“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi…
Chương 36: Giải thích
Độc Sủng Băng PhiTác giả: Trữ Như Hạ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi… Kinh ngạc giật mình tôi vội ngẩng đầu lên, chính là khuôn mặt rất quen thuộc với tôi, ánh mắt lại rất ôn nhu nhìn tôi. Lấy lại bình tĩnh, tôi quỳ nhanh xuống đất "Thần thiếp không biết hoàng thượng đang bàn chuyện quan trọng, làm ảnh hưởng đến hoàng thượng, thần thiếp...""Được rồi, ái phi mau đứng lên đi, trẫm không trách tội nàng đâu..." vừa nói người vừa nâng tôi dậy "Đúng rồi lúc nãy trẫm khá nặng tay... Nàng thấy thế nào, trẫm lập tức truyền thái y..."Trên cánh tay trái đã bắt đầu ứa máu "Hoàng thượng, không cần phiền phức, thần thiếp thật sự không sao, bất quá chỉ cắt trúng da thôi" tôi cự tuyệt. Nói thật, là rất đau"Thật không sao?"Tôi dùng sức gật đầu! Nhìn vẻ khẩn trương trên mặt người. Tôi thật không hoa mắt nữa chứ. Hoàng thượng nắm tay tôi đi vào đại điện, rồi nhìn thoáng qua các vị đại thần đang đứng ở một bên phất tay "Các khanh lui xuống hết đi, ngày khác bàn tiếp ""Dạ, Hoàng thượng "Giữa đại điện rộng lớn chỉ còn lại có hai người chúng tôi, hoàng thượng ôm tôi đến ngồi ở ghế phía sau án thư, trên bàn có một tấm bản đồ đang mở ra. Rồi người thuận tay xé một miệng vải băng bó cho tôi"Thật sự không cần truyền thái y sao?" người do dự nhìn tôi hỏi"Thật sự không cần đâu hoàng thượng, vết thương ấy không có gì nghiêm trọng hết. Hoàng thượng, mấy ngày nay vì chuyện gì mà trong người rất phiền não!" tôi không nhịn được mở miệng. Quả thật tôi đã suy tư rất nhiều, tôi cũng có thể giả ngốc xem như không có việc gì, nhưng trong thâm tâm lại có chút cam tâm tình nguyện vì ai kia gánh chịu gian nan …"Không có việc gì, ái phi nghĩ nhiều quá rồi. Bất quá chỉ có vài chuyện trong triều mà thôi..." hoàng thượng nhíu mày. Người đã không muốn nói, tôi cũng không muốn miễn cưỡng hỏi tiếp. Nhất thời không có chuyện gì để nói, tôi cúi đầu nhìn một chút vào bản đồ trên bàn. Chẳng lẽ có người muốn tạo phản sao? Nhìn những địa danh trên bản đồ, rồi đến chỗ được khoanh vùng theo tôi đoán là nơi có ý định tạo phản …“Kinh thành, dễ thủ khó công!”tôi vô tình thốt ra, nghĩ đến trước kia tôi yêu thích không ít thứ, ngẫu nhiên trong số đó có một ít kiến thức về cách bài binh bố trận trong các bài học lịch sử ở trường..."Sao? Nàng vừa nói cái gì?" hoàng thượng lập tức nghi hoặc hỏi tôi"Kinh thành, dễ thủ khó công!" không chú ý đến vẻ nghi hoặc của người, tôi tiếp tục nói"Sao nàng lại biết được việc này? Nàng biết xem bản đồ sao?" giọng nói của hoàng thượng có chút nặng nề"Thần thiếp lắm lời rồi" tôi đột nhiên ý thức được bản thân vừa lỡ miệng nói ra cái gì đó..."Ái phi không nên tự trách. Nhưng làm sao ái phi lại cho rằng kinh thành dễ thủ khó công?""Việc này...""Có chuyện gì cứ nói, không nên câu nệ lễ nghi ""Ở trong bản đồ này, xung quanh kinh thành có sông núi bao bọc, nên rất dễ phòng thủ, nhưng nếu tấn công ra ngoài nhằm lúc địch mạnh ta yếu thì sẽ rất khó có đường tháo lui" dựa vào những bài học lịch sử trong đầu tôi nói ra suy luận của mình. Nói xong, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi liếc nhìn hoàng thượng, hy vọng người đừng gán ghép tội danh gì đó cho tôi..."Ái phi nói rất đúng! Nhưng gì ái phi vừa nói, làm cho trẫm suy nghĩ thông suốt được không ít việc!" không ngờ người không những không tức giận, mà còn ân cần nói với tôi những lời vừa rồi. Nhưng, tôi cảm nhận trong lòng người vẫn có chút hoài nghi tôi, chỉ là không muốn tra hỏi tôi mà thôi.Bỗng, không nhịn được tôi ngáp một cái. Làm hoàng thượng nhìn tôi chăm chú "Ái phi đã mệt rồi sao, trẫm cùng nàng quay về Lãnh thu cung" nói xong người lại ôm lấy bả vai bế tôi lên."Hoàng thượng?""Không sao! Yên nào, nàng đang bị thương để trẫm bế nàng trở về..."Nằm ở trong lòng người, cảm giác ấm áp thanh thản thoải mái lại quay trở lại trong tôi. Mí mắt không nhịn được khép vào nhau, mơ mơ màng màng, áp sát vào ngực người mà ngủ…------------------------------(Huyền Hướng Thụy)Tiểu yêu tinh kia, cứ thản nhiên như vậy mà thiếp đi, xem ra thật sự rất mệt mỏi rồi đây, nhưng sao nàng lại áp sát vào người ta mà cọ tới cọ lui ...Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán nàng, nhìn nàng bây giờ lại càng ngày càng hấp dẫn ta…Vừa rồi những gì nàng nói, trong câu từ đơn giản lại có thể đem thế cuộc phân tích rõ ràng. Nữ tử này, càng ngày càng...
Kinh ngạc giật mình tôi vội ngẩng đầu lên, chính là khuôn mặt rất quen
thuộc với tôi, ánh mắt lại rất ôn nhu nhìn tôi. Lấy lại bình tĩnh, tôi
quỳ nhanh xuống đất "Thần thiếp không biết hoàng thượng đang bàn chuyện
quan trọng, làm ảnh hưởng đến hoàng thượng, thần thiếp..."
"Được rồi, ái phi mau đứng lên đi, trẫm không trách tội nàng đâu..." vừa nói người vừa nâng tôi dậy "Đúng rồi lúc nãy trẫm khá nặng tay... Nàng thấy thế nào, trẫm lập tức truyền thái y..."
Trên cánh tay
trái đã bắt đầu ứa máu "Hoàng thượng, không cần phiền phức, thần thiếp
thật sự không sao, bất quá chỉ cắt trúng da thôi" tôi cự tuyệt. Nói
thật, là rất đau
"Thật không sao?"
Tôi
dùng sức gật đầu! Nhìn vẻ khẩn trương trên mặt người. Tôi thật không hoa mắt nữa chứ. Hoàng thượng nắm tay tôi đi vào đại điện, rồi nhìn thoáng
qua các vị đại thần đang đứng ở một bên phất tay "Các khanh lui xuống
hết đi, ngày khác bàn tiếp "
"Dạ, Hoàng thượng "
Giữa đại điện rộng lớn chỉ còn lại có hai người chúng tôi, hoàng thượng ôm
tôi đến ngồi ở ghế phía sau án thư, trên bàn có một tấm bản đồ đang mở
ra. Rồi người thuận tay xé một miệng vải băng bó cho tôi
"Thật sự không cần truyền thái y sao?" người do dự nhìn tôi hỏi
"Thật sự không cần đâu hoàng thượng, vết thương ấy không có gì nghiêm trọng
hết. Hoàng thượng, mấy ngày nay vì chuyện gì mà trong người rất phiền
não!" tôi không nhịn được mở miệng. Quả thật tôi đã suy tư rất nhiều,
tôi cũng có thể giả ngốc xem như không có việc gì, nhưng trong thâm tâm
lại có chút cam tâm tình nguyện vì ai kia gánh chịu gian nan …
"Không có việc gì, ái phi nghĩ nhiều quá rồi. Bất quá chỉ có vài chuyện trong
triều mà thôi..." hoàng thượng nhíu mày. Người đã không muốn nói, tôi
cũng không muốn miễn cưỡng hỏi tiếp. Nhất thời không có chuyện gì để
nói, tôi cúi đầu nhìn một chút vào bản đồ trên bàn. Chẳng lẽ có người
muốn tạo phản sao? Nhìn những địa danh trên bản đồ, rồi đến chỗ được
khoanh vùng theo tôi đoán là nơi có ý định tạo phản …
“Kinh thành, dễ thủ khó công!”tôi vô tình thốt ra, nghĩ đến trước kia tôi
yêu thích không ít thứ, ngẫu nhiên trong số đó có một ít kiến thức về
cách bài binh bố trận trong các bài học lịch sử ở trường...
"Sao? Nàng vừa nói cái gì?" hoàng thượng lập tức nghi hoặc hỏi tôi
"Kinh thành, dễ thủ khó công!" không chú ý đến vẻ nghi hoặc của người, tôi tiếp tục nói
"Sao nàng lại biết được việc này? Nàng biết xem bản đồ sao?" giọng nói của hoàng thượng có chút nặng nề
"Thần thiếp lắm lời rồi" tôi đột nhiên ý thức được bản thân vừa lỡ miệng nói ra cái gì đó...
"Ái phi không nên tự trách. Nhưng làm sao ái phi lại cho rằng kinh thành dễ thủ khó công?"
"Việc này..."
"Có chuyện gì cứ nói, không nên câu nệ lễ nghi "
"Ở trong bản đồ này, xung quanh kinh thành có sông núi bao bọc, nên rất
dễ phòng thủ, nhưng nếu tấn công ra ngoài nhằm lúc địch mạnh ta yếu thì sẽ rất khó có đường tháo lui" dựa vào những bài học lịch sử trong đầu
tôi nói ra suy luận của mình. Nói xong, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi
liếc nhìn hoàng thượng, hy vọng người đừng gán ghép tội danh gì đó cho
tôi...
"Ái phi nói rất đúng! Nhưng gì ái phi vừa nói,
làm cho trẫm suy nghĩ thông suốt được không ít việc!" không ngờ người
không những không tức giận, mà còn ân cần nói với tôi những lời vừa rồi. Nhưng, tôi cảm nhận trong lòng người vẫn có chút hoài nghi tôi, chỉ là
không muốn tra hỏi tôi mà thôi.
Bỗng, không nhịn được tôi ngáp một cái. Làm hoàng thượng nhìn tôi chăm chú "Ái phi đã mệt rồi
sao, trẫm cùng nàng quay về Lãnh thu cung" nói xong người lại ôm lấy bả
vai bế tôi lên.
"Hoàng thượng?"
"Không sao! Yên nào, nàng đang bị thương để trẫm bế nàng trở về..."
Nằm ở trong lòng người, cảm giác ấm áp thanh thản thoải mái lại quay trở
lại trong tôi. Mí mắt không nhịn được khép vào nhau, mơ mơ màng màng, áp sát vào ngực người mà ngủ…
---------------
---------------
(Huyền Hướng Thụy)
Tiểu yêu tinh kia, cứ thản nhiên như vậy mà thiếp đi, xem ra thật sự rất mệt mỏi rồi đây, nhưng sao nàng lại áp sát vào người ta mà cọ tới cọ lui
...
Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán nàng, nhìn nàng bây giờ lại càng ngày càng hấp dẫn ta…
Vừa rồi những gì nàng nói, trong câu từ đơn giản lại có thể đem thế cuộc phân tích rõ ràng. Nữ tử này, càng ngày càng...
Độc Sủng Băng PhiTác giả: Trữ Như Hạ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi… Kinh ngạc giật mình tôi vội ngẩng đầu lên, chính là khuôn mặt rất quen thuộc với tôi, ánh mắt lại rất ôn nhu nhìn tôi. Lấy lại bình tĩnh, tôi quỳ nhanh xuống đất "Thần thiếp không biết hoàng thượng đang bàn chuyện quan trọng, làm ảnh hưởng đến hoàng thượng, thần thiếp...""Được rồi, ái phi mau đứng lên đi, trẫm không trách tội nàng đâu..." vừa nói người vừa nâng tôi dậy "Đúng rồi lúc nãy trẫm khá nặng tay... Nàng thấy thế nào, trẫm lập tức truyền thái y..."Trên cánh tay trái đã bắt đầu ứa máu "Hoàng thượng, không cần phiền phức, thần thiếp thật sự không sao, bất quá chỉ cắt trúng da thôi" tôi cự tuyệt. Nói thật, là rất đau"Thật không sao?"Tôi dùng sức gật đầu! Nhìn vẻ khẩn trương trên mặt người. Tôi thật không hoa mắt nữa chứ. Hoàng thượng nắm tay tôi đi vào đại điện, rồi nhìn thoáng qua các vị đại thần đang đứng ở một bên phất tay "Các khanh lui xuống hết đi, ngày khác bàn tiếp ""Dạ, Hoàng thượng "Giữa đại điện rộng lớn chỉ còn lại có hai người chúng tôi, hoàng thượng ôm tôi đến ngồi ở ghế phía sau án thư, trên bàn có một tấm bản đồ đang mở ra. Rồi người thuận tay xé một miệng vải băng bó cho tôi"Thật sự không cần truyền thái y sao?" người do dự nhìn tôi hỏi"Thật sự không cần đâu hoàng thượng, vết thương ấy không có gì nghiêm trọng hết. Hoàng thượng, mấy ngày nay vì chuyện gì mà trong người rất phiền não!" tôi không nhịn được mở miệng. Quả thật tôi đã suy tư rất nhiều, tôi cũng có thể giả ngốc xem như không có việc gì, nhưng trong thâm tâm lại có chút cam tâm tình nguyện vì ai kia gánh chịu gian nan …"Không có việc gì, ái phi nghĩ nhiều quá rồi. Bất quá chỉ có vài chuyện trong triều mà thôi..." hoàng thượng nhíu mày. Người đã không muốn nói, tôi cũng không muốn miễn cưỡng hỏi tiếp. Nhất thời không có chuyện gì để nói, tôi cúi đầu nhìn một chút vào bản đồ trên bàn. Chẳng lẽ có người muốn tạo phản sao? Nhìn những địa danh trên bản đồ, rồi đến chỗ được khoanh vùng theo tôi đoán là nơi có ý định tạo phản …“Kinh thành, dễ thủ khó công!”tôi vô tình thốt ra, nghĩ đến trước kia tôi yêu thích không ít thứ, ngẫu nhiên trong số đó có một ít kiến thức về cách bài binh bố trận trong các bài học lịch sử ở trường..."Sao? Nàng vừa nói cái gì?" hoàng thượng lập tức nghi hoặc hỏi tôi"Kinh thành, dễ thủ khó công!" không chú ý đến vẻ nghi hoặc của người, tôi tiếp tục nói"Sao nàng lại biết được việc này? Nàng biết xem bản đồ sao?" giọng nói của hoàng thượng có chút nặng nề"Thần thiếp lắm lời rồi" tôi đột nhiên ý thức được bản thân vừa lỡ miệng nói ra cái gì đó..."Ái phi không nên tự trách. Nhưng làm sao ái phi lại cho rằng kinh thành dễ thủ khó công?""Việc này...""Có chuyện gì cứ nói, không nên câu nệ lễ nghi ""Ở trong bản đồ này, xung quanh kinh thành có sông núi bao bọc, nên rất dễ phòng thủ, nhưng nếu tấn công ra ngoài nhằm lúc địch mạnh ta yếu thì sẽ rất khó có đường tháo lui" dựa vào những bài học lịch sử trong đầu tôi nói ra suy luận của mình. Nói xong, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi liếc nhìn hoàng thượng, hy vọng người đừng gán ghép tội danh gì đó cho tôi..."Ái phi nói rất đúng! Nhưng gì ái phi vừa nói, làm cho trẫm suy nghĩ thông suốt được không ít việc!" không ngờ người không những không tức giận, mà còn ân cần nói với tôi những lời vừa rồi. Nhưng, tôi cảm nhận trong lòng người vẫn có chút hoài nghi tôi, chỉ là không muốn tra hỏi tôi mà thôi.Bỗng, không nhịn được tôi ngáp một cái. Làm hoàng thượng nhìn tôi chăm chú "Ái phi đã mệt rồi sao, trẫm cùng nàng quay về Lãnh thu cung" nói xong người lại ôm lấy bả vai bế tôi lên."Hoàng thượng?""Không sao! Yên nào, nàng đang bị thương để trẫm bế nàng trở về..."Nằm ở trong lòng người, cảm giác ấm áp thanh thản thoải mái lại quay trở lại trong tôi. Mí mắt không nhịn được khép vào nhau, mơ mơ màng màng, áp sát vào ngực người mà ngủ…------------------------------(Huyền Hướng Thụy)Tiểu yêu tinh kia, cứ thản nhiên như vậy mà thiếp đi, xem ra thật sự rất mệt mỏi rồi đây, nhưng sao nàng lại áp sát vào người ta mà cọ tới cọ lui ...Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán nàng, nhìn nàng bây giờ lại càng ngày càng hấp dẫn ta…Vừa rồi những gì nàng nói, trong câu từ đơn giản lại có thể đem thế cuộc phân tích rõ ràng. Nữ tử này, càng ngày càng...