Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…

Chương 363: Nghe nói cậu có bạn trai (4)

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Điềm Tâm quay đầu lại, liếc mắt liền thấy Trần San San đang kéo một vali hành lý thật lớn, một bên hướng tới hai người bọn họ vẫy tay, một bên đi tới.“ Điềm Tâm? Cậu cũng ở chỗ này hả…” Trần San San có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, sau đó lại nhìn Điềm Tâm nói: “ Anh hai, Anh là… đặc biệt tới đón Điềm Tâm?”“Ách…” Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm liếc mắt trao đổi với nhau, sau đó chần chờ một chút, thanh âm của anh nhàn nhạt nói: “ Vừa rồi cùng đi với đồng nghiệp đến đón vợ của anh ta, vừa lúc gặp được Điềm Tâm.”“ A, phải không, vậy thì thật là trùng hợp, nếu không anh hai, anh cũng thuận tiện đưa em về đi, từ chỗ này đón xe về nhà của chúng ta, thật sự là quá xa.” Trần San San kéo hành lý đứng ở trước mặt Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm, biểu tình tội nghiệp nói.“ Ừm, được.” Trần Diệc Nhiên gật gật đầu, thuận tay nhận lấy hành lý của Trần San San cùng Điềm Tâm, mang theo hai người bọn họ hướng phía bãi đỗ xe bên ngoài đi đến.“ Điềm Tâm, cậu ở đại học N thế nào? Nghe nói trường các cậu phải học huấn luyện quân sự suốt một tháng hả, nhưng mà tớ thấy cậu còn tốt lắm nha, thoạt nhìn cũng không có dáng vẻ bị phơi đến đen nha.” Trần San San nhìn Điềm Tâm từ trên xuống dưới, mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi.“Tớ… Thời điểm huấn luyện quân sự không cẩn thận để chân bị thương, cho nên sau đó hơn nửa tháng đều không tham gia huấn luyện.” Điềm Tâm có chút ngượng ngùng mà nhìn cô ấy, suy nghĩ một chút nói: “ Làm sao cậu biết tớ học ở đại học N hả? Đúng rồi, San San, cậu thi trường đại học nào vậy?”“ Cậu thi đậu đại học N thì tất cả bọn họ đều biết nha, ba mẹ tớ suốt ngày ở nhà bắt tớ lấy cậu làm tấm gương đó, kêu tớ đi đại học mà học tập cho tốt, tránh cho bọn họ khỏi phải phí sức.” Trần San San bĩu môi nói: “ Tớ thi không được tốt lắm, vốn dĩ điểm chuẩn không đủ, sau đó ba mẹ mới đi tìm người, lấp thêm một ít điểm vào, rồi để tớ lên thành phố N học đại học tài chính và kinh tế, cho nên kỳ thật chúng ta lên đại học ở cùng một thành phố đó.”“ Thật sao? Vậy chờ đến sau này, lúc rảnh rỗi tớ có thể tìm cậu đi chơi rồi.” Vẻ mặt Điềm Tâm ngạc nhiên.“ Tốt lắm tốt lắm, bất quá trường học của tớ cách trường của cậu có chút xa… Không ở chung một khu a…” Trần San San nghĩ nghĩ, lại có chút buồn bực.“Không có chuyện gì đâu, chúng ta có thể hẹn cùng đi trung tâm thành phố chơi nha.” Điềm Tâm cười tủm tỉm nói.“Trung tâm thành phố hả…” Trần San San khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua người đi đằng trước hai cô, đang kéo vali hành lý- Trần Diệc Nhiên, chần chờ một chút, sau đó lén lút níu lại góc áo của Điềm Tâm, mới đè thấp âm thanh, hướng tới cô hỏi: “ Điềm Tâm… Nghe nói… Cậu có bạn trai?”“ Hả?” Điềm Tâm sửng sốt một chút, đôi mắt nhu thuận như nước lơ đãng liếc qua Trần Diệc Nhiên đi ở phía trước một cái, sau đó gật đầu nói:“ Đúng vậy, làm sao cậu biết?”“ Cậu thật đúng là có bạn trai?” Trần San San nhịn không được sợ hãi kêu lên.Trần Diệc Nhiên đi ở phía trước, nghe được thanh âm của Trần San San, liền dừng bước chân, quay đầu nhìn hai người bọn họ.“Ha ha… Anh hai, chúng em đang thảo luận về đề tài của con gái, anh dừng lại làm gì hả?” Trần San San ngẩng đầu hướng về phía Trần Diệc Nhiên nở nụ cười, sau đó xua xua tay nói: “ Ai da, anh tiếp tục đi ở phía trước đi a, không cần nghe lén chúng em nói chuyện.”Một đôi lông mày thanh tú của Trần Diệc Nhiên nhíu lại một chút, đôi mắt sâu thẳm quét qua khuôn mặt nhỏ của Điềm Tâm hơi có chút chột dạ, dừng lại một chút, sau đó xoay người sang chỗ khác, tiếp tục hướng tới chỗ đậu xe hơi của mình đi qua.

Điềm Tâm quay đầu lại, liếc mắt liền thấy Trần San San đang kéo một vali hành lý thật lớn, một bên hướng tới hai người bọn họ vẫy tay, một bên đi tới.

“ Điềm Tâm? Cậu cũng ở chỗ này hả…” Trần San San có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, sau đó lại nhìn Điềm Tâm nói: “ Anh hai, Anh là… đặc biệt tới đón Điềm Tâm?”

“Ách…” Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm liếc mắt trao đổi với nhau, sau đó chần chờ một chút, thanh âm của anh nhàn nhạt nói: “ Vừa rồi cùng đi với đồng nghiệp đến đón vợ của anh ta, vừa lúc gặp được Điềm Tâm.”

“ A, phải không, vậy thì thật là trùng hợp, nếu không anh hai, anh cũng thuận tiện đưa em về đi, từ chỗ này đón xe về nhà của chúng ta, thật sự là quá xa.” Trần San San kéo hành lý đứng ở trước mặt Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm, biểu tình tội nghiệp nói.

“ Ừm, được.” Trần Diệc Nhiên gật gật đầu, thuận tay nhận lấy hành lý của Trần San San cùng Điềm Tâm, mang theo hai người bọn họ hướng phía bãi đỗ xe bên ngoài đi đến.

“ Điềm Tâm, cậu ở đại học N thế nào? Nghe nói trường các cậu phải học huấn luyện quân sự suốt một tháng hả, nhưng mà tớ thấy cậu còn tốt lắm nha, thoạt nhìn cũng không có dáng vẻ bị phơi đến đen nha.” Trần San San nhìn Điềm Tâm từ trên xuống dưới, mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi.

“Tớ… Thời điểm huấn luyện quân sự không cẩn thận để chân bị thương, cho nên sau đó hơn nửa tháng đều không tham gia huấn luyện.” Điềm Tâm có chút ngượng ngùng mà nhìn cô ấy, suy nghĩ một chút nói: “ Làm sao cậu biết tớ học ở đại học N hả? Đúng rồi, San San, cậu thi trường đại học nào vậy?”

“ Cậu thi đậu đại học N thì tất cả bọn họ đều biết nha, ba mẹ tớ suốt ngày ở nhà bắt tớ lấy cậu làm tấm gương đó, kêu tớ đi đại học mà học tập cho tốt, tránh cho bọn họ khỏi phải phí sức.” Trần San San bĩu môi nói: “ Tớ thi không được tốt lắm, vốn dĩ điểm chuẩn không đủ, sau đó ba mẹ mới đi tìm người, lấp thêm một ít điểm vào, rồi để tớ lên thành phố N học đại học tài chính và kinh tế, cho nên kỳ thật chúng ta lên đại học ở cùng một thành phố đó.”

“ Thật sao? Vậy chờ đến sau này, lúc rảnh rỗi tớ có thể tìm cậu đi chơi rồi.” Vẻ mặt Điềm Tâm ngạc nhiên.

“ Tốt lắm tốt lắm, bất quá trường học của tớ cách trường của cậu có chút xa… Không ở chung một khu a…” Trần San San nghĩ nghĩ, lại có chút buồn bực.

“Không có chuyện gì đâu, chúng ta có thể hẹn cùng đi trung tâm thành phố chơi nha.” Điềm Tâm cười tủm tỉm nói.

“Trung tâm thành phố hả…” Trần San San khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua người đi đằng trước hai cô, đang kéo vali hành lý- Trần Diệc Nhiên, chần chờ một chút, sau đó lén lút níu lại góc áo của Điềm Tâm, mới đè thấp âm thanh, hướng tới cô hỏi: “ Điềm Tâm… Nghe nói… Cậu có bạn trai?”

“ Hả?” Điềm Tâm sửng sốt một chút, đôi mắt nhu thuận như nước lơ đãng liếc qua Trần Diệc Nhiên đi ở phía trước một cái, sau đó gật đầu nói:“ Đúng vậy, làm sao cậu biết?”

“ Cậu thật đúng là có bạn trai?” Trần San San nhịn không được sợ hãi kêu lên.

Trần Diệc Nhiên đi ở phía trước, nghe được thanh âm của Trần San San, liền dừng bước chân, quay đầu nhìn hai người bọn họ.

“Ha ha… Anh hai, chúng em đang thảo luận về đề tài của con gái, anh dừng lại làm gì hả?” Trần San San ngẩng đầu hướng về phía Trần Diệc Nhiên nở nụ cười, sau đó xua xua tay nói: “ Ai da, anh tiếp tục đi ở phía trước đi a, không cần nghe lén chúng em nói chuyện.”

Một đôi lông mày thanh tú của Trần Diệc Nhiên nhíu lại một chút, đôi mắt sâu thẳm quét qua khuôn mặt nhỏ của Điềm Tâm hơi có chút chột dạ, dừng lại một chút, sau đó xoay người sang chỗ khác, tiếp tục hướng tới chỗ đậu xe hơi của mình đi qua.

Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… Điềm Tâm quay đầu lại, liếc mắt liền thấy Trần San San đang kéo một vali hành lý thật lớn, một bên hướng tới hai người bọn họ vẫy tay, một bên đi tới.“ Điềm Tâm? Cậu cũng ở chỗ này hả…” Trần San San có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, sau đó lại nhìn Điềm Tâm nói: “ Anh hai, Anh là… đặc biệt tới đón Điềm Tâm?”“Ách…” Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm liếc mắt trao đổi với nhau, sau đó chần chờ một chút, thanh âm của anh nhàn nhạt nói: “ Vừa rồi cùng đi với đồng nghiệp đến đón vợ của anh ta, vừa lúc gặp được Điềm Tâm.”“ A, phải không, vậy thì thật là trùng hợp, nếu không anh hai, anh cũng thuận tiện đưa em về đi, từ chỗ này đón xe về nhà của chúng ta, thật sự là quá xa.” Trần San San kéo hành lý đứng ở trước mặt Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm, biểu tình tội nghiệp nói.“ Ừm, được.” Trần Diệc Nhiên gật gật đầu, thuận tay nhận lấy hành lý của Trần San San cùng Điềm Tâm, mang theo hai người bọn họ hướng phía bãi đỗ xe bên ngoài đi đến.“ Điềm Tâm, cậu ở đại học N thế nào? Nghe nói trường các cậu phải học huấn luyện quân sự suốt một tháng hả, nhưng mà tớ thấy cậu còn tốt lắm nha, thoạt nhìn cũng không có dáng vẻ bị phơi đến đen nha.” Trần San San nhìn Điềm Tâm từ trên xuống dưới, mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi.“Tớ… Thời điểm huấn luyện quân sự không cẩn thận để chân bị thương, cho nên sau đó hơn nửa tháng đều không tham gia huấn luyện.” Điềm Tâm có chút ngượng ngùng mà nhìn cô ấy, suy nghĩ một chút nói: “ Làm sao cậu biết tớ học ở đại học N hả? Đúng rồi, San San, cậu thi trường đại học nào vậy?”“ Cậu thi đậu đại học N thì tất cả bọn họ đều biết nha, ba mẹ tớ suốt ngày ở nhà bắt tớ lấy cậu làm tấm gương đó, kêu tớ đi đại học mà học tập cho tốt, tránh cho bọn họ khỏi phải phí sức.” Trần San San bĩu môi nói: “ Tớ thi không được tốt lắm, vốn dĩ điểm chuẩn không đủ, sau đó ba mẹ mới đi tìm người, lấp thêm một ít điểm vào, rồi để tớ lên thành phố N học đại học tài chính và kinh tế, cho nên kỳ thật chúng ta lên đại học ở cùng một thành phố đó.”“ Thật sao? Vậy chờ đến sau này, lúc rảnh rỗi tớ có thể tìm cậu đi chơi rồi.” Vẻ mặt Điềm Tâm ngạc nhiên.“ Tốt lắm tốt lắm, bất quá trường học của tớ cách trường của cậu có chút xa… Không ở chung một khu a…” Trần San San nghĩ nghĩ, lại có chút buồn bực.“Không có chuyện gì đâu, chúng ta có thể hẹn cùng đi trung tâm thành phố chơi nha.” Điềm Tâm cười tủm tỉm nói.“Trung tâm thành phố hả…” Trần San San khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua người đi đằng trước hai cô, đang kéo vali hành lý- Trần Diệc Nhiên, chần chờ một chút, sau đó lén lút níu lại góc áo của Điềm Tâm, mới đè thấp âm thanh, hướng tới cô hỏi: “ Điềm Tâm… Nghe nói… Cậu có bạn trai?”“ Hả?” Điềm Tâm sửng sốt một chút, đôi mắt nhu thuận như nước lơ đãng liếc qua Trần Diệc Nhiên đi ở phía trước một cái, sau đó gật đầu nói:“ Đúng vậy, làm sao cậu biết?”“ Cậu thật đúng là có bạn trai?” Trần San San nhịn không được sợ hãi kêu lên.Trần Diệc Nhiên đi ở phía trước, nghe được thanh âm của Trần San San, liền dừng bước chân, quay đầu nhìn hai người bọn họ.“Ha ha… Anh hai, chúng em đang thảo luận về đề tài của con gái, anh dừng lại làm gì hả?” Trần San San ngẩng đầu hướng về phía Trần Diệc Nhiên nở nụ cười, sau đó xua xua tay nói: “ Ai da, anh tiếp tục đi ở phía trước đi a, không cần nghe lén chúng em nói chuyện.”Một đôi lông mày thanh tú của Trần Diệc Nhiên nhíu lại một chút, đôi mắt sâu thẳm quét qua khuôn mặt nhỏ của Điềm Tâm hơi có chút chột dạ, dừng lại một chút, sau đó xoay người sang chỗ khác, tiếp tục hướng tới chỗ đậu xe hơi của mình đi qua.

Chương 363: Nghe nói cậu có bạn trai (4)