Yêu rượu như mạng La Võng luôn có cùng một giấc mơ, trong mơ có một đoá hoa lớn màu sắc diễm lệ, hình thù kỳ quái cực kỳ tanh hôi, dùng thanh âm đầu độc phảng phất từ sâu dưới nền đất truyền tới: ngươi muốn bất cứ lúc nào cũng có thể uống rượu ngon sao? Ngươi muốn thực hiện mộng tưởng này sao? Ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng hỗ trợ một việc, một việc rất đơn giản... ... Giới thiệu nhân vật: Huyền Huyễn: thiên sư, có đôi mắt bích sắc mỹ lệ. Tính cách lãnh đạm, sở thích thu thập động vật khả ái, thích khi dễ những người vào mắt, ví dụ Tiêu Xuân Thu. Huyền Diệu Khả: em gái Huyền Huyễn, am hiểu Tây phương ma pháp, đồng nghiệp nữ, thích chụp hình mỹ nam tử. Tiêu Xuân Thu: hình cảnh tính cách xung động. Tiêu Xuân Hạ: anh Tiêu Xuân Thu, bác sĩ tâm lý. La Võng: tửu đồ yêu rượu như mạng.
Quyển 11 - Chương 35
Huyền Hệ LiệtTác giả: Huyền Tử PháchTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh DịYêu rượu như mạng La Võng luôn có cùng một giấc mơ, trong mơ có một đoá hoa lớn màu sắc diễm lệ, hình thù kỳ quái cực kỳ tanh hôi, dùng thanh âm đầu độc phảng phất từ sâu dưới nền đất truyền tới: ngươi muốn bất cứ lúc nào cũng có thể uống rượu ngon sao? Ngươi muốn thực hiện mộng tưởng này sao? Ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng hỗ trợ một việc, một việc rất đơn giản... ... Giới thiệu nhân vật: Huyền Huyễn: thiên sư, có đôi mắt bích sắc mỹ lệ. Tính cách lãnh đạm, sở thích thu thập động vật khả ái, thích khi dễ những người vào mắt, ví dụ Tiêu Xuân Thu. Huyền Diệu Khả: em gái Huyền Huyễn, am hiểu Tây phương ma pháp, đồng nghiệp nữ, thích chụp hình mỹ nam tử. Tiêu Xuân Thu: hình cảnh tính cách xung động. Tiêu Xuân Hạ: anh Tiêu Xuân Thu, bác sĩ tâm lý. La Võng: tửu đồ yêu rượu như mạng. Bành Hiểu rất sợ, cậu mệt chết, rất muốn nhắm mắt ngủ, thế nhưng cậu không dám, chỉ cần nhắm mắt, cậu sẽ nghĩ tới Tôn Trí, nghĩ tới cậu ấy như một con rối bị kéo đứt tan vỡ trước mặt mình, đôi mắt trợn to của cậu ấy, đôi mắt đáng sợ chỉ có tròng trắng ngoắc ngoắc nhìn mình, như kể ra với mình cậu ấy uổng mạng, muốn mình giúp cậu ấy báo thù.Trầm Dương, Trầm Dương...Tôn Trí vì sao gọi tên thầy? Có phải muốn nói cho mình người giết cậu ấy là thầy? Không, thầy vì sao giết Tôn Trí?Nghiêm Trạch nói Tôn Trí nửa đêm qua ra ngoài hút thuốc, vậy sao cậu ấy lại tới bãi tập nhỏ, là hung thủ gạt cậu ấy tới, hay cậu ấy tự tới?Chết cũng phải hoàn thành bài tập thầy đã giao, là ý gì? Thầy gần nhất không giao bài tập cho bọn họ? Thế nhưng vì sao Đỗ Minh và Tôn Trí trước khi chết đều nói câu này? Có phải thầy âm thầm giao bài tập cho bọn họ? Nếu là thật, đó lại là gì, cho dù chết cũng không dám quên...Càng nghĩ càng hãi, Bành Hiểu nhịn không được ôm đầu gối run lên.Cậu thần kinh nhìn quanh, cứ nghĩ ở đây không an toàn.Nghiêm Trạch và Quách Lâm nằm trên giường bên cạnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt dị thường của bọn họ, Bành Hiểu có ảo giác, bọn họ đã chết, lúc này cậu đang nằm với hai thi thể.Suy nghĩ này khiến cậu không hiểu kinh khủng, thoáng cái nhảy dựng.Không được, cậu không thể ở đây, bằng không sẽ biến thành thi thể băng lãnh.Bành Hiểu cầm lấy áo khoác, lao ra phòng bệnh.Ngoài cửa hai thuộc hạ của Tống Tiếu Ngự thấy Bành Hiểu, vội kéo cậu lại."Sao vậy?" Một cảnh sát vừa hỏi, vừa vào phòng bệnh, thế nhưng không phát hiện dị thường.Bành Hiểu lấy lại bình tĩnh, tâm tư rất nhanh chuyển, ở đây không an toàn, cậu không thể ở đây, hai người này là phái tới giám thị mình, phải nghĩ cách thoát khỏi bọn họ."Không sao cả, tôi muốn đi toilet, tôi đau bụng.""Nghiêm trọng sao? Có cần tìm bác sĩ cho cậu?" Một cảnh sát khác thân thiết hỏi."Chỉ là tiêu chảy bình thường, đi WC sẽ ổn, dạ dày tôi luôn không tốt." Nói dối rất có thứ tự, tâm tình bức thiết nóng lòng thoát đi khiến Bành Hiểu tự nhiên mà vậy làm ra.Hai cảnh sát gật đầu, "Cần chúng tôi đi theo sao?""Không cần, cảm ơn." Bành Hiểu nói rất lễ phép, còn hợp thời che bụng nhíu mày.Thấy thế, hai cảnh sát vội nhường đường.Bành Hiểu vọt đi, hai cảnh sát cho rằng cậu nóng lòng đi WC, thế nên không chú ý.Chạy rất xa, Bành Hiểu mới dám dừng lại lau mồ hôi, cuối cùng thoát được.Lo lắng hãi hùng cả ngày, vừa được thư giãn, Bành Hiểu đã thấy rất buồn ngủ, rất muốn ngồi xuống ghế ngủ một giấc, thế nhưng cậu biết mình không thể nghỉ ngơi, ở đây không đủ an toàn, cảnh sát tùy thời sẽ bắt cậu lại.Cậu có thể chạy đi đâu? Về trường, về nhà? Không thể. Bệnh viện này lớn vậy, người lại nhiều, cậu xen lẫn vào trong, hẳn không đơn giản bị phát hiện.Nghĩ tới đây, Bành Hiểu quyết định trộm một bộ quần áo bệnh nhân mặc vào người giả làm bệnh nhân.Vừa đứng lên, bỗng nhiên một bóng lưng quen thuộc chợt lóe mà qua trước mắt cậu.Bành Hiểu hoảng hốt, sao cậu ấy lại ở đây? Cậu ấy không phải đã chết?Bành Hiểu xoa mắt, vội vàng đuổi theo.Càng chạy càng gần, Bành Hiểu càng xác định người phía trước là người đã chết kia.Bành Hiểu mặt xanh môi trắng, cước bộ phù phiếm, không thể nào, không thể nào! Cậu ấy rõ ràng đã chết, sao lại xuất hiện ở đây? Cậu ấy là người hay quỷ?Bành Hiểu biết mình nên lập tức xoay người bỏ chạy, thế nhưng dưới chân không nghe sai sử, cả người như không có linh hồn, chỉ còn lại thân thể, ma xui quỷ khiến theo sát người kia, theo cậu ấy vào thang lầu, theo cậu ấy từng bước mà lên......Bọn Tống Tiếu Ngự rất nhanh tìm được Bành Hiểu, trên sân thượng bệnh viện.Khi thấy Bành Hiểu, cảm giác của mọi người là cậu ấy đã chết, thế nhưng thân thể vẫn động.Như Tôn Trí, Đỗ Minh, đôi mắt Bành Hiểu mở to, chỉ thấy trắng không thấy đen.Cậu gối phải chấm đất, nửa ngồi xổm trên lan can chật hẹp, ngón trỏ tay phải từng bút viết gì trên cement thô ráo.Cậu viết rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ.Trầm Dương, mày đáng chết!Chữ lớn như đấu bằng máu khiến người nhìn da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng.Bọn Tống Tiếu Ngự không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Trầm Dương huyết sắc tháo sạch.
Bành Hiểu rất sợ, cậu mệt chết, rất muốn nhắm mắt ngủ, thế nhưng cậu không dám, chỉ cần nhắm mắt, cậu sẽ nghĩ tới Tôn Trí, nghĩ tới cậu ấy như một con rối bị kéo đứt tan vỡ trước mặt mình, đôi mắt trợn to của cậu ấy, đôi mắt đáng sợ chỉ có tròng trắng ngoắc ngoắc nhìn mình, như kể ra với mình cậu ấy uổng mạng, muốn mình giúp cậu ấy báo thù.
Trầm Dương, Trầm Dương...
Tôn Trí vì sao gọi tên thầy? Có phải muốn nói cho mình người giết cậu ấy là thầy? Không, thầy vì sao giết Tôn Trí?
Nghiêm Trạch nói Tôn Trí nửa đêm qua ra ngoài hút thuốc, vậy sao cậu ấy lại tới bãi tập nhỏ, là hung thủ gạt cậu ấy tới, hay cậu ấy tự tới?
Chết cũng phải hoàn thành bài tập thầy đã giao, là ý gì? Thầy gần nhất không giao bài tập cho bọn họ? Thế nhưng vì sao Đỗ Minh và Tôn Trí trước khi chết đều nói câu này? Có phải thầy âm thầm giao bài tập cho bọn họ? Nếu là thật, đó lại là gì, cho dù chết cũng không dám quên...
Càng nghĩ càng hãi, Bành Hiểu nhịn không được ôm đầu gối run lên.
Cậu thần kinh nhìn quanh, cứ nghĩ ở đây không an toàn.
Nghiêm Trạch và Quách Lâm nằm trên giường bên cạnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt dị thường của bọn họ, Bành Hiểu có ảo giác, bọn họ đã chết, lúc này cậu đang nằm với hai thi thể.
Suy nghĩ này khiến cậu không hiểu kinh khủng, thoáng cái nhảy dựng.
Không được, cậu không thể ở đây, bằng không sẽ biến thành thi thể băng lãnh.
Bành Hiểu cầm lấy áo khoác, lao ra phòng bệnh.
Ngoài cửa hai thuộc hạ của Tống Tiếu Ngự thấy Bành Hiểu, vội kéo cậu lại.
"Sao vậy?" Một cảnh sát vừa hỏi, vừa vào phòng bệnh, thế nhưng không phát hiện dị thường.
Bành Hiểu lấy lại bình tĩnh, tâm tư rất nhanh chuyển, ở đây không an toàn, cậu không thể ở đây, hai người này là phái tới giám thị mình, phải nghĩ cách thoát khỏi bọn họ.
"Không sao cả, tôi muốn đi toilet, tôi đau bụng."
"Nghiêm trọng sao? Có cần tìm bác sĩ cho cậu?" Một cảnh sát khác thân thiết hỏi.
"Chỉ là tiêu chảy bình thường, đi WC sẽ ổn, dạ dày tôi luôn không tốt." Nói dối rất có thứ tự, tâm tình bức thiết nóng lòng thoát đi khiến Bành Hiểu tự nhiên mà vậy làm ra.
Hai cảnh sát gật đầu, "Cần chúng tôi đi theo sao?"
"Không cần, cảm ơn." Bành Hiểu nói rất lễ phép, còn hợp thời che bụng nhíu mày.
Thấy thế, hai cảnh sát vội nhường đường.
Bành Hiểu vọt đi, hai cảnh sát cho rằng cậu nóng lòng đi WC, thế nên không chú ý.
Chạy rất xa, Bành Hiểu mới dám dừng lại lau mồ hôi, cuối cùng thoát được.
Lo lắng hãi hùng cả ngày, vừa được thư giãn, Bành Hiểu đã thấy rất buồn ngủ, rất muốn ngồi xuống ghế ngủ một giấc, thế nhưng cậu biết mình không thể nghỉ ngơi, ở đây không đủ an toàn, cảnh sát tùy thời sẽ bắt cậu lại.
Cậu có thể chạy đi đâu? Về trường, về nhà? Không thể. Bệnh viện này lớn vậy, người lại nhiều, cậu xen lẫn vào trong, hẳn không đơn giản bị phát hiện.
Nghĩ tới đây, Bành Hiểu quyết định trộm một bộ quần áo bệnh nhân mặc vào người giả làm bệnh nhân.
Vừa đứng lên, bỗng nhiên một bóng lưng quen thuộc chợt lóe mà qua trước mắt cậu.
Bành Hiểu hoảng hốt, sao cậu ấy lại ở đây? Cậu ấy không phải đã chết?
Bành Hiểu xoa mắt, vội vàng đuổi theo.
Càng chạy càng gần, Bành Hiểu càng xác định người phía trước là người đã chết kia.
Bành Hiểu mặt xanh môi trắng, cước bộ phù phiếm, không thể nào, không thể nào! Cậu ấy rõ ràng đã chết, sao lại xuất hiện ở đây? Cậu ấy là người hay quỷ?
Bành Hiểu biết mình nên lập tức xoay người bỏ chạy, thế nhưng dưới chân không nghe sai sử, cả người như không có linh hồn, chỉ còn lại thân thể, ma xui quỷ khiến theo sát người kia, theo cậu ấy vào thang lầu, theo cậu ấy từng bước mà lên...
...
Bọn Tống Tiếu Ngự rất nhanh tìm được Bành Hiểu, trên sân thượng bệnh viện.
Khi thấy Bành Hiểu, cảm giác của mọi người là cậu ấy đã chết, thế nhưng thân thể vẫn động.
Như Tôn Trí, Đỗ Minh, đôi mắt Bành Hiểu mở to, chỉ thấy trắng không thấy đen.
Cậu gối phải chấm đất, nửa ngồi xổm trên lan can chật hẹp, ngón trỏ tay phải từng bút viết gì trên cement thô ráo.
Cậu viết rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ.
Trầm Dương, mày đáng chết!
Chữ lớn như đấu bằng máu khiến người nhìn da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng.
Bọn Tống Tiếu Ngự không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Trầm Dương huyết sắc tháo sạch.
Huyền Hệ LiệtTác giả: Huyền Tử PháchTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh DịYêu rượu như mạng La Võng luôn có cùng một giấc mơ, trong mơ có một đoá hoa lớn màu sắc diễm lệ, hình thù kỳ quái cực kỳ tanh hôi, dùng thanh âm đầu độc phảng phất từ sâu dưới nền đất truyền tới: ngươi muốn bất cứ lúc nào cũng có thể uống rượu ngon sao? Ngươi muốn thực hiện mộng tưởng này sao? Ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng hỗ trợ một việc, một việc rất đơn giản... ... Giới thiệu nhân vật: Huyền Huyễn: thiên sư, có đôi mắt bích sắc mỹ lệ. Tính cách lãnh đạm, sở thích thu thập động vật khả ái, thích khi dễ những người vào mắt, ví dụ Tiêu Xuân Thu. Huyền Diệu Khả: em gái Huyền Huyễn, am hiểu Tây phương ma pháp, đồng nghiệp nữ, thích chụp hình mỹ nam tử. Tiêu Xuân Thu: hình cảnh tính cách xung động. Tiêu Xuân Hạ: anh Tiêu Xuân Thu, bác sĩ tâm lý. La Võng: tửu đồ yêu rượu như mạng. Bành Hiểu rất sợ, cậu mệt chết, rất muốn nhắm mắt ngủ, thế nhưng cậu không dám, chỉ cần nhắm mắt, cậu sẽ nghĩ tới Tôn Trí, nghĩ tới cậu ấy như một con rối bị kéo đứt tan vỡ trước mặt mình, đôi mắt trợn to của cậu ấy, đôi mắt đáng sợ chỉ có tròng trắng ngoắc ngoắc nhìn mình, như kể ra với mình cậu ấy uổng mạng, muốn mình giúp cậu ấy báo thù.Trầm Dương, Trầm Dương...Tôn Trí vì sao gọi tên thầy? Có phải muốn nói cho mình người giết cậu ấy là thầy? Không, thầy vì sao giết Tôn Trí?Nghiêm Trạch nói Tôn Trí nửa đêm qua ra ngoài hút thuốc, vậy sao cậu ấy lại tới bãi tập nhỏ, là hung thủ gạt cậu ấy tới, hay cậu ấy tự tới?Chết cũng phải hoàn thành bài tập thầy đã giao, là ý gì? Thầy gần nhất không giao bài tập cho bọn họ? Thế nhưng vì sao Đỗ Minh và Tôn Trí trước khi chết đều nói câu này? Có phải thầy âm thầm giao bài tập cho bọn họ? Nếu là thật, đó lại là gì, cho dù chết cũng không dám quên...Càng nghĩ càng hãi, Bành Hiểu nhịn không được ôm đầu gối run lên.Cậu thần kinh nhìn quanh, cứ nghĩ ở đây không an toàn.Nghiêm Trạch và Quách Lâm nằm trên giường bên cạnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt dị thường của bọn họ, Bành Hiểu có ảo giác, bọn họ đã chết, lúc này cậu đang nằm với hai thi thể.Suy nghĩ này khiến cậu không hiểu kinh khủng, thoáng cái nhảy dựng.Không được, cậu không thể ở đây, bằng không sẽ biến thành thi thể băng lãnh.Bành Hiểu cầm lấy áo khoác, lao ra phòng bệnh.Ngoài cửa hai thuộc hạ của Tống Tiếu Ngự thấy Bành Hiểu, vội kéo cậu lại."Sao vậy?" Một cảnh sát vừa hỏi, vừa vào phòng bệnh, thế nhưng không phát hiện dị thường.Bành Hiểu lấy lại bình tĩnh, tâm tư rất nhanh chuyển, ở đây không an toàn, cậu không thể ở đây, hai người này là phái tới giám thị mình, phải nghĩ cách thoát khỏi bọn họ."Không sao cả, tôi muốn đi toilet, tôi đau bụng.""Nghiêm trọng sao? Có cần tìm bác sĩ cho cậu?" Một cảnh sát khác thân thiết hỏi."Chỉ là tiêu chảy bình thường, đi WC sẽ ổn, dạ dày tôi luôn không tốt." Nói dối rất có thứ tự, tâm tình bức thiết nóng lòng thoát đi khiến Bành Hiểu tự nhiên mà vậy làm ra.Hai cảnh sát gật đầu, "Cần chúng tôi đi theo sao?""Không cần, cảm ơn." Bành Hiểu nói rất lễ phép, còn hợp thời che bụng nhíu mày.Thấy thế, hai cảnh sát vội nhường đường.Bành Hiểu vọt đi, hai cảnh sát cho rằng cậu nóng lòng đi WC, thế nên không chú ý.Chạy rất xa, Bành Hiểu mới dám dừng lại lau mồ hôi, cuối cùng thoát được.Lo lắng hãi hùng cả ngày, vừa được thư giãn, Bành Hiểu đã thấy rất buồn ngủ, rất muốn ngồi xuống ghế ngủ một giấc, thế nhưng cậu biết mình không thể nghỉ ngơi, ở đây không đủ an toàn, cảnh sát tùy thời sẽ bắt cậu lại.Cậu có thể chạy đi đâu? Về trường, về nhà? Không thể. Bệnh viện này lớn vậy, người lại nhiều, cậu xen lẫn vào trong, hẳn không đơn giản bị phát hiện.Nghĩ tới đây, Bành Hiểu quyết định trộm một bộ quần áo bệnh nhân mặc vào người giả làm bệnh nhân.Vừa đứng lên, bỗng nhiên một bóng lưng quen thuộc chợt lóe mà qua trước mắt cậu.Bành Hiểu hoảng hốt, sao cậu ấy lại ở đây? Cậu ấy không phải đã chết?Bành Hiểu xoa mắt, vội vàng đuổi theo.Càng chạy càng gần, Bành Hiểu càng xác định người phía trước là người đã chết kia.Bành Hiểu mặt xanh môi trắng, cước bộ phù phiếm, không thể nào, không thể nào! Cậu ấy rõ ràng đã chết, sao lại xuất hiện ở đây? Cậu ấy là người hay quỷ?Bành Hiểu biết mình nên lập tức xoay người bỏ chạy, thế nhưng dưới chân không nghe sai sử, cả người như không có linh hồn, chỉ còn lại thân thể, ma xui quỷ khiến theo sát người kia, theo cậu ấy vào thang lầu, theo cậu ấy từng bước mà lên......Bọn Tống Tiếu Ngự rất nhanh tìm được Bành Hiểu, trên sân thượng bệnh viện.Khi thấy Bành Hiểu, cảm giác của mọi người là cậu ấy đã chết, thế nhưng thân thể vẫn động.Như Tôn Trí, Đỗ Minh, đôi mắt Bành Hiểu mở to, chỉ thấy trắng không thấy đen.Cậu gối phải chấm đất, nửa ngồi xổm trên lan can chật hẹp, ngón trỏ tay phải từng bút viết gì trên cement thô ráo.Cậu viết rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ.Trầm Dương, mày đáng chết!Chữ lớn như đấu bằng máu khiến người nhìn da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng.Bọn Tống Tiếu Ngự không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Trầm Dương huyết sắc tháo sạch.