Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…

Chương 194: Tiểu biệt thắng tân hôn 3

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Điềm Tâm cầm điện thoại đợi cả buổi, rốt cuộc chỉ nhận được một chữ với thêm một cái dấu chấm câu: "Tốt."Tốt tốt tốt, tốt cái đầu anh á!Điềm Tâm nhịn không được mà nhỏ giọng mắng với điện thoại, nhưng câu vừa rồi là do cô nói ra mà. Cô xấu hổ mà nghĩ, mình chỉ thuận miệng nói như vậy để xem phản ứng của Diệc Nhiên ra sao thôi, vì vậy nên mới quyết định nhắn tin như thế.Dù gì thì sắp tới, cô cũng thật sự không thể nhìn thấy Trần Diệc Nhiên nữa.Đôi lúc đang học, Điềm Tâm lại hồi tưởng lại thời gian trong bệnh viện, cảm giác có chút gì đó không chân thực.Trần Diệc Nhiên...thật sự thích mình sao? Không phải chỉ đang an ủi mình đấy chứ?Không gặp mình một thời gian dài như vậy, hắn sẽ không quên mình chứ...Điềm Tâm cứ nghĩ đi nghĩ lại vấn đề đó cho tới kì thi cuối kì.Ngay hôm sau sau khi kì thì cuối kì kết thúc, Điềm Tâm còn chưa kịp mừng kì nghỉ đông cùng bạn bè thì đã bị bố mẹ xách lên xe đi thẳng một mạch đến thành phố N.Tiếp đến lại bắt đầu bận rộn với chương trình luyện thi rồi đây...Giữa cô và Trần Diệc Nhiên rốt cuộc chỉ còn vài tin nhắn điện thoại ngắn ngủi.Điềm Tâm vốn dĩ cho rằng lễ mừng năm mới có thể trở về thành phố Z, nhưng kết quả, buổi sáng ba mươi tết, mẹ Điềm Tâm đột nhiên nói với cô, sẽ đưa ông bà về thành phố N để đón năm mới, vậy là cô không thể quay về rồi.Điềm Tâm nghe mà ngẩn ngơ tại chỗ.Nói như vậy...Lễ mừng năm mới mà cô không thể gặp được Trần Diệc Nhiên sao?Không hiểu sao, trong lòng Điềm Tâm cứ như đang rơi xuống vực thẳm vậy.Điềm Tâm trầm giọng nói với mẹ một tiếng "A", liền lặng lẽ trở về phòng của mình.Bởi vì bố mẹ Điềm Tâm thường xuyên có công tác ở thành phố N nên đã mua một căn hộ nhỏ ở khu cư xá, cả kì nghỉ đông luyện thi Điềm Tâm đều ở đây.Lúc này Điềm Tâm đang nằm trên bệ cửa sổ ở trong phòng, ngắm nhìn đèn đường bên ngoài cư xá đã bị một dãy đèn lồng đỏ phủ lên, khiến cho bầu không khí trở nên tươi vui hơn. Không hiểu vì sao, trong lòng cô lúc này lại cảm thấy có chút chua xót.Ngẫm nghĩ một chút, Điềm Tâm rút điện thoại di động ra, mở danh bạ tìm tên Trần Diệc Nhiên, rồi ngẩn người nhìn vào ảnh bán thân của hắn trên đó.Dường như, đã mấy tháng cô không gặp hắn rồi...Hết năm nay đã qua ba tháng rồi, vậy còn ba tháng nữa sẽ phải thi tốt nghiệp trung học...Tại sao mấy tháng này lại trở nên dài dằng dặc như vậy...Do dự một chút, Điềm Tâm vẫn lặng lẽ nhắn tin:"Anh Diệc Nhiên, lễ mừng năm mới em không về được, bố mẹ bảo sẽ đón năm mới ở thành phố N."Tin nhắn gửi đi rồi, chỉ còn lại một khoảng không yên tĩnh.Trần Diệc Nhiên ngồi trong phòng khách náo nhiệt ở nhà mình, bên tai nghe đủ các cuộc hàn huyên phấn khởi của người thân nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên màn hình điện thoại, lác đác có hai mươi chữ ấy nhưng hắn dường như có thể nhìn thấu chúng mà thấy được gương mặt nhỏ nhắn buồn bã của Điềm Tâm.Hôm nay là ba mươi tết...là lúc gia đình tụ họp...Trần Diệc Nhiên liếc nhìn người thân, trong lòng bàn tay cầm điện thoại, chậm rãi đứng lên đi ra ban công.Điềm Tâm nằm trên bệ cửa sổ trong phòng, vô cùng buồn chán mà đếm thử xem chỗ đèn đường dưới lầu kia tổng cộng có bao nhiêu cái lồng đèn màu đỏ, đang đếm đến năm mươi chín cái thì đột nhiên điện thoại đặt trên bệ cửa sổ rung lên.Cô khẽ giật mình một cái, quay đầu lại nhìn thấy chữ "Trần Diệc Nhiên" biểu thị trên màn hình mà liền xúc động, vội vàng ấn nút trả lời.-Điềm Tâm... - Đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm quen thuộc của Trần Diệc Nhiên vang lên...

Điềm Tâm cầm điện thoại đợi cả buổi, rốt cuộc chỉ nhận được một chữ với thêm một cái dấu chấm câu: "Tốt."

Tốt tốt tốt, tốt cái đầu anh á!

Điềm Tâm nhịn không được mà nhỏ giọng mắng với điện thoại, nhưng câu vừa rồi là do cô nói ra mà. Cô xấu hổ mà nghĩ, mình chỉ thuận miệng nói như vậy để xem phản ứng của Diệc Nhiên ra sao thôi, vì vậy nên mới quyết định nhắn tin như thế.

Dù gì thì sắp tới, cô cũng thật sự không thể nhìn thấy Trần Diệc Nhiên nữa.

Đôi lúc đang học, Điềm Tâm lại hồi tưởng lại thời gian trong bệnh viện, cảm giác có chút gì đó không chân thực.

Trần Diệc Nhiên...thật sự thích mình sao? Không phải chỉ đang an ủi mình đấy chứ?

Không gặp mình một thời gian dài như vậy, hắn sẽ không quên mình chứ...

Điềm Tâm cứ nghĩ đi nghĩ lại vấn đề đó cho tới kì thi cuối kì.

Ngay hôm sau sau khi kì thì cuối kì kết thúc, Điềm Tâm còn chưa kịp mừng kì nghỉ đông cùng bạn bè thì đã bị bố mẹ xách lên xe đi thẳng một mạch đến thành phố N.

Tiếp đến lại bắt đầu bận rộn với chương trình luyện thi rồi đây...

Giữa cô và Trần Diệc Nhiên rốt cuộc chỉ còn vài tin nhắn điện thoại ngắn ngủi.

Điềm Tâm vốn dĩ cho rằng lễ mừng năm mới có thể trở về thành phố Z, nhưng kết quả, buổi sáng ba mươi tết, mẹ Điềm Tâm đột nhiên nói với cô, sẽ đưa ông bà về thành phố N để đón năm mới, vậy là cô không thể quay về rồi.

Điềm Tâm nghe mà ngẩn ngơ tại chỗ.

Nói như vậy...Lễ mừng năm mới mà cô không thể gặp được Trần Diệc Nhiên sao?

Không hiểu sao, trong lòng Điềm Tâm cứ như đang rơi xuống vực thẳm vậy.

Điềm Tâm trầm giọng nói với mẹ một tiếng "A", liền lặng lẽ trở về phòng của mình.

Bởi vì bố mẹ Điềm Tâm thường xuyên có công tác ở thành phố N nên đã mua một căn hộ nhỏ ở khu cư xá, cả kì nghỉ đông luyện thi Điềm Tâm đều ở đây.

Lúc này Điềm Tâm đang nằm trên bệ cửa sổ ở trong phòng, ngắm nhìn đèn đường bên ngoài cư xá đã bị một dãy đèn lồng đỏ phủ lên, khiến cho bầu không khí trở nên tươi vui hơn. Không hiểu vì sao, trong lòng cô lúc này lại cảm thấy có chút chua xót.

Ngẫm nghĩ một chút, Điềm Tâm rút điện thoại di động ra, mở danh bạ tìm tên Trần Diệc Nhiên, rồi ngẩn người nhìn vào ảnh bán thân của hắn trên đó.

Dường như, đã mấy tháng cô không gặp hắn rồi...

Hết năm nay đã qua ba tháng rồi, vậy còn ba tháng nữa sẽ phải thi tốt nghiệp trung học...

Tại sao mấy tháng này lại trở nên dài dằng dặc như vậy...

Do dự một chút, Điềm Tâm vẫn lặng lẽ nhắn tin:

"Anh Diệc Nhiên, lễ mừng năm mới em không về được, bố mẹ bảo sẽ đón năm mới ở thành phố N."

Tin nhắn gửi đi rồi, chỉ còn lại một khoảng không yên tĩnh.

Trần Diệc Nhiên ngồi trong phòng khách náo nhiệt ở nhà mình, bên tai nghe đủ các cuộc hàn huyên phấn khởi của người thân nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên màn hình điện thoại, lác đác có hai mươi chữ ấy nhưng hắn dường như có thể nhìn thấu chúng mà thấy được gương mặt nhỏ nhắn buồn bã của Điềm Tâm.

Hôm nay là ba mươi tết...là lúc gia đình tụ họp...

Trần Diệc Nhiên liếc nhìn người thân, trong lòng bàn tay cầm điện thoại, chậm rãi đứng lên đi ra ban công.

Điềm Tâm nằm trên bệ cửa sổ trong phòng, vô cùng buồn chán mà đếm thử xem chỗ đèn đường dưới lầu kia tổng cộng có bao nhiêu cái lồng đèn màu đỏ, đang đếm đến năm mươi chín cái thì đột nhiên điện thoại đặt trên bệ cửa sổ rung lên.

Cô khẽ giật mình một cái, quay đầu lại nhìn thấy chữ "Trần Diệc Nhiên" biểu thị trên màn hình mà liền xúc động, vội vàng ấn nút trả lời.

-Điềm Tâm... - Đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm quen thuộc của Trần Diệc Nhiên vang lên...

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Điềm Tâm cầm điện thoại đợi cả buổi, rốt cuộc chỉ nhận được một chữ với thêm một cái dấu chấm câu: "Tốt."Tốt tốt tốt, tốt cái đầu anh á!Điềm Tâm nhịn không được mà nhỏ giọng mắng với điện thoại, nhưng câu vừa rồi là do cô nói ra mà. Cô xấu hổ mà nghĩ, mình chỉ thuận miệng nói như vậy để xem phản ứng của Diệc Nhiên ra sao thôi, vì vậy nên mới quyết định nhắn tin như thế.Dù gì thì sắp tới, cô cũng thật sự không thể nhìn thấy Trần Diệc Nhiên nữa.Đôi lúc đang học, Điềm Tâm lại hồi tưởng lại thời gian trong bệnh viện, cảm giác có chút gì đó không chân thực.Trần Diệc Nhiên...thật sự thích mình sao? Không phải chỉ đang an ủi mình đấy chứ?Không gặp mình một thời gian dài như vậy, hắn sẽ không quên mình chứ...Điềm Tâm cứ nghĩ đi nghĩ lại vấn đề đó cho tới kì thi cuối kì.Ngay hôm sau sau khi kì thì cuối kì kết thúc, Điềm Tâm còn chưa kịp mừng kì nghỉ đông cùng bạn bè thì đã bị bố mẹ xách lên xe đi thẳng một mạch đến thành phố N.Tiếp đến lại bắt đầu bận rộn với chương trình luyện thi rồi đây...Giữa cô và Trần Diệc Nhiên rốt cuộc chỉ còn vài tin nhắn điện thoại ngắn ngủi.Điềm Tâm vốn dĩ cho rằng lễ mừng năm mới có thể trở về thành phố Z, nhưng kết quả, buổi sáng ba mươi tết, mẹ Điềm Tâm đột nhiên nói với cô, sẽ đưa ông bà về thành phố N để đón năm mới, vậy là cô không thể quay về rồi.Điềm Tâm nghe mà ngẩn ngơ tại chỗ.Nói như vậy...Lễ mừng năm mới mà cô không thể gặp được Trần Diệc Nhiên sao?Không hiểu sao, trong lòng Điềm Tâm cứ như đang rơi xuống vực thẳm vậy.Điềm Tâm trầm giọng nói với mẹ một tiếng "A", liền lặng lẽ trở về phòng của mình.Bởi vì bố mẹ Điềm Tâm thường xuyên có công tác ở thành phố N nên đã mua một căn hộ nhỏ ở khu cư xá, cả kì nghỉ đông luyện thi Điềm Tâm đều ở đây.Lúc này Điềm Tâm đang nằm trên bệ cửa sổ ở trong phòng, ngắm nhìn đèn đường bên ngoài cư xá đã bị một dãy đèn lồng đỏ phủ lên, khiến cho bầu không khí trở nên tươi vui hơn. Không hiểu vì sao, trong lòng cô lúc này lại cảm thấy có chút chua xót.Ngẫm nghĩ một chút, Điềm Tâm rút điện thoại di động ra, mở danh bạ tìm tên Trần Diệc Nhiên, rồi ngẩn người nhìn vào ảnh bán thân của hắn trên đó.Dường như, đã mấy tháng cô không gặp hắn rồi...Hết năm nay đã qua ba tháng rồi, vậy còn ba tháng nữa sẽ phải thi tốt nghiệp trung học...Tại sao mấy tháng này lại trở nên dài dằng dặc như vậy...Do dự một chút, Điềm Tâm vẫn lặng lẽ nhắn tin:"Anh Diệc Nhiên, lễ mừng năm mới em không về được, bố mẹ bảo sẽ đón năm mới ở thành phố N."Tin nhắn gửi đi rồi, chỉ còn lại một khoảng không yên tĩnh.Trần Diệc Nhiên ngồi trong phòng khách náo nhiệt ở nhà mình, bên tai nghe đủ các cuộc hàn huyên phấn khởi của người thân nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên màn hình điện thoại, lác đác có hai mươi chữ ấy nhưng hắn dường như có thể nhìn thấu chúng mà thấy được gương mặt nhỏ nhắn buồn bã của Điềm Tâm.Hôm nay là ba mươi tết...là lúc gia đình tụ họp...Trần Diệc Nhiên liếc nhìn người thân, trong lòng bàn tay cầm điện thoại, chậm rãi đứng lên đi ra ban công.Điềm Tâm nằm trên bệ cửa sổ trong phòng, vô cùng buồn chán mà đếm thử xem chỗ đèn đường dưới lầu kia tổng cộng có bao nhiêu cái lồng đèn màu đỏ, đang đếm đến năm mươi chín cái thì đột nhiên điện thoại đặt trên bệ cửa sổ rung lên.Cô khẽ giật mình một cái, quay đầu lại nhìn thấy chữ "Trần Diệc Nhiên" biểu thị trên màn hình mà liền xúc động, vội vàng ấn nút trả lời.-Điềm Tâm... - Đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm quen thuộc của Trần Diệc Nhiên vang lên...

Chương 194: Tiểu biệt thắng tân hôn 3