“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi…
Chương 81
Độc Sủng Băng PhiTác giả: Trữ Như Hạ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi… "Nguyệt nhi, nàng đều đối được rồi?" Thụy nhìn thấy mặt tôi nụng nịu, cười hỏi."Đúng a, đây toàn các câu hỏi đơn giản, cứ tưởng là khó hơn cơ..." Tôi ngẩng cao đầu "Thụy đã đối được chưa?" Mặt tràn đầy ý cười."Nàng nói xem?" mặt hắn như thể muốn chọc tôi, tôi không đừng được mà haha cười... Đơn giản thế này, làm sao làm khó hắn được chứ? Nếu như thật sự không biết thì mất mặt quá đi. Lại còn là Hoàng thượng của một nước, chút văn học này có đáng gì....Có điều những người này, rút cuộc lợi hại thế nào a? Tôi quả tình rất rất hiếu kỳ, không biết về sau còn có những gì thú vị hơn nữa."Thụy, chúng ta cũng vào chơi được không?" Tôi kéo hắn, khẩn cầu."Nhưng chưa từng có nữ tử lên đài a!" Thấy hắn mặt đầy khó khăn, tôi liếc nhìn xung quanh. Mặc dù xem ra cũng có không ít nử tử, nhưng phía trên đài tuyệt nhiên không hề có lấy một người. Lẽ nào những nữ tử này đều không được sao??? Hay là..."Thụy, nử tử ở kinh thành đều không được học hành sao? Bọn họ không so được với nam tử sao?""Việc này không phải, tài nữ ở kinh thành cũng rất nhiều, chỉ là việc tìm kiếm tài nữ thường diễn ra ở hội Hoa đăng, như hôm nay, mặc dù hiện nay không giống trước đây mục đích là kén rể, nhưng cũng chưa từng có nữ nhi nào tham gia..." Thụy thành thật giải thích cho tôi.Nghĩ đi nghĩ lại, đây thật là khinh nữ quá, trong lòng tôi không dễ chịu chút nào.Hơi nghếch đầu lên, nói một câu: " Thế thì thiếp sẽ là người đầu tiên" định đi lên phía trên. Hắn đã kịp giữ lại "Nguyệt nhi""Thụy là người tốt nhất, nên để ta chơi một lúc đi, đảm bảo không làm người mất mặt mà!""Đây không phải là mất mặt hay không mất mặt" Tôi biết tôi đang làm khó cho hắn, thế nhưng tôi không phục."Tại sao lại không để ý tới nữ tử chứ, nữ tử cũng có thể..." Tôi thao thao bất tuyệt về việc nam nữ bình đẳng khiến cho xung quanh đều tròn mắt nhìn tôiTôi đột nhiên im bặt, nhìn thấy Lãnh Vân, Lãnh Vũ đang xúi giục chồng của bọn họ lên, hơn nữa bọn họ cũng không tồi, đối đáp hoàn hoàn chỉnh chỉnh.Huyền Vũ Sơn cơ hồ cũng không chịu tụt hậu, cũng mạnh mẽ tiến lên.Tôi nghiến răng, nhìn bọn họ đối mấy câu đối đó, không thèm để ý Thụy đang kéo tôi lại, tức giận vung tay thoát khỏi tay hắn, hùng dũng tiến lên. Nghĩ ra gì đó, tôi lấy từ tay ra tấm khăn, che mặt lại...."Nguyệt nhi, nàng thật sự muốn lên đài" Thụy nhìn thấy tôi lấy khăn che mặt, kéo tôi lại."Uhm, ta thập phần chắc chắn. Thụy, người để ta lên đi, dù sao ta cũng nhất định không làm người phải tiếc nuối mà!" Tôi làm bộ mặt vô tội đáng thương nhưng hoàn toàn kiên định."Thôi được rồi, ta cũng cùng nàng lên"Chỉ thấy hắn chọn một câu "Bát mục thượng thưởng, thưởng phong, thưởng nguyệt, thưởng thu hương" rồi tùy khẩu mà đối luôn" Thập khẩu tâm tư, tư quốc, tư gia, tư xã tắc""Hay, đối rất hay! Thập khẩu tâm tư, tư quốc, tư gia, tư xã tắc" Trên đài một vị lão niên đáp lại, nghênh đón Thụy lên đài. Tôi hơi ngạc nhiên, hào khí này, thật hợp vớiThụy a!Tôi nhìn quanh, chọn một câu bọn họ chưa đối được mà tôi lại thường được nghe " Tân nguyệt như cung tàn, nguyệt như cung thượng, huyền cung hạ huyền cung"Tôi hướng về phía vị lão niên nói "Lã bác, ta đối câu này" không chờ ông đáp lời tôi đã mở miệng:"Tân nguyệt như cung tàn, nguyệt như cung thượng, huyền cung hạ huyền cung - Triều hà tự cẩm vãn, hà tự cẩm đông, xuyên cẩm tây xuyên cẩm""Cô nương, đối rất hay, thế nhưng chúng tôi ở đây chưa hề có nữ tử tham gia, cho nên....." ông ấy vừa nói xong, xung quanh dồn dập ánh mắt soi tới, tôi phớt lờ."Lão bác, trước đây không có nử tử không có nghĩa nử tử không được tham gia, hơn nữa, các vị cũng không nói nơi đây nử tử không được phép tham gia. Lẽ nào, các vị có ý khinh thường nữ nhi?" Tôi cười nói.
"Nguyệt nhi, nàng đều đối được rồi?" Thụy nhìn thấy mặt tôi nụng nịu, cười hỏi.
"Đúng a, đây toàn các câu hỏi đơn giản, cứ tưởng là khó hơn cơ..." Tôi ngẩng cao đầu "Thụy đã đối được chưa?" Mặt tràn đầy ý cười.
"Nàng nói xem?" mặt hắn như thể muốn chọc tôi, tôi không đừng được mà haha cười... Đơn giản thế này, làm sao làm khó hắn được chứ? Nếu như thật sự không biết thì mất mặt quá đi. Lại còn là Hoàng thượng của một nước, chút văn học này có đáng gì....
Có điều những người này, rút cuộc lợi hại thế nào a? Tôi quả tình rất rất hiếu kỳ, không biết về sau còn có những gì thú vị hơn nữa.
"Thụy, chúng ta cũng vào chơi được không?" Tôi kéo hắn, khẩn cầu.
"Nhưng chưa từng có nữ tử lên đài a!" Thấy hắn mặt đầy khó khăn, tôi liếc nhìn xung quanh. Mặc dù xem ra cũng có không ít nử tử, nhưng phía trên đài tuyệt nhiên không hề có lấy một người. Lẽ nào những nữ tử này đều không được sao??? Hay là...
"Thụy, nử tử ở kinh thành đều không được học hành sao? Bọn họ không so được với nam tử sao?"
"Việc này không phải, tài nữ ở kinh thành cũng rất nhiều, chỉ là việc tìm kiếm tài nữ thường diễn ra ở hội Hoa đăng, như hôm nay, mặc dù hiện nay không giống trước đây mục đích là kén rể, nhưng cũng chưa từng có nữ nhi nào tham gia..." Thụy thành thật giải thích cho tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây thật là khinh nữ quá, trong lòng tôi không dễ chịu chút nào.
Hơi nghếch đầu lên, nói một câu: " Thế thì thiếp sẽ là người đầu tiên" định đi lên phía trên. Hắn đã kịp giữ lại "Nguyệt nhi"
"Thụy là người tốt nhất, nên để ta chơi một lúc đi, đảm bảo không làm người mất mặt mà!"
"Đây không phải là mất mặt hay không mất mặt" Tôi biết tôi đang làm khó cho hắn, thế nhưng tôi không phục.
"Tại sao lại không để ý tới nữ tử chứ, nữ tử cũng có thể..." Tôi thao thao bất tuyệt về việc nam nữ bình đẳng khiến cho xung quanh đều tròn mắt nhìn tôi
Tôi đột nhiên im bặt, nhìn thấy Lãnh Vân, Lãnh Vũ đang xúi giục chồng của bọn họ lên, hơn nữa bọn họ cũng không tồi, đối đáp hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Huyền Vũ Sơn cơ hồ cũng không chịu tụt hậu, cũng mạnh mẽ tiến lên.
Tôi nghiến răng, nhìn bọn họ đối mấy câu đối đó, không thèm để ý Thụy đang kéo tôi lại, tức giận vung tay thoát khỏi tay hắn, hùng dũng tiến lên. Nghĩ ra gì đó, tôi lấy từ tay ra tấm khăn, che mặt lại....
"Nguyệt nhi, nàng thật sự muốn lên đài" Thụy nhìn thấy tôi lấy khăn che mặt, kéo tôi lại.
"Uhm, ta thập phần chắc chắn. Thụy, người để ta lên đi, dù sao ta cũng nhất định không làm người phải tiếc nuối mà!" Tôi làm bộ mặt vô tội đáng thương nhưng hoàn toàn kiên định.
"Thôi được rồi, ta cũng cùng nàng lên"
Chỉ thấy hắn chọn một câu "Bát mục thượng thưởng, thưởng phong, thưởng nguyệt, thưởng thu hương" rồi tùy khẩu mà đối luôn" Thập khẩu tâm tư, tư quốc, tư gia, tư xã tắc"
"Hay, đối rất hay! Thập khẩu tâm tư, tư quốc, tư gia, tư xã tắc" Trên đài một vị lão niên đáp lại, nghênh đón Thụy lên đài. Tôi hơi ngạc nhiên, hào khí này, thật hợp vớiThụy a!
Tôi nhìn quanh, chọn một câu bọn họ chưa đối được mà tôi lại thường được nghe " Tân nguyệt như cung tàn, nguyệt như cung thượng, huyền cung hạ huyền cung"
Tôi hướng về phía vị lão niên nói "Lã bác, ta đối câu này" không chờ ông đáp lời tôi đã mở miệng:"Tân nguyệt như cung tàn, nguyệt như cung thượng, huyền cung hạ huyền cung - Triều hà tự cẩm vãn, hà tự cẩm đông, xuyên cẩm tây xuyên cẩm"
"Cô nương, đối rất hay, thế nhưng chúng tôi ở đây chưa hề có nữ tử tham gia, cho nên....." ông ấy vừa nói xong, xung quanh dồn dập ánh mắt soi tới, tôi phớt lờ.
"Lão bác, trước đây không có nử tử không có nghĩa nử tử không được tham gia, hơn nữa, các vị cũng không nói nơi đây nử tử không được phép tham gia. Lẽ nào, các vị có ý khinh thường nữ nhi?" Tôi cười nói.
Độc Sủng Băng PhiTác giả: Trữ Như Hạ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi… "Nguyệt nhi, nàng đều đối được rồi?" Thụy nhìn thấy mặt tôi nụng nịu, cười hỏi."Đúng a, đây toàn các câu hỏi đơn giản, cứ tưởng là khó hơn cơ..." Tôi ngẩng cao đầu "Thụy đã đối được chưa?" Mặt tràn đầy ý cười."Nàng nói xem?" mặt hắn như thể muốn chọc tôi, tôi không đừng được mà haha cười... Đơn giản thế này, làm sao làm khó hắn được chứ? Nếu như thật sự không biết thì mất mặt quá đi. Lại còn là Hoàng thượng của một nước, chút văn học này có đáng gì....Có điều những người này, rút cuộc lợi hại thế nào a? Tôi quả tình rất rất hiếu kỳ, không biết về sau còn có những gì thú vị hơn nữa."Thụy, chúng ta cũng vào chơi được không?" Tôi kéo hắn, khẩn cầu."Nhưng chưa từng có nữ tử lên đài a!" Thấy hắn mặt đầy khó khăn, tôi liếc nhìn xung quanh. Mặc dù xem ra cũng có không ít nử tử, nhưng phía trên đài tuyệt nhiên không hề có lấy một người. Lẽ nào những nữ tử này đều không được sao??? Hay là..."Thụy, nử tử ở kinh thành đều không được học hành sao? Bọn họ không so được với nam tử sao?""Việc này không phải, tài nữ ở kinh thành cũng rất nhiều, chỉ là việc tìm kiếm tài nữ thường diễn ra ở hội Hoa đăng, như hôm nay, mặc dù hiện nay không giống trước đây mục đích là kén rể, nhưng cũng chưa từng có nữ nhi nào tham gia..." Thụy thành thật giải thích cho tôi.Nghĩ đi nghĩ lại, đây thật là khinh nữ quá, trong lòng tôi không dễ chịu chút nào.Hơi nghếch đầu lên, nói một câu: " Thế thì thiếp sẽ là người đầu tiên" định đi lên phía trên. Hắn đã kịp giữ lại "Nguyệt nhi""Thụy là người tốt nhất, nên để ta chơi một lúc đi, đảm bảo không làm người mất mặt mà!""Đây không phải là mất mặt hay không mất mặt" Tôi biết tôi đang làm khó cho hắn, thế nhưng tôi không phục."Tại sao lại không để ý tới nữ tử chứ, nữ tử cũng có thể..." Tôi thao thao bất tuyệt về việc nam nữ bình đẳng khiến cho xung quanh đều tròn mắt nhìn tôiTôi đột nhiên im bặt, nhìn thấy Lãnh Vân, Lãnh Vũ đang xúi giục chồng của bọn họ lên, hơn nữa bọn họ cũng không tồi, đối đáp hoàn hoàn chỉnh chỉnh.Huyền Vũ Sơn cơ hồ cũng không chịu tụt hậu, cũng mạnh mẽ tiến lên.Tôi nghiến răng, nhìn bọn họ đối mấy câu đối đó, không thèm để ý Thụy đang kéo tôi lại, tức giận vung tay thoát khỏi tay hắn, hùng dũng tiến lên. Nghĩ ra gì đó, tôi lấy từ tay ra tấm khăn, che mặt lại...."Nguyệt nhi, nàng thật sự muốn lên đài" Thụy nhìn thấy tôi lấy khăn che mặt, kéo tôi lại."Uhm, ta thập phần chắc chắn. Thụy, người để ta lên đi, dù sao ta cũng nhất định không làm người phải tiếc nuối mà!" Tôi làm bộ mặt vô tội đáng thương nhưng hoàn toàn kiên định."Thôi được rồi, ta cũng cùng nàng lên"Chỉ thấy hắn chọn một câu "Bát mục thượng thưởng, thưởng phong, thưởng nguyệt, thưởng thu hương" rồi tùy khẩu mà đối luôn" Thập khẩu tâm tư, tư quốc, tư gia, tư xã tắc""Hay, đối rất hay! Thập khẩu tâm tư, tư quốc, tư gia, tư xã tắc" Trên đài một vị lão niên đáp lại, nghênh đón Thụy lên đài. Tôi hơi ngạc nhiên, hào khí này, thật hợp vớiThụy a!Tôi nhìn quanh, chọn một câu bọn họ chưa đối được mà tôi lại thường được nghe " Tân nguyệt như cung tàn, nguyệt như cung thượng, huyền cung hạ huyền cung"Tôi hướng về phía vị lão niên nói "Lã bác, ta đối câu này" không chờ ông đáp lời tôi đã mở miệng:"Tân nguyệt như cung tàn, nguyệt như cung thượng, huyền cung hạ huyền cung - Triều hà tự cẩm vãn, hà tự cẩm đông, xuyên cẩm tây xuyên cẩm""Cô nương, đối rất hay, thế nhưng chúng tôi ở đây chưa hề có nữ tử tham gia, cho nên....." ông ấy vừa nói xong, xung quanh dồn dập ánh mắt soi tới, tôi phớt lờ."Lão bác, trước đây không có nử tử không có nghĩa nử tử không được tham gia, hơn nữa, các vị cũng không nói nơi đây nử tử không được phép tham gia. Lẽ nào, các vị có ý khinh thường nữ nhi?" Tôi cười nói.