Suốt của tiết học sau, Điềm Tâm như lạc trong sương mù, giáo viên ở trên bục nói gì cũng không hề lọt vào tai cô.

Thẩm Tâm cũng có thầm nói chuyện với cô, nhìn vẻ mặt mê mang của cô thì đoán giả đoán non.

Cuối cùng cô ấy cũng phát hiện được cô có điều không đúng, sau khi tan tiết thì gẩy gẩy cánh tay Điềm Tâm nói:

- Cậu sao thế, sao lại ỉu xìu thế, bị bênh hả?

- Không phải, tớ không bệnh...

Điềm Tâm khó khăn nói ra mấy chữa. Khổ sở trong lòng như có mũi dao găm vào vậy. Cô cảm thấy lúc này đây có lẽ cô đã thất tình rồi. Trần Diệc Nhiên trong truyền thuyết đã có bạn gái, còn dẫn về ra mắt người nhà, đoán cừng tám phần sẽ ở chung một chỗ rồi.

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… - Được rồi, không nói nữa, sắp vào học rồi tớ tắt điện thoại đây.Sau khi Trần San San nói chuyện với người bên kia xong thì cất điện thoại di động, ngẩng đầu lên nhìn Điềm Tâm đang âm u dứng bên ngoài rèm WC, chỉ lộ ra đôi mắt, ai oán nhìn mình.- Bà mẹ nó, Điềm Tâm, cậu làm gì thế.Trần San San không nhịn được mà lùi về phía sau một bước, ngồi bệt lên bồn cầu, ngay cả quần cũng không kịp kéo lên, hoảng sợ nhìn cô nói:- Cậu ở đây nhìn lén tớ đi vệ sinh sao? Sao tớ không biết cậu háo sắc như vậy chứ. Còn nữa sao cậu giống như ma nữ vậy, đứng bên ngoài rèm cửa thật sự rất đáng sợ biết không hả?- Trần Diệc Nhiên có bạn gái?Điềm Tâm ngước đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Trần San San, giọng nói âm u hỏi.- Đúng thế. Sao cậu biết.Trần San San vỗ vỗ lồng ngực, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, thật vật vả mới khôi phục lại tâm tình, lúc này mới kéo quần lên.- Có khi nào?Giọng nói của Điềm Tâm càng trở nên lạnh lẽo hơn.- Hình như gần đây... Dù sao thì ông già nhà tớ cũng đã nhìn thấy chị gái kia.Trần San San nhếch môi, vẻ mặt hậm hực nói:- Hỏi anh ấy anh ấy còn không thừa nhận đấy. Thế nhưng lúc cả hai người bọn họ ở cạnh nhau, vẻ mặt của anh tớ đặc biệt rất ôn nhu đấy.Điềm Tâm lặng thinh nhìn Trần San San, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho đúng.Kỳ thật cô muốn hỏi Trần San San bộ dáng cô gái kia như thế nào, xinh đẹp không, hiền dịu không, làm việc gì? Hai người làm sao quen biết, bọn họ ở chung một chỗ bao lâu rồi, tại sao hôm nay lại ra mắt người xa, có ý định kết hôn sao?Thế nhưng những vấn đề này đột nhiên xuất hiện trong đầu lại làm cho cô chết đứng. Vậy nên Điềm Tâm chỉ há hốc mồm, một câu cũng không nói nữa.- Điềm Tâm cậu không sao chứ? Trần San San cẩn thận dò xét Điềm Tâm:- Tại sao cậu giống như sắp khóc đến noi rồi.- Không.Điềm Tâm lắc đầu, chán nản kèm thất vọng nói một câu cảm ơn với Trần San San sau đó thì xoay người vào trong lớp họ.- Này... Không phải cậu đến để đi vệ sinh sao?Trần San San có chút không hiểu nhìn Điềm Tâm định quay người trở về, lên tiếng hỏi. Chỉ tiếc rằng lúc này Điềm Tâm đã hoàn toàn chìm trong thế giới của mình một câu cũng không nghe được.Suốt của tiết học sau, Điềm Tâm như lạc trong sương mù, giáo viên ở trên bục nói gì cũng không hề lọt vào tai cô.Thẩm Tâm cũng có thầm nói chuyện với cô, nhìn vẻ mặt mê mang của cô thì đoán giả đoán non.Cuối cùng cô ấy cũng phát hiện được cô có điều không đúng, sau khi tan tiết thì gẩy gẩy cánh tay Điềm Tâm nói:- Cậu sao thế, sao lại ỉu xìu thế, bị bênh hả?- Không phải, tớ không bệnh...Điềm Tâm khó khăn nói ra mấy chữa. Khổ sở trong lòng như có mũi dao găm vào vậy. Cô cảm thấy lúc này đây có lẽ cô đã thất tình rồi. Trần Diệc Nhiên trong truyền thuyết đã có bạn gái, còn dẫn về ra mắt người nhà, đoán cừng tám phần sẽ ở chung một chỗ rồi.

Chương 163: Anh không hề thích em (2)