Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19…
Chương 410: Ra mắt mẹ vợ (1)
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… “Tớ??” Thẩm Tâm quán buông tay, nghiêm túc nói: “Đưa cái gì cũng được mà. Từ nhỏ tới giờ tớ tặng anh ấy rất nhiều loại: đồ chơi này, hoa hồng này, quần áo này, đồ ăn này……… Ai nha, đều là vợ chồng cả mà, cái này cũng không quan trọng đâu……”Mặt cô đầy hắc tuyến nhìn Thẩm Tâm, nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại tặng mấy thứ đó, toàn là quà dành cho con gái không à …… Vậy lúc sinh nhật cậu Lục Dật Tiêu tặng cậu cái gì a?”“Ngô…… Anh ấy tặng tớ máy chơi game, xe ôtô điều khiển từ xa, điện thoại di động, kính râm linh tinh……” Thẩm Tâm hơi hơi nhíu mày, đếm từng cái một.Thật sự cô không biết nói gì nữa rồi: “Cậu không cảm thấy giới tính hai người dường như đang ngược nhau sao??”“Không thể nói như vậy a……” Thẩm Tâm bất đắc dĩ nói với cô: “Thật ra tớ cũng nghĩ sẽ tặng anh ấy ví tiền, đồng hồ, quần áo hàng hiệu các kiểu, dù sao anh ấy cũng là tổng giám đốc của tập đoàn khoa học kỹ thuật Snow, ra ngoài tiếp khách mà trưng ra những đồ tầm thường hẳn là sẽ bị họ cười chê ngay. Nhưng với khả năng bây giờ của tớ, tớ chỉ có thể đưa cho anh ấy những thứ kia thôi ……”“Ngô…… Nói cũng có lý……” Cô gật đầu, như suy tư gì đó, nói: “Nhưng nếu tớ đưa đồ chơi hay hoa hồng cho Trần Diệc Nhiên nhất định anh ấy sẽ dùng ánh mắt g**t ch*t tớ mất……”“Vậy cậu hãy suy nghĩ kỹ đi ……” Thẩm Tâm vỗ vai cô nói: “Chúng ta phải về ký túc xá nói với phó ban Hạ, buổi chiều không phải cậu còn có việc sao??”“Buổi chiều San San hẹn tớ đi dạo phố.” Cô gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Tâm nghi hoặc nói: “Chiều nay các cậu không đi dạo phố cùng tớ sao?”“Không được, chúng tớ thật chẳng thích đi dạo phố chút nào.” Thẩm Tâm lắc đầu, nói với cô: “Khó lắm bố mẹ tớ mới cho đi cùng phó ban Hạ đương nhiên là tớ muốn đi quan sát lấy chút kinh nghiệm a. Đặc biệt là cha tớ, ông ấy cùng với “mỹ nhân đệ nhất thiên hạ” kia, chơi game toàn đứng hạng nhất.”“Hai người bọn họ còn chơi cái trò kia sao?” Mặt cô đầy hắc tuyến, cô nhớ khi còn nhỏ lúc tới nhà Thẩm Tâm luôn nhìn thấy ba mẹ cô mỗi người ôm một cái máy tính, sau đó mẹ của Thẩm Tâm còn không ngừng hô to: “Ông xã, mau, cho em thêm máu, ông xã, có quái vật tới chém em, cứu mạng a!!”Mỗi lần như vậy, ba của Thẩm Tâm, Thẩm Mặc Trần đều không khỏi bất đắc dĩ nhìn Tô Đào nói: “Không phải em là chiến sĩ, da tháo huyết hậu sao như vậy mấy cái con quái vaath này với em đâu là gì.”Cô vừa nhớ lại xong, cô lại nhìn Phan Đình và Hải Phỉ Tư, nói: “Hai cậu cũng đi theo Thẩm Tâm ra chơi trò chơi kia sao??”“Đúng vậy, ba của Thẩm Tâm thật là lợi hại nga!!” Phan Đình sùng bái nhìn Thẩm Tâm, hâm mộ ghen tị hận nói: “Có một người ba đẹp trai như vậy, còn đồng ý hướng dẫn nữ nhân chơi cùng, thật là quá hạnh phúc.”“Phi, rõ ràng là ở trong game ngày nào ba cũng hành tớ??” Thẩm Tâm trợn mắt nói với Phan Đình.“Nếu tớ có người ba như vậy, mỗi ngày hành tớ trong game tớ cũng nguyện ý!” Phan Đình tràn đầy vui vẻ nói.Thẩm Tâm không biết nói gì, vỗ vai cô nói: “Cậu cùng San San cứ đi dạo đi, chúng tớ về trước, hôm naylà chiều cuối tuần, buổi chiều thường hay có các shoạt động.”
“Tớ??” Thẩm Tâm quán buông tay, nghiêm túc nói: “Đưa cái gì cũng được mà. Từ nhỏ tới giờ tớ tặng anh ấy rất nhiều loại: đồ chơi này, hoa hồng này, quần áo này, đồ ăn này……… Ai nha, đều là vợ chồng cả mà, cái này cũng không quan trọng đâu……”
Mặt cô đầy hắc tuyến nhìn Thẩm Tâm, nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại tặng mấy thứ đó, toàn là quà dành cho con gái không à …… Vậy lúc sinh nhật cậu Lục Dật Tiêu tặng cậu cái gì a?”
“Ngô…… Anh ấy tặng tớ máy chơi game, xe ôtô điều khiển từ xa, điện thoại di động, kính râm linh tinh……” Thẩm Tâm hơi hơi nhíu mày, đếm từng cái một.
Thật sự cô không biết nói gì nữa rồi: “Cậu không cảm thấy giới tính hai người dường như đang ngược nhau sao??”
“Không thể nói như vậy a……” Thẩm Tâm bất đắc dĩ nói với cô: “Thật ra tớ cũng nghĩ sẽ tặng anh ấy ví tiền, đồng hồ, quần áo hàng hiệu các kiểu, dù sao anh ấy cũng là tổng giám đốc của tập đoàn khoa học kỹ thuật Snow, ra ngoài tiếp khách mà trưng ra những đồ tầm thường hẳn là sẽ bị họ cười chê ngay. Nhưng với khả năng bây giờ của tớ, tớ chỉ có thể đưa cho anh ấy những thứ kia thôi ……”
“Ngô…… Nói cũng có lý……” Cô gật đầu, như suy tư gì đó, nói: “Nhưng nếu tớ đưa đồ chơi hay hoa hồng cho Trần Diệc Nhiên nhất định anh ấy sẽ dùng ánh mắt g**t ch*t tớ mất……”
“Vậy cậu hãy suy nghĩ kỹ đi ……” Thẩm Tâm vỗ vai cô nói: “Chúng ta phải về ký túc xá nói với phó ban Hạ, buổi chiều không phải cậu còn có việc sao??”
“Buổi chiều San San hẹn tớ đi dạo phố.” Cô gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Tâm nghi hoặc nói: “Chiều nay các cậu không đi dạo phố cùng tớ sao?”
“Không được, chúng tớ thật chẳng thích đi dạo phố chút nào.” Thẩm Tâm lắc đầu, nói với cô: “Khó lắm bố mẹ tớ mới cho đi cùng phó ban Hạ đương nhiên là tớ muốn đi quan sát lấy chút kinh nghiệm a. Đặc biệt là cha tớ, ông ấy cùng với “mỹ nhân đệ nhất thiên hạ” kia, chơi game toàn đứng hạng nhất.”
“Hai người bọn họ còn chơi cái trò kia sao?” Mặt cô đầy hắc tuyến, cô nhớ khi còn nhỏ lúc tới nhà Thẩm Tâm luôn nhìn thấy ba mẹ cô mỗi người ôm một cái máy tính, sau đó mẹ của Thẩm Tâm còn không ngừng hô to: “Ông xã, mau, cho em thêm máu, ông xã, có quái vật tới chém em, cứu mạng a!!”
Mỗi lần như vậy, ba của Thẩm Tâm, Thẩm Mặc Trần đều không khỏi bất đắc dĩ nhìn Tô Đào nói: “Không phải em là chiến sĩ, da tháo huyết hậu sao như vậy mấy cái con quái vaath này với em đâu là gì.”
Cô vừa nhớ lại xong, cô lại nhìn Phan Đình và Hải Phỉ Tư, nói: “Hai cậu cũng đi theo Thẩm Tâm ra chơi trò chơi kia sao??”
“Đúng vậy, ba của Thẩm Tâm thật là lợi hại nga!!” Phan Đình sùng bái nhìn Thẩm Tâm, hâm mộ ghen tị hận nói: “Có một người ba đẹp trai như vậy, còn đồng ý hướng dẫn nữ nhân chơi cùng, thật là quá hạnh phúc.”
“Phi, rõ ràng là ở trong game ngày nào ba cũng hành tớ??” Thẩm Tâm trợn mắt nói với Phan Đình.
“Nếu tớ có người ba như vậy, mỗi ngày hành tớ trong game tớ cũng nguyện ý!” Phan Đình tràn đầy vui vẻ nói.
Thẩm Tâm không biết nói gì, vỗ vai cô nói: “Cậu cùng San San cứ đi dạo đi, chúng tớ về trước, hôm naylà chiều cuối tuần, buổi chiều thường hay có các shoạt động.”
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 LầnTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhĐây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên. Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư. - Cô gái nhỏ, cháu tìm ai? Nhân viên quản lý chung cư trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đầy do dự, mở miệng hỏi. - Chuyện này... Cháu đến đưa thuốc cảm cho anh họ ạ... Điềm Tâm do dự, sau đó trả lời với nhân viên quản lý kia. - Anh họ cháu ở tầng mấy? - Tầng 19 ạ. - À... Là em gái của anh Trần sao? Cháu đi lên đi, thang máy ở bên kia. Nhân viên quản lý chung cư chỉ cho Điềm Tâm chiếc thang máy bên phải phía sau lưng, sau đó lại cúi đầu đọc báo. - Cảm ơn. Sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì Điềm Tâm bước đến thang máy trước mặt. "Ding." một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng cười nói vui vẻ đi ra, Điềm Tâm đợi bọn họ rời đi rồi mới bước vào thang máy. Ngón tay cô run rẩy nhấn con số 19, lại ngẩng đầu nhìn những con số nhảy liên tục, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn. - Đã đến tầng 19… “Tớ??” Thẩm Tâm quán buông tay, nghiêm túc nói: “Đưa cái gì cũng được mà. Từ nhỏ tới giờ tớ tặng anh ấy rất nhiều loại: đồ chơi này, hoa hồng này, quần áo này, đồ ăn này……… Ai nha, đều là vợ chồng cả mà, cái này cũng không quan trọng đâu……”Mặt cô đầy hắc tuyến nhìn Thẩm Tâm, nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại tặng mấy thứ đó, toàn là quà dành cho con gái không à …… Vậy lúc sinh nhật cậu Lục Dật Tiêu tặng cậu cái gì a?”“Ngô…… Anh ấy tặng tớ máy chơi game, xe ôtô điều khiển từ xa, điện thoại di động, kính râm linh tinh……” Thẩm Tâm hơi hơi nhíu mày, đếm từng cái một.Thật sự cô không biết nói gì nữa rồi: “Cậu không cảm thấy giới tính hai người dường như đang ngược nhau sao??”“Không thể nói như vậy a……” Thẩm Tâm bất đắc dĩ nói với cô: “Thật ra tớ cũng nghĩ sẽ tặng anh ấy ví tiền, đồng hồ, quần áo hàng hiệu các kiểu, dù sao anh ấy cũng là tổng giám đốc của tập đoàn khoa học kỹ thuật Snow, ra ngoài tiếp khách mà trưng ra những đồ tầm thường hẳn là sẽ bị họ cười chê ngay. Nhưng với khả năng bây giờ của tớ, tớ chỉ có thể đưa cho anh ấy những thứ kia thôi ……”“Ngô…… Nói cũng có lý……” Cô gật đầu, như suy tư gì đó, nói: “Nhưng nếu tớ đưa đồ chơi hay hoa hồng cho Trần Diệc Nhiên nhất định anh ấy sẽ dùng ánh mắt g**t ch*t tớ mất……”“Vậy cậu hãy suy nghĩ kỹ đi ……” Thẩm Tâm vỗ vai cô nói: “Chúng ta phải về ký túc xá nói với phó ban Hạ, buổi chiều không phải cậu còn có việc sao??”“Buổi chiều San San hẹn tớ đi dạo phố.” Cô gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Tâm nghi hoặc nói: “Chiều nay các cậu không đi dạo phố cùng tớ sao?”“Không được, chúng tớ thật chẳng thích đi dạo phố chút nào.” Thẩm Tâm lắc đầu, nói với cô: “Khó lắm bố mẹ tớ mới cho đi cùng phó ban Hạ đương nhiên là tớ muốn đi quan sát lấy chút kinh nghiệm a. Đặc biệt là cha tớ, ông ấy cùng với “mỹ nhân đệ nhất thiên hạ” kia, chơi game toàn đứng hạng nhất.”“Hai người bọn họ còn chơi cái trò kia sao?” Mặt cô đầy hắc tuyến, cô nhớ khi còn nhỏ lúc tới nhà Thẩm Tâm luôn nhìn thấy ba mẹ cô mỗi người ôm một cái máy tính, sau đó mẹ của Thẩm Tâm còn không ngừng hô to: “Ông xã, mau, cho em thêm máu, ông xã, có quái vật tới chém em, cứu mạng a!!”Mỗi lần như vậy, ba của Thẩm Tâm, Thẩm Mặc Trần đều không khỏi bất đắc dĩ nhìn Tô Đào nói: “Không phải em là chiến sĩ, da tháo huyết hậu sao như vậy mấy cái con quái vaath này với em đâu là gì.”Cô vừa nhớ lại xong, cô lại nhìn Phan Đình và Hải Phỉ Tư, nói: “Hai cậu cũng đi theo Thẩm Tâm ra chơi trò chơi kia sao??”“Đúng vậy, ba của Thẩm Tâm thật là lợi hại nga!!” Phan Đình sùng bái nhìn Thẩm Tâm, hâm mộ ghen tị hận nói: “Có một người ba đẹp trai như vậy, còn đồng ý hướng dẫn nữ nhân chơi cùng, thật là quá hạnh phúc.”“Phi, rõ ràng là ở trong game ngày nào ba cũng hành tớ??” Thẩm Tâm trợn mắt nói với Phan Đình.“Nếu tớ có người ba như vậy, mỗi ngày hành tớ trong game tớ cũng nguyện ý!” Phan Đình tràn đầy vui vẻ nói.Thẩm Tâm không biết nói gì, vỗ vai cô nói: “Cậu cùng San San cứ đi dạo đi, chúng tớ về trước, hôm naylà chiều cuối tuần, buổi chiều thường hay có các shoạt động.”