- Ê! Lương Vỹ! Cậu có biết vụ gì vừa xảy ra hôm qua không? - Một nam sinh bước vào nhà ăn, chạy đến bên cạnh một nam sinh khác đang ngồi trên một chiếc bàn trong góc vừa ăn trưa vừa đọc sách. - Gì? - Cậu nam sinh đang ăn kia không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vào trang sách. Tay cầm cốc nước bên cạnh đưa lên miệng uống. - Hôm qua tôi với mấy thằng bạn đi chơi, qua một góc đường tối tối thấy có tiếng r*n r* phát ra, tụi tôi tưởng thanh niên nào đang chơi bạn gái nên định ngó vào coi thử tí xem sao. Ai dè là hai thằng đàn ông! Eo ơi ghê quá đi mất! Lương Vỹ vừa uống ngụm nước chưa kịp nuốt xuống, một phát liền phun thẳng vào cậu bạn kia. Cậu cuống quýt xin lỗi: - Mạc Long, cậu không sao chứ? Vu Mạc Long rút khăn giấy trên bàn lau mặt và quần áo ướt, lầm bầm: - Hừ, có cần kích động thế không? Ướt hết lão tử rồi! Tí nữa vào lớp học buổi chiều phải làm sao đây? - Xin lỗi, tại... tại tôi đang uống nước cậu lại đi kể chuyện đấy. - Ờ ha, quên mất. Hại cậu ăn không ngon. Tởm quá nhỉ! Hai thằng…
Chương 49: Bạn cũ
Chính Là Chờ Em Nói Yêu AnhTác giả: ShantranTruyện Đam Mỹ- Ê! Lương Vỹ! Cậu có biết vụ gì vừa xảy ra hôm qua không? - Một nam sinh bước vào nhà ăn, chạy đến bên cạnh một nam sinh khác đang ngồi trên một chiếc bàn trong góc vừa ăn trưa vừa đọc sách. - Gì? - Cậu nam sinh đang ăn kia không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vào trang sách. Tay cầm cốc nước bên cạnh đưa lên miệng uống. - Hôm qua tôi với mấy thằng bạn đi chơi, qua một góc đường tối tối thấy có tiếng r*n r* phát ra, tụi tôi tưởng thanh niên nào đang chơi bạn gái nên định ngó vào coi thử tí xem sao. Ai dè là hai thằng đàn ông! Eo ơi ghê quá đi mất! Lương Vỹ vừa uống ngụm nước chưa kịp nuốt xuống, một phát liền phun thẳng vào cậu bạn kia. Cậu cuống quýt xin lỗi: - Mạc Long, cậu không sao chứ? Vu Mạc Long rút khăn giấy trên bàn lau mặt và quần áo ướt, lầm bầm: - Hừ, có cần kích động thế không? Ướt hết lão tử rồi! Tí nữa vào lớp học buổi chiều phải làm sao đây? - Xin lỗi, tại... tại tôi đang uống nước cậu lại đi kể chuyện đấy. - Ờ ha, quên mất. Hại cậu ăn không ngon. Tởm quá nhỉ! Hai thằng… Sáng hôm sau, khi Mạc Chính Phong tỉnh dậy thì Lương Vỹ vẫn còn đang ngủ. Anh không muốn quấy rầy cậu, cho nên nhẹ nhàng xuống giường, đi xuống nhà ăn sáng trước, định bảo chị giúp việc nấu cháo cho cậu, đợi cậu dậy thì sẽ đem lên. Anh khẽ khàng nâng chăn lên, thấy cậu hơi nhíu mày, đưa tay kéo xuống, thân mình ngọ nguậy cuộn thêm chăn vào người mình, sau đó lại chép miệng ngủ tiếp. Mạc Chính Phong nhịn không được bật cười. Mới hôm qua đánh người ta hôm nay lại có thể ngủ ngon lành như vậy, quả thực một chút cảm giác tội lỗi cũng không có sao?Thôi được rồi, dù sao lúc ấy cậu cũng đã ngủ, chắc là mơ nên vô ý vung tay đánh trúng anh. Là do anh tự mình dâng mặt cho người ta đánh >
Sáng hôm sau, khi Mạc Chính Phong tỉnh dậy thì Lương Vỹ vẫn còn đang ngủ. Anh không muốn quấy rầy cậu, cho nên nhẹ nhàng xuống giường, đi xuống nhà ăn sáng trước, định bảo chị giúp việc nấu cháo cho cậu, đợi cậu dậy thì sẽ đem lên. Anh khẽ khàng nâng chăn lên, thấy cậu hơi nhíu mày, đưa tay kéo xuống, thân mình ngọ nguậy cuộn thêm chăn vào người mình, sau đó lại chép miệng ngủ tiếp. Mạc Chính Phong nhịn không được bật cười. Mới hôm qua đánh người ta hôm nay lại có thể ngủ ngon lành như vậy, quả thực một chút cảm giác tội lỗi cũng không có sao?
Thôi được rồi, dù sao lúc ấy cậu cũng đã ngủ, chắc là mơ nên vô ý vung tay đánh trúng anh. Là do anh tự mình dâng mặt cho người ta đánh >
Chính Là Chờ Em Nói Yêu AnhTác giả: ShantranTruyện Đam Mỹ- Ê! Lương Vỹ! Cậu có biết vụ gì vừa xảy ra hôm qua không? - Một nam sinh bước vào nhà ăn, chạy đến bên cạnh một nam sinh khác đang ngồi trên một chiếc bàn trong góc vừa ăn trưa vừa đọc sách. - Gì? - Cậu nam sinh đang ăn kia không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vào trang sách. Tay cầm cốc nước bên cạnh đưa lên miệng uống. - Hôm qua tôi với mấy thằng bạn đi chơi, qua một góc đường tối tối thấy có tiếng r*n r* phát ra, tụi tôi tưởng thanh niên nào đang chơi bạn gái nên định ngó vào coi thử tí xem sao. Ai dè là hai thằng đàn ông! Eo ơi ghê quá đi mất! Lương Vỹ vừa uống ngụm nước chưa kịp nuốt xuống, một phát liền phun thẳng vào cậu bạn kia. Cậu cuống quýt xin lỗi: - Mạc Long, cậu không sao chứ? Vu Mạc Long rút khăn giấy trên bàn lau mặt và quần áo ướt, lầm bầm: - Hừ, có cần kích động thế không? Ướt hết lão tử rồi! Tí nữa vào lớp học buổi chiều phải làm sao đây? - Xin lỗi, tại... tại tôi đang uống nước cậu lại đi kể chuyện đấy. - Ờ ha, quên mất. Hại cậu ăn không ngon. Tởm quá nhỉ! Hai thằng… Sáng hôm sau, khi Mạc Chính Phong tỉnh dậy thì Lương Vỹ vẫn còn đang ngủ. Anh không muốn quấy rầy cậu, cho nên nhẹ nhàng xuống giường, đi xuống nhà ăn sáng trước, định bảo chị giúp việc nấu cháo cho cậu, đợi cậu dậy thì sẽ đem lên. Anh khẽ khàng nâng chăn lên, thấy cậu hơi nhíu mày, đưa tay kéo xuống, thân mình ngọ nguậy cuộn thêm chăn vào người mình, sau đó lại chép miệng ngủ tiếp. Mạc Chính Phong nhịn không được bật cười. Mới hôm qua đánh người ta hôm nay lại có thể ngủ ngon lành như vậy, quả thực một chút cảm giác tội lỗi cũng không có sao?Thôi được rồi, dù sao lúc ấy cậu cũng đã ngủ, chắc là mơ nên vô ý vung tay đánh trúng anh. Là do anh tự mình dâng mặt cho người ta đánh >