“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi…
Chương 105
Độc Sủng Băng PhiTác giả: Trữ Như Hạ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi… Nhưng hắn không tham gia vào đám người đang chém giết mà trực tiếp xông tới chiếc xe ngựa.Thật không ngờ, người phu xe vẫn rất bình thản, trong chớp mắt tên hắc y bay đến, nhảy lên đánh cho hắn một chưởng...Tên hắc y kia sững người, ngay lập tức bình tĩnh trở lại, thật không ngờ, người phu xe này lại biết võ công. Thật là khinh thường Lãnh Phi rồi, vậy mà có thể tìm được đám cao thủ này, thế nhưng...Hắn có một chút khó hiểu, nhìn thấy xung quanh đám hắc y đang ở thế hạ phong, bọn họ là những cao thủ chính tay ta lựa chọn, mấy tên đại vệ này sao có thể... Lẽ nào là cấm vệ quân của Hoàng thượng? Không thể nào, Hoàng thượng sao có thể phái cấm vệ quân đi chứ, phải biết rằng cấm vệ quân của Hoàng thượng chỉ có vài chục người chỉ dùng để bảo vệ an toàn của Hoàng thượng và những người trong Hoàng cung, sao lại có thể...Nhưng nhìn lại xung quanh, thuộc hạ của ta chỉ còn lại có hơn mười người, còn đám hộ vệ bên cạnh Lãnh Phi, mặc dù bị thương không ít nhưng còn lại khoảng bảy, tám người dũng mãnh phi thường, xuất thủ thần tốc, lại còn mang theo một thứ khinh hận.Một phút phân thần, đã bị người phu xe chiếm thượng phong. Mắt nhìn thấy chân trái của tên phu xe đá tới, hắc y nhân vội vã định thần lại, xoay người tới một chỗ trống, định tránh cú đá. Không ngờ, chân trái của người phu xe đồng thời quét tới, tay phải xuất một chưởng, dùng tám thành công lực. Tên hắc y tránh không kịp trúng chiêu, thân hình phi tốc lùi về phía sau, một chân tiếp đất, người dúi xuống phía trước, một tay vội vã ôm lấy trước ngực, máu tươi đã ướt đẫm cả khuôn mặt.Người phu xe vội vã đuổi tới, vừa tiếp đất, chân trái lại tung một cước vào bên cạnh mặt, thanh kiếm trong tay theo đà mà đâm tới, thật không ngờ, tên hắc y xoay người, đã bay tới cỗ xe ngựa, rút bên cạnh sườn ra một thanh đoản kiếm, đâm trực diện vào người ngồi trong xe........."Nương nương cẩn thận!" Một đại vệ đứng bên cạnh cỗ xe nhìn thấy xông qua, nhưng chậm mất nửa giây, đôi mắt bất ngờ nhìn thanh kiếm đâm tới.Mắt tên hắc y đầy ý cười, trước khi hắn đến đã sớm điều tra rõ ràng. Vị Lãnh Phi này, chỉ là kẻ trói gà không chặt, hơn nữa, lại là người đang có mang, một kiếm này, nàng ta có lẽ không kịp tránh. Hơn nữa, theo dấu vết lộ trình mà nói, tự nhiên cũng biết trong xe chỉ có một mình nàng ta, muốn tránh lần này, e rằng không dễ đến thế. Chỉ cần nàng ta bị diệt trừ, tất cả sẽ.....Đại vệ xung quanh đều rất lo lắng, chỉ có đơn độc Lãnh Tịch và người phu xe là bình tĩnh, không có lấy một chút hoang mang.
Nhưng hắn không tham gia vào đám người đang chém giết mà trực tiếp xông tới chiếc xe ngựa.
Thật không ngờ, người phu xe vẫn rất bình thản, trong chớp mắt tên hắc y bay đến, nhảy lên đánh cho hắn một chưởng...
Tên hắc y kia sững người, ngay lập tức bình tĩnh trở lại, thật không ngờ, người phu xe này lại biết võ công. Thật là khinh thường Lãnh Phi rồi, vậy mà có thể tìm được đám cao thủ này, thế nhưng...
Hắn có một chút khó hiểu, nhìn thấy xung quanh đám hắc y đang ở thế hạ phong, bọn họ là những cao thủ chính tay ta lựa chọn, mấy tên đại vệ này sao có thể... Lẽ nào là cấm vệ quân của Hoàng thượng? Không thể nào, Hoàng thượng sao có thể phái cấm vệ quân đi chứ, phải biết rằng cấm vệ quân của Hoàng thượng chỉ có vài chục người chỉ dùng để bảo vệ an toàn của Hoàng thượng và những người trong Hoàng cung, sao lại có thể...
Nhưng nhìn lại xung quanh, thuộc hạ của ta chỉ còn lại có hơn mười người, còn đám hộ vệ bên cạnh Lãnh Phi, mặc dù bị thương không ít nhưng còn lại khoảng bảy, tám người dũng mãnh phi thường, xuất thủ thần tốc, lại còn mang theo một thứ khinh hận.
Một phút phân thần, đã bị người phu xe chiếm thượng phong. Mắt nhìn thấy chân trái của tên phu xe đá tới, hắc y nhân vội vã định thần lại, xoay người tới một chỗ trống, định tránh cú đá. Không ngờ, chân trái của người phu xe đồng thời quét tới, tay phải xuất một chưởng, dùng tám thành công lực. Tên hắc y tránh không kịp trúng chiêu, thân hình phi tốc lùi về phía sau, một chân tiếp đất, người dúi xuống phía trước, một tay vội vã ôm lấy trước ngực, máu tươi đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Người phu xe vội vã đuổi tới, vừa tiếp đất, chân trái lại tung một cước vào bên cạnh mặt, thanh kiếm trong tay theo đà mà đâm tới, thật không ngờ, tên hắc y xoay người, đã bay tới cỗ xe ngựa, rút bên cạnh sườn ra một thanh đoản kiếm, đâm trực diện vào người ngồi trong xe.
........
"Nương nương cẩn thận!" Một đại vệ đứng bên cạnh cỗ xe nhìn thấy xông qua, nhưng chậm mất nửa giây, đôi mắt bất ngờ nhìn thanh kiếm đâm tới.
Mắt tên hắc y đầy ý cười, trước khi hắn đến đã sớm điều tra rõ ràng. Vị Lãnh Phi này, chỉ là kẻ trói gà không chặt, hơn nữa, lại là người đang có mang, một kiếm này, nàng ta có lẽ không kịp tránh. Hơn nữa, theo dấu vết lộ trình mà nói, tự nhiên cũng biết trong xe chỉ có một mình nàng ta, muốn tránh lần này, e rằng không dễ đến thế. Chỉ cần nàng ta bị diệt trừ, tất cả sẽ.....
Đại vệ xung quanh đều rất lo lắng, chỉ có đơn độc Lãnh Tịch và người phu xe là bình tĩnh, không có lấy một chút hoang mang.
Độc Sủng Băng PhiTác giả: Trữ Như Hạ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường? “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt. “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?” Tôi cố gắng mở miệng nói. “Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?” “Lan Nhi? Tôi là ai?” Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó… “Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi ” người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi “Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!” “Đại tiểu thư?” Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái.”Sao lại như vậy?” “Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy” không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi… Nhưng hắn không tham gia vào đám người đang chém giết mà trực tiếp xông tới chiếc xe ngựa.Thật không ngờ, người phu xe vẫn rất bình thản, trong chớp mắt tên hắc y bay đến, nhảy lên đánh cho hắn một chưởng...Tên hắc y kia sững người, ngay lập tức bình tĩnh trở lại, thật không ngờ, người phu xe này lại biết võ công. Thật là khinh thường Lãnh Phi rồi, vậy mà có thể tìm được đám cao thủ này, thế nhưng...Hắn có một chút khó hiểu, nhìn thấy xung quanh đám hắc y đang ở thế hạ phong, bọn họ là những cao thủ chính tay ta lựa chọn, mấy tên đại vệ này sao có thể... Lẽ nào là cấm vệ quân của Hoàng thượng? Không thể nào, Hoàng thượng sao có thể phái cấm vệ quân đi chứ, phải biết rằng cấm vệ quân của Hoàng thượng chỉ có vài chục người chỉ dùng để bảo vệ an toàn của Hoàng thượng và những người trong Hoàng cung, sao lại có thể...Nhưng nhìn lại xung quanh, thuộc hạ của ta chỉ còn lại có hơn mười người, còn đám hộ vệ bên cạnh Lãnh Phi, mặc dù bị thương không ít nhưng còn lại khoảng bảy, tám người dũng mãnh phi thường, xuất thủ thần tốc, lại còn mang theo một thứ khinh hận.Một phút phân thần, đã bị người phu xe chiếm thượng phong. Mắt nhìn thấy chân trái của tên phu xe đá tới, hắc y nhân vội vã định thần lại, xoay người tới một chỗ trống, định tránh cú đá. Không ngờ, chân trái của người phu xe đồng thời quét tới, tay phải xuất một chưởng, dùng tám thành công lực. Tên hắc y tránh không kịp trúng chiêu, thân hình phi tốc lùi về phía sau, một chân tiếp đất, người dúi xuống phía trước, một tay vội vã ôm lấy trước ngực, máu tươi đã ướt đẫm cả khuôn mặt.Người phu xe vội vã đuổi tới, vừa tiếp đất, chân trái lại tung một cước vào bên cạnh mặt, thanh kiếm trong tay theo đà mà đâm tới, thật không ngờ, tên hắc y xoay người, đã bay tới cỗ xe ngựa, rút bên cạnh sườn ra một thanh đoản kiếm, đâm trực diện vào người ngồi trong xe........."Nương nương cẩn thận!" Một đại vệ đứng bên cạnh cỗ xe nhìn thấy xông qua, nhưng chậm mất nửa giây, đôi mắt bất ngờ nhìn thanh kiếm đâm tới.Mắt tên hắc y đầy ý cười, trước khi hắn đến đã sớm điều tra rõ ràng. Vị Lãnh Phi này, chỉ là kẻ trói gà không chặt, hơn nữa, lại là người đang có mang, một kiếm này, nàng ta có lẽ không kịp tránh. Hơn nữa, theo dấu vết lộ trình mà nói, tự nhiên cũng biết trong xe chỉ có một mình nàng ta, muốn tránh lần này, e rằng không dễ đến thế. Chỉ cần nàng ta bị diệt trừ, tất cả sẽ.....Đại vệ xung quanh đều rất lo lắng, chỉ có đơn độc Lãnh Tịch và người phu xe là bình tĩnh, không có lấy một chút hoang mang.