“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi…

Chương 40: Sầu? Cừu?

Độc Sủng Băng PhiTác giả: Trữ Như Hạ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi… Vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, nhăn mặt nhíu mày, hình như có rất nhiều tâm sự …"Hoàng thượng, người làm sao vậy? Chuyện gì làm cho người mặt ủ mày chau như vậy?" nhìn thấy hoàng thượng đã đến Lãnh thu cung rất lâu nhưng lại cứ như vậy không nói cái gì, tôi không nhịn được đành lên tiếng trước"Ái phi..." vừa lên tiếng lại dừng lại trầm tư không nói tiếp. Có thể làm cho hoàng thượng phiền muộn như thế chỉ có thể là chuyện quốc sự rồi..."Hoàng thượng, có phải là bởi vì Kiêu kỵ hầu?" tôi do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát biểu hiện của hoàng thượng, ai chẳng biết nói gần vua như gần cọp...Tôi nhìn thấy trên mặt người hiện lên một tia kinh ngạc, trong nháy mắt lại mất đi nhưng hình như lại có chút tức giận, rồi trong chốc lát lại thành trầm tư, sau đó thay đổi thay đổi thành khuôn mặt tươi cười lại rất nghiêm túc nhìn tôi mở miệng"Nguyệt nhi, trẫm có câu này muốn hỏi nàng, nàng nhất định phải trả lời cho trẫm biết ""Dạ, Nguyệt nhi tuyệt đối không có nửa câu dối trá" chứng kiến hắn địa nghiêm túc, nghĩ muốn vốn là đại sự, ta cũng thay đổi phó nghiêm túc..."Nếu như… cha nàng tạo phản, nàng sẽ làm như thế nào?" trầm ngâm một hồi lâu người mới nói ra những lời này"Cha thiếp? Ở đây thiếp đâu có cha?" tôi không suy nghĩ đã trả lời"Sao? Nàng không cha?..." thấy vẻ mặt khó hiểu kia nhìn tôi, tôi biết mình đã lỡ lời nói sai rồi, với thân thể này tôi vẫn còn có một người cha, tôi sao lại có thể lầm lẫn như vậy..."Hoàng thượng thứ tội " tôi vội vàng quỳ xuống, dám hí lộng hoàng thượng đây chính là khi quân đại tội... có thể sẽ bị chém đầu, sao tôi lại ngốc đến như vậy.."Ta không trách nàng, đứng lên nói tiếp đi" trên mặt hoàng thượng hiện lên vẻ nghi ngờ, đỡ tôi đứng dậy "Nhưng nàng phải cho ta một lời giải thích hợp lý ""Dạ, hoàng thượng! Hoàng thượng cũng đã biết, trước khi Nguyệt nhi vào cung đã bị mất trí nhớ. Nhưng đã từng nghe Lan nhi kể qua, sau khi mẫu thân qua đời tướng quân chưa từng đến nhìn qua thiếp lấy một lần. Lại chưa từng một lần thừa nhận thiếp là nữ nhi. Đến khi hoàng thượng tứ hôn, ông ta vì nữ nhi của nhị phu nhân mới bức Nguyệt nhi vào cung... Tướng quân đối với thiếp sở tác sở vi, sao mà xứng làm phụ thân? Đối với Nguyệt nhi mà nói, ông ấy căn bản không phải phụ thân của Nguyệt nhi. Từ Nguyệt nhi hiểu chuyện đến nay, sớm đã đã không có cha, từ lúc mẫu thân qua đời cha cũng đã không còn... Trên đời này, trừ mẫu thân đã đi qua thế giới bên kia, cùng Lan nhi ra, căn bản là không có ai đối xử tốt với Nguyệt nhi. Tướng quân phủ kia đối với Nguyệt nhi mà nói thật không có can hệ gì..." mặc dù dĩ vãng đó không phải là của tôi, nhưng thật không ngờ lúc này tôi lại bi ai như vậy, nghĩ đến thân thế của Lãnh Tâm Nguyệt, tôi thật không kiềm được nước mắt..."Nguyệt nhi, sau này có ta bên cạnh nàng rồi, ngoan, đừng khóc nữa..." nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, hoàng thượng ôm tôi vào trong lòng "Nàng yên tâm, từ đây về sau ta sẽ bảo vệ nàng! Sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào nữa..."Những lời hứa như vậy thật sự làm người ta thấy rất ấm áp, cũng làm cho tôi dần dần bắt đầu không nỡ..."Hoàng thượng, người cuối cùng vì việc gì mà sầu não?""Nguyệt nhi, nếu như tướng quân thật sự tạo phản, nàng sẽ làm như thế nào?""Tâu hoàng thượng, mặc kệ ông ấy có phải phụ thân của thiếp hay không! Nguyệt nhi đều sẽ đứng bên cạnh hoàng thượng ""Tại sao?""Bởi vì hoàng thượng chính là người đứng đầu quốc gia. Nếu như tướng quân tạo phản, mặc kệ ông ấy có thành công hay không. Người chịu khổ vẫn là dân chúng. Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng càng khổ. Nguyệt nhi không muốn nhìn thấy dân chúng chịu khổ...""Nguyệt nhi, nàng thật là rất thông tuệ?""Hoàng thượng, dân chúng cũng là người, cũng giống như thiếp đều là một sinh mạng, tất cả đều đáng quý. Mặc kệ là ai, cũng hy vọng sống tại một thời đại hòa bình, có một cuộc sống bình an, một khi ngọn lửa chiến tranh bùng nổ, như vậy thì...""Nguyệt nhi có tin tưởng trẫm không? Có nguyện ý cùng trẫm cùng tiến cùng lùi?""Được, Nguyệt nhi nguyện ý cùng hoàng thượng, cũng xin hoàng thượng hãy tin tưởng Nguyệt nhi" tôi trịnh trọng đáp, mặc kệ thân phận gì, những lời vừa rồi của tôi đều là thật tâm...Hoàng thượng gắt gao ôm chặt tôi...

Vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, nhăn mặt nhíu mày, hình như có rất nhiều tâm sự …

"Hoàng thượng, người làm sao vậy? Chuyện gì làm cho người mặt ủ mày chau như
vậy?" nhìn thấy hoàng thượng đã đến Lãnh thu cung rất lâu nhưng lại cứ
như vậy không nói cái gì, tôi không nhịn được đành lên tiếng trước

"Ái phi..." vừa lên tiếng lại dừng lại trầm tư không nói tiếp. Có thể làm
cho hoàng thượng phiền muộn như thế chỉ có thể là chuyện quốc sự rồi...

"Hoàng thượng, có phải là bởi vì Kiêu kỵ hầu?" tôi do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát biểu hiện của hoàng thượng, ai chẳng biết nói gần vua như gần cọp...

Tôi nhìn thấy trên mặt
người hiện lên một tia kinh ngạc, trong nháy mắt lại mất đi nhưng hình
như lại có chút tức giận, rồi trong chốc lát lại thành trầm tư, sau đó
thay đổi thay đổi thành khuôn mặt tươi cười lại rất nghiêm túc nhìn tôi
mở miệng

"Nguyệt nhi, trẫm có câu này muốn hỏi nàng, nàng nhất định phải trả lời cho trẫm biết "

"Dạ, Nguyệt nhi tuyệt đối không có nửa câu dối trá" chứng kiến hắn địa
nghiêm túc, nghĩ muốn vốn là đại sự, ta cũng thay đổi phó nghiêm túc...

"Nếu như… cha nàng tạo phản, nàng sẽ làm như thế nào?" trầm ngâm một hồi lâu người mới nói ra những lời này

"Cha thiếp? Ở đây thiếp đâu có cha?" tôi không suy nghĩ đã trả lời

"Sao? Nàng không cha?..." thấy vẻ mặt khó hiểu kia nhìn tôi, tôi biết mình
đã lỡ lời nói sai rồi, với thân thể này tôi vẫn còn có một người cha,
tôi sao lại có thể lầm lẫn như vậy...

"Hoàng thượng thứ
tội " tôi vội vàng quỳ xuống, dám hí lộng hoàng thượng đây chính là khi
quân đại tội... có thể sẽ bị chém đầu, sao tôi lại ngốc đến như vậy..

"Ta không trách nàng, đứng lên nói tiếp đi" trên mặt hoàng thượng hiện lên
vẻ nghi ngờ, đỡ tôi đứng dậy "Nhưng nàng phải cho ta một lời giải thích
hợp lý "

"Dạ, hoàng thượng! Hoàng thượng cũng đã biết,
trước khi Nguyệt nhi vào cung đã bị mất trí nhớ. Nhưng đã từng nghe Lan
nhi kể qua, sau khi mẫu thân qua đời tướng quân chưa từng đến nhìn qua
thiếp lấy một lần. Lại chưa từng một lần thừa nhận thiếp là nữ nhi. Đến
khi hoàng thượng tứ hôn, ông ta vì nữ nhi của nhị phu nhân mới bức
Nguyệt nhi vào cung... Tướng quân đối với thiếp sở tác sở vi, sao mà
xứng làm phụ thân? Đối với Nguyệt nhi mà nói, ông ấy căn bản không phải phụ thân của Nguyệt nhi. Từ Nguyệt nhi hiểu chuyện đến nay, sớm đã đã
không có cha, từ lúc mẫu thân qua đời cha cũng đã không còn... Trên đời
này, trừ mẫu thân đã đi qua thế giới bên kia, cùng Lan nhi ra, căn bản
là không có ai đối xử tốt với Nguyệt nhi. Tướng quân phủ kia đối với
Nguyệt nhi mà nói thật không có can hệ gì..." mặc dù dĩ vãng đó không
phải là của tôi, nhưng thật không ngờ lúc này tôi lại bi ai như vậy,
nghĩ đến thân thế của Lãnh Tâm Nguyệt, tôi thật không kiềm được nước mắt...

"Nguyệt nhi, sau này có ta bên cạnh nàng rồi,
ngoan, đừng khóc nữa..." nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, hoàng
thượng ôm tôi vào trong lòng "Nàng yên tâm, từ đây về sau ta sẽ bảo vệ
nàng! Sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào nữa..."

Những lời hứa như vậy thật sự làm người ta thấy rất ấm áp, cũng làm cho tôi dần dần bắt đầu không nỡ...

"Hoàng thượng, người cuối cùng vì việc gì mà sầu não?"

"Nguyệt nhi, nếu như tướng quân thật sự tạo phản, nàng sẽ làm như thế nào?"

"Tâu hoàng thượng, mặc kệ ông ấy có phải phụ thân của thiếp hay không! Nguyệt nhi đều sẽ đứng bên cạnh hoàng thượng "

"Tại sao?"

"Bởi vì hoàng thượng chính là người đứng đầu quốc gia. Nếu như tướng quân
tạo phản, mặc kệ ông ấy có thành công hay không. Người chịu khổ vẫn là
dân chúng. Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng càng khổ. Nguyệt nhi
không muốn nhìn thấy dân chúng chịu khổ..."

"Nguyệt nhi, nàng thật là rất thông tuệ?"

"Hoàng thượng, dân chúng cũng là người, cũng giống như thiếp đều là một sinh
mạng, tất cả đều đáng quý. Mặc kệ là ai, cũng hy vọng sống tại một thời
đại hòa bình, có một cuộc sống bình an, một khi ngọn lửa chiến tranh
bùng nổ, như vậy thì..."

"Nguyệt nhi có tin tưởng trẫm không? Có nguyện ý cùng trẫm cùng tiến cùng lùi?"

"Được, Nguyệt nhi nguyện ý cùng hoàng thượng, cũng xin hoàng thượng hãy tin
tưởng Nguyệt nhi" tôi trịnh trọng đáp, mặc kệ thân phận gì, những lời
vừa rồi của tôi đều là thật tâm...

Hoàng thượng gắt gao ôm chặt tôi...

Độc Sủng Băng PhiTác giả: Trữ Như Hạ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi… Vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, nhăn mặt nhíu mày, hình như có rất nhiều tâm sự …"Hoàng thượng, người làm sao vậy? Chuyện gì làm cho người mặt ủ mày chau như vậy?" nhìn thấy hoàng thượng đã đến Lãnh thu cung rất lâu nhưng lại cứ như vậy không nói cái gì, tôi không nhịn được đành lên tiếng trước"Ái phi..." vừa lên tiếng lại dừng lại trầm tư không nói tiếp. Có thể làm cho hoàng thượng phiền muộn như thế chỉ có thể là chuyện quốc sự rồi..."Hoàng thượng, có phải là bởi vì Kiêu kỵ hầu?" tôi do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát biểu hiện của hoàng thượng, ai chẳng biết nói gần vua như gần cọp...Tôi nhìn thấy trên mặt người hiện lên một tia kinh ngạc, trong nháy mắt lại mất đi nhưng hình như lại có chút tức giận, rồi trong chốc lát lại thành trầm tư, sau đó thay đổi thay đổi thành khuôn mặt tươi cười lại rất nghiêm túc nhìn tôi mở miệng"Nguyệt nhi, trẫm có câu này muốn hỏi nàng, nàng nhất định phải trả lời cho trẫm biết ""Dạ, Nguyệt nhi tuyệt đối không có nửa câu dối trá" chứng kiến hắn địa nghiêm túc, nghĩ muốn vốn là đại sự, ta cũng thay đổi phó nghiêm túc..."Nếu như… cha nàng tạo phản, nàng sẽ làm như thế nào?" trầm ngâm một hồi lâu người mới nói ra những lời này"Cha thiếp? Ở đây thiếp đâu có cha?" tôi không suy nghĩ đã trả lời"Sao? Nàng không cha?..." thấy vẻ mặt khó hiểu kia nhìn tôi, tôi biết mình đã lỡ lời nói sai rồi, với thân thể này tôi vẫn còn có một người cha, tôi sao lại có thể lầm lẫn như vậy..."Hoàng thượng thứ tội " tôi vội vàng quỳ xuống, dám hí lộng hoàng thượng đây chính là khi quân đại tội... có thể sẽ bị chém đầu, sao tôi lại ngốc đến như vậy.."Ta không trách nàng, đứng lên nói tiếp đi" trên mặt hoàng thượng hiện lên vẻ nghi ngờ, đỡ tôi đứng dậy "Nhưng nàng phải cho ta một lời giải thích hợp lý ""Dạ, hoàng thượng! Hoàng thượng cũng đã biết, trước khi Nguyệt nhi vào cung đã bị mất trí nhớ. Nhưng đã từng nghe Lan nhi kể qua, sau khi mẫu thân qua đời tướng quân chưa từng đến nhìn qua thiếp lấy một lần. Lại chưa từng một lần thừa nhận thiếp là nữ nhi. Đến khi hoàng thượng tứ hôn, ông ta vì nữ nhi của nhị phu nhân mới bức Nguyệt nhi vào cung... Tướng quân đối với thiếp sở tác sở vi, sao mà xứng làm phụ thân? Đối với Nguyệt nhi mà nói, ông ấy căn bản không phải phụ thân của Nguyệt nhi. Từ Nguyệt nhi hiểu chuyện đến nay, sớm đã đã không có cha, từ lúc mẫu thân qua đời cha cũng đã không còn... Trên đời này, trừ mẫu thân đã đi qua thế giới bên kia, cùng Lan nhi ra, căn bản là không có ai đối xử tốt với Nguyệt nhi. Tướng quân phủ kia đối với Nguyệt nhi mà nói thật không có can hệ gì..." mặc dù dĩ vãng đó không phải là của tôi, nhưng thật không ngờ lúc này tôi lại bi ai như vậy, nghĩ đến thân thế của Lãnh Tâm Nguyệt, tôi thật không kiềm được nước mắt..."Nguyệt nhi, sau này có ta bên cạnh nàng rồi, ngoan, đừng khóc nữa..." nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, hoàng thượng ôm tôi vào trong lòng "Nàng yên tâm, từ đây về sau ta sẽ bảo vệ nàng! Sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào nữa..."Những lời hứa như vậy thật sự làm người ta thấy rất ấm áp, cũng làm cho tôi dần dần bắt đầu không nỡ..."Hoàng thượng, người cuối cùng vì việc gì mà sầu não?""Nguyệt nhi, nếu như tướng quân thật sự tạo phản, nàng sẽ làm như thế nào?""Tâu hoàng thượng, mặc kệ ông ấy có phải phụ thân của thiếp hay không! Nguyệt nhi đều sẽ đứng bên cạnh hoàng thượng ""Tại sao?""Bởi vì hoàng thượng chính là người đứng đầu quốc gia. Nếu như tướng quân tạo phản, mặc kệ ông ấy có thành công hay không. Người chịu khổ vẫn là dân chúng. Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng càng khổ. Nguyệt nhi không muốn nhìn thấy dân chúng chịu khổ...""Nguyệt nhi, nàng thật là rất thông tuệ?""Hoàng thượng, dân chúng cũng là người, cũng giống như thiếp đều là một sinh mạng, tất cả đều đáng quý. Mặc kệ là ai, cũng hy vọng sống tại một thời đại hòa bình, có một cuộc sống bình an, một khi ngọn lửa chiến tranh bùng nổ, như vậy thì...""Nguyệt nhi có tin tưởng trẫm không? Có nguyện ý cùng trẫm cùng tiến cùng lùi?""Được, Nguyệt nhi nguyện ý cùng hoàng thượng, cũng xin hoàng thượng hãy tin tưởng Nguyệt nhi" tôi trịnh trọng đáp, mặc kệ thân phận gì, những lời vừa rồi của tôi đều là thật tâm...Hoàng thượng gắt gao ôm chặt tôi...

Chương 40: Sầu? Cừu?