Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…
Chương 407: Phạt cô (13)
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… “Đúng vậy…… Anh vẫn còn chưa nghĩ ra a……” Trần Diệc Nhiên cọ cọ đôi môi mềm của mình lên má cô, ngửi ngửi mùi hương dễ chịu trên người cô.Cô nhịn không được liền rụt đầu, anh thở ra, hơi thở nóng phả lên trên mặt khiến cô có chút ngứa.“Vậy anh…… Vậy anh đứng lên trước đi đã?? Đợi tới khi anh nghĩ ra thì lại phạt tiếp??” Cô do dự một chút rồi nhỏ giọng nói.Hiện giờ cô chỉ đang quấn mỗi khăn tắm mà bên trong lại không có gì hết thật sự là không ann toàn a!!Lỡ như không cẩn thận khăn tắm của cô mà rơi xuống thì phải làm sao bây giờ!“Không liên quan, cứ như thế này anh vẫn suy nghĩ được……” Trần Diệc Nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt, anh từ từ hôn má rồi qua đến tai cô.Sau đó nhẹ nhàng l**m quanh vành tai nhỏ tinh tế của cô.“A…… Đừng…… Rất ngứa……” Cô nhịn không được quay đầu sang một bên kêu oai oái, cố gắng dùng sức tránh Trần Diệc Nhiên.“Như vậy cũng coi như là phạt một bộ phận……” Trần Diệc Nhiên há mồm, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, sau đó dùng đầu lưỡi tinh tế mà trêu đùa.Cô chỉ cảm thấy từng đợt tê dại truyền khắp toàn thân, nửa người cô như đang dần mất đi cảm giác.Trần Diệc Nhiên vô cùng hài lòng nhìn phản ứng của cô, môi anh từ từ trườn xuống, hôn lên cái cổ ấm áp của cô.Làn da trắng nõn của cô giờ đang hiện lên toàn bộ các mạch máu. Khi hôn cổ cô, anh có thể cảm nhận được tim cô đang đập rất nhanh.Trần Diệc Nhiên lúc mạnh lúc nhẹ hôn lên cổ cô, cố tình lưu lại một dấu hôn trên đó.Cô nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, dường như toàn bộ cơ thể cô sắp mất đi cảm giác rồi.Môi anh từ từ đi xuống, đi ngang qua xương quai xanh của cô.“Đừng……” Cô sợ hãi, chạy nhanh ra chỗ khác. Vốn đã có cảm giác khăn tắm hơi lỏng một chút, lập tức ngay sau đó liền thấy khăn rơi xuống.Khăn vừa rơi xuống nơi đẫy đà mềm mại của cô liền như ẩn như hiện ra rất đẹp.Ánh mắt Trần Diệc Nhiên hơi tối lại, anh hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã đỏ ửng và bộ dáng khẩn trương của cô, khóe môi nở một nụ cười, khàn khàn nói: “Như vậy có được xem như là chủ động không??”“Đương…… Đương nhiên không tính, đó là vô tình rơi xuống thôi, anh…… anh đợi em quấn lại kỹ lưỡng a!!” Cô nhìn Trần Diệc Nhiên liền nói lắp.“Nga……” Trần Diệc Nhiên vươn bàn tay thon dài, cầm lấy cái khăn che trước ngực cô, nhíu mày nói: “Thái độ nhận sai kém quá, anh nên phạt em thêm một chút nữa a ……”Anh vừa nói vừa muốn lấy khăn tắm trước ngực cô ra.“A ——!! Em sai rồi, em sai rồi!! Em tuyệt đối là chủ động nhận sai!!” Cô la lớn, nhanh chóng cầm lấy tay của Trần Diệc Nhiên, thật tình thành ý xin lỗi: “Em hứa sau này sẽ không giáu anh chuyện gì nữa! Hoàn toàn tin anh! Anh bảo em không đi, em sẽ không đi!!”“Nga……” Trần Diệc Nhiên hướng về phía cô hơi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bỏ tay ra khỏi cái khăn đang che trước ngực cô.“Phù ——” Rốt cục cô cũng thở phào được.Một tay khác của Trần Diệc Nhiên như vô tình kéo cái khăn tắm sau lưng cô xuống.
“Đúng vậy…… Anh vẫn còn chưa nghĩ ra a……” Trần Diệc Nhiên cọ cọ đôi môi mềm của mình lên má cô, ngửi ngửi mùi hương dễ chịu trên người cô.
Cô nhịn không được liền rụt đầu, anh thở ra, hơi thở nóng phả lên trên mặt khiến cô có chút ngứa.
“Vậy anh…… Vậy anh đứng lên trước đi đã?? Đợi tới khi anh nghĩ ra thì lại phạt tiếp??” Cô do dự một chút rồi nhỏ giọng nói.
Hiện giờ cô chỉ đang quấn mỗi khăn tắm mà bên trong lại không có gì hết thật sự là không ann toàn a!!
Lỡ như không cẩn thận khăn tắm của cô mà rơi xuống thì phải làm sao bây giờ!
“Không liên quan, cứ như thế này anh vẫn suy nghĩ được……” Trần Diệc Nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt, anh từ từ hôn má rồi qua đến tai cô.
Sau đó nhẹ nhàng l**m quanh vành tai nhỏ tinh tế của cô.
“A…… Đừng…… Rất ngứa……” Cô nhịn không được quay đầu sang một bên kêu oai oái, cố gắng dùng sức tránh Trần Diệc Nhiên.
“Như vậy cũng coi như là phạt một bộ phận……” Trần Diệc Nhiên há mồm, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, sau đó dùng đầu lưỡi tinh tế mà trêu đùa.
Cô chỉ cảm thấy từng đợt tê dại truyền khắp toàn thân, nửa người cô như đang dần mất đi cảm giác.
Trần Diệc Nhiên vô cùng hài lòng nhìn phản ứng của cô, môi anh từ từ trườn xuống, hôn lên cái cổ ấm áp của cô.
Làn da trắng nõn của cô giờ đang hiện lên toàn bộ các mạch máu. Khi hôn cổ cô, anh có thể cảm nhận được tim cô đang đập rất nhanh.
Trần Diệc Nhiên lúc mạnh lúc nhẹ hôn lên cổ cô, cố tình lưu lại một dấu hôn trên đó.
Cô nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, dường như toàn bộ cơ thể cô sắp mất đi cảm giác rồi.
Môi anh từ từ đi xuống, đi ngang qua xương quai xanh của cô.
“Đừng……” Cô sợ hãi, chạy nhanh ra chỗ khác. Vốn đã có cảm giác khăn tắm hơi lỏng một chút, lập tức ngay sau đó liền thấy khăn rơi xuống.
Khăn vừa rơi xuống nơi đẫy đà mềm mại của cô liền như ẩn như hiện ra rất đẹp.
Ánh mắt Trần Diệc Nhiên hơi tối lại, anh hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã đỏ ửng và bộ dáng khẩn trương của cô, khóe môi nở một nụ cười, khàn khàn nói: “Như vậy có được xem như là chủ động không??”
“Đương…… Đương nhiên không tính, đó là vô tình rơi xuống thôi, anh…… anh đợi em quấn lại kỹ lưỡng a!!” Cô nhìn Trần Diệc Nhiên liền nói lắp.
“Nga……” Trần Diệc Nhiên vươn bàn tay thon dài, cầm lấy cái khăn che trước ngực cô, nhíu mày nói: “Thái độ nhận sai kém quá, anh nên phạt em thêm một chút nữa a ……”
Anh vừa nói vừa muốn lấy khăn tắm trước ngực cô ra.
“A ——!! Em sai rồi, em sai rồi!! Em tuyệt đối là chủ động nhận sai!!” Cô la lớn, nhanh chóng cầm lấy tay của Trần Diệc Nhiên, thật tình thành ý xin lỗi: “Em hứa sau này sẽ không giáu anh chuyện gì nữa! Hoàn toàn tin anh! Anh bảo em không đi, em sẽ không đi!!”
“Nga……” Trần Diệc Nhiên hướng về phía cô hơi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bỏ tay ra khỏi cái khăn đang che trước ngực cô.
“Phù ——” Rốt cục cô cũng thở phào được.
Một tay khác của Trần Diệc Nhiên như vô tình kéo cái khăn tắm sau lưng cô xuống.
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… “Đúng vậy…… Anh vẫn còn chưa nghĩ ra a……” Trần Diệc Nhiên cọ cọ đôi môi mềm của mình lên má cô, ngửi ngửi mùi hương dễ chịu trên người cô.Cô nhịn không được liền rụt đầu, anh thở ra, hơi thở nóng phả lên trên mặt khiến cô có chút ngứa.“Vậy anh…… Vậy anh đứng lên trước đi đã?? Đợi tới khi anh nghĩ ra thì lại phạt tiếp??” Cô do dự một chút rồi nhỏ giọng nói.Hiện giờ cô chỉ đang quấn mỗi khăn tắm mà bên trong lại không có gì hết thật sự là không ann toàn a!!Lỡ như không cẩn thận khăn tắm của cô mà rơi xuống thì phải làm sao bây giờ!“Không liên quan, cứ như thế này anh vẫn suy nghĩ được……” Trần Diệc Nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt, anh từ từ hôn má rồi qua đến tai cô.Sau đó nhẹ nhàng l**m quanh vành tai nhỏ tinh tế của cô.“A…… Đừng…… Rất ngứa……” Cô nhịn không được quay đầu sang một bên kêu oai oái, cố gắng dùng sức tránh Trần Diệc Nhiên.“Như vậy cũng coi như là phạt một bộ phận……” Trần Diệc Nhiên há mồm, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, sau đó dùng đầu lưỡi tinh tế mà trêu đùa.Cô chỉ cảm thấy từng đợt tê dại truyền khắp toàn thân, nửa người cô như đang dần mất đi cảm giác.Trần Diệc Nhiên vô cùng hài lòng nhìn phản ứng của cô, môi anh từ từ trườn xuống, hôn lên cái cổ ấm áp của cô.Làn da trắng nõn của cô giờ đang hiện lên toàn bộ các mạch máu. Khi hôn cổ cô, anh có thể cảm nhận được tim cô đang đập rất nhanh.Trần Diệc Nhiên lúc mạnh lúc nhẹ hôn lên cổ cô, cố tình lưu lại một dấu hôn trên đó.Cô nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, dường như toàn bộ cơ thể cô sắp mất đi cảm giác rồi.Môi anh từ từ đi xuống, đi ngang qua xương quai xanh của cô.“Đừng……” Cô sợ hãi, chạy nhanh ra chỗ khác. Vốn đã có cảm giác khăn tắm hơi lỏng một chút, lập tức ngay sau đó liền thấy khăn rơi xuống.Khăn vừa rơi xuống nơi đẫy đà mềm mại của cô liền như ẩn như hiện ra rất đẹp.Ánh mắt Trần Diệc Nhiên hơi tối lại, anh hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã đỏ ửng và bộ dáng khẩn trương của cô, khóe môi nở một nụ cười, khàn khàn nói: “Như vậy có được xem như là chủ động không??”“Đương…… Đương nhiên không tính, đó là vô tình rơi xuống thôi, anh…… anh đợi em quấn lại kỹ lưỡng a!!” Cô nhìn Trần Diệc Nhiên liền nói lắp.“Nga……” Trần Diệc Nhiên vươn bàn tay thon dài, cầm lấy cái khăn che trước ngực cô, nhíu mày nói: “Thái độ nhận sai kém quá, anh nên phạt em thêm một chút nữa a ……”Anh vừa nói vừa muốn lấy khăn tắm trước ngực cô ra.“A ——!! Em sai rồi, em sai rồi!! Em tuyệt đối là chủ động nhận sai!!” Cô la lớn, nhanh chóng cầm lấy tay của Trần Diệc Nhiên, thật tình thành ý xin lỗi: “Em hứa sau này sẽ không giáu anh chuyện gì nữa! Hoàn toàn tin anh! Anh bảo em không đi, em sẽ không đi!!”“Nga……” Trần Diệc Nhiên hướng về phía cô hơi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bỏ tay ra khỏi cái khăn đang che trước ngực cô.“Phù ——” Rốt cục cô cũng thở phào được.Một tay khác của Trần Diệc Nhiên như vô tình kéo cái khăn tắm sau lưng cô xuống.