Tác giả:

Một buổi sáng đẹp trời. - Oáp~! – Trên hành lang, một đứa con gái ko biết giữ ý tứ ngáp một cái rõ to - Hời, nói bao lần là ngáp phải lấy tay che miệng rồi mà sao vẫn không nghe hử? Con gái tụi mình là phải giữ ý giữ tứ. Mày thử một lần làm con gái đích thực xem nào, có chết đâu nhờ! Còn nữa, quần áo gì mà xộc xệch, nhăn nheo thế này? Mày không ủi đồ à? Còn đầu tóc này, thô và rối. Mà tại sao… – Bảo Linh (bạn thân của con vô duyên) đang thuyết giảng bài ca muôn thuở. - Thôi thôi, mày IM dùm tao cái! Sáng ra đã “SỦA” bên tai tao rồi! Bộ kiếp trước tao nợ gì mày à mà kiếp này mày như cái ĐÀI PHÁT THANH bên tai tao vậy? – Kim Dương (con vô duyên vừa nãy) chặn cái mồm hoạt động 24/23 này lại. - Mày mắng tao! Hức hức! – Màn “nước mắt cá sấu” độc nhất vô nhị của chị Bảo Linh bắt đầu. Từ trước tới nay, chưa ai thoát đc khỏi tuyệt chiêu độc nhất vô nhị này (trừ một người). - Lại cái này! Mày mỗi ngày không ch** n**c mắt tới 1 lần là mày chết à? – Kim Dương nói, vừa nói vừa nhăn mặt. Hơi xoay…

Chương 11: Hắn đi học trở lại!

Tiểu Nha Đầu! Không Xong Với Tôi Đâu!!!Tác giả: Hàn Băng*Một buổi sáng đẹp trời. - Oáp~! – Trên hành lang, một đứa con gái ko biết giữ ý tứ ngáp một cái rõ to - Hời, nói bao lần là ngáp phải lấy tay che miệng rồi mà sao vẫn không nghe hử? Con gái tụi mình là phải giữ ý giữ tứ. Mày thử một lần làm con gái đích thực xem nào, có chết đâu nhờ! Còn nữa, quần áo gì mà xộc xệch, nhăn nheo thế này? Mày không ủi đồ à? Còn đầu tóc này, thô và rối. Mà tại sao… – Bảo Linh (bạn thân của con vô duyên) đang thuyết giảng bài ca muôn thuở. - Thôi thôi, mày IM dùm tao cái! Sáng ra đã “SỦA” bên tai tao rồi! Bộ kiếp trước tao nợ gì mày à mà kiếp này mày như cái ĐÀI PHÁT THANH bên tai tao vậy? – Kim Dương (con vô duyên vừa nãy) chặn cái mồm hoạt động 24/23 này lại. - Mày mắng tao! Hức hức! – Màn “nước mắt cá sấu” độc nhất vô nhị của chị Bảo Linh bắt đầu. Từ trước tới nay, chưa ai thoát đc khỏi tuyệt chiêu độc nhất vô nhị này (trừ một người). - Lại cái này! Mày mỗi ngày không ch** n**c mắt tới 1 lần là mày chết à? – Kim Dương nói, vừa nói vừa nhăn mặt. Hơi xoay… Nó nói xong, hắn im lặng vài giây rồi bỗng tiến đên ôm nó. Nó đơ ra vài giây rồi cũng dang hai tay ôm lại.-C... cảm ơn! - Hắn nói nhỏ vào tai nó. Nó mỉm cười bỏ ng hắn ra để hắn đối diện với mình-Cậu đã nói gì nào?! Bạn bè phải giúp đỡ nhau, đúng chứ?! - Nó cười cười nhìn hắn.-Ừ! - Hắn cười. Hai đứa một lúc sau cũng đứng dậy, nó về lớp còn hắn thì đi đâu đó.Chìu hôm đó.Đang bước chân vô ngôi trường thân yêu, bỗng nó nghe tiếng ai đó la í ới tên mình.-Êêêêê!!!!!!Kimmmmmmmm Dươngggggg ớiiiiiii!!!!!! Đợiiiiii tớ vớiiiiiiiiiiiii!!!!!! - Giọng hét huyền thoại với độ kéo dài cao làm rung rinh cỏ lá, làm tóc ai kia dựng đứng. Sở hữa giọng hét kinh thiên động địa kia chính là hắn.-S... sao cậu ở đây?! - Nó lắp ba lắp bắp hỏi.-Thì tớ cũng là h/s ở trường này mà! Với lại, vì cậu mà tớ mới đi học đấy! - Hắn nhe răng cười.-Ờ nhưng... - Nó chưa nói hết câu thì những tiếng bàn tán rộ lên.-Kìa, đấy chả phải tên Khánh sắp bị đuổi học đấy ư!-Mới vào trường đã đánh nhau, chuẩn du côn rồi còn gì?!-Sắp bị đuổi học đến nơi rồi mà vẫn còn vác cái mặt đến đây.-Bộ ko biết xấu hổ à?!-...Những tiếng bàn tán cứ liên tiếp nhau rộ lên. Nó để ý tay hắn nắm thành quả đấm, run run lên, đầu hơi cúi xuống. Nó chạy nhanh đến phía hắn, nắm một bàn tay của hắn kéo đi, để lại câu nói-Những ai còn nói về chuyện này thì cẩn thận đồ dùng của mình đấy! - Nó vọng lại làm cả đám đang bàn tán im thin thít. Tất nhiên rồi, trong trường, ai ai cũng biết đến những trò đùa của nó rồi. Và để đảm bảo tính mạng, nghe lời nó là trên hết.Nó kéo hắn ra vườn trường, dí hắn ngồi xuống ghế đá gần đấy, hai tay nắm chặt vai hắn lay lay-Ê! Bình tĩnh lại đi! - Nó nói to. Sau vài giây hắn cuối cũng cũng cử động, miệng nói nhỏ-Ừ! - Hắn đi đâu mất tiu.Trống.Hắn ở trong lớp, ngồi cái vị trí tưởng như ko có ng ngồi ở đó. Nó sau khi bắt mấy con bọ về, hí ha hí hửng ngồi về chỗ.-Cậu bắt mấy con bọ này về làm gì? - Hắn tò mò ngó sang hỏi.-Chơi chứ để làm gì? - Nó cười tươi, cất cẩn thận "nguyên liệu" vô cặp sách.-Sao chơi? - Hắn chưa hiểu.-Hì, sau tớ cho cậu xem. Tan học qua nhà tớ chơi nhá! - Nó nháy mắt tinh nghịch.-Ok! - Hắn giơ tay kí hiệu đồng ý.

Nó nói xong, hắn im lặng vài giây rồi bỗng tiến đên ôm nó. Nó đơ ra vài giây rồi cũng dang hai tay ôm lại.

-C... cảm ơn! - Hắn nói nhỏ vào tai nó. Nó mỉm cười bỏ ng hắn ra để hắn đối diện với mình

-Cậu đã nói gì nào?! Bạn bè phải giúp đỡ nhau, đúng chứ?! - Nó cười cười nhìn hắn.

-Ừ! - Hắn cười. Hai đứa một lúc sau cũng đứng dậy, nó về lớp còn hắn thì đi đâu đó.

Chìu hôm đó.

Đang bước chân vô ngôi trường thân yêu, bỗng nó nghe tiếng ai đó la í ới tên mình.

-Êêêêê!!!!!!Kimmmmmmmm Dươngggggg ớiiiiiii!!!!!! Đợiiiiii tớ vớiiiiiiiiiiiii!!!!!! - Giọng hét huyền thoại với độ kéo dài cao làm rung rinh cỏ lá, làm tóc ai kia dựng đứng. Sở hữa giọng hét kinh thiên động địa kia chính là hắn.

-S... sao cậu ở đây?! - Nó lắp ba lắp bắp hỏi.

-Thì tớ cũng là h/s ở trường này mà! Với lại, vì cậu mà tớ mới đi học đấy! - Hắn nhe răng cười.

-Ờ nhưng... - Nó chưa nói hết câu thì những tiếng bàn tán rộ lên.

-Kìa, đấy chả phải tên Khánh sắp bị đuổi học đấy ư!

-Mới vào trường đã đánh nhau, chuẩn du côn rồi còn gì?!

-Sắp bị đuổi học đến nơi rồi mà vẫn còn vác cái mặt đến đây.

-Bộ ko biết xấu hổ à?!

-...

Những tiếng bàn tán cứ liên tiếp nhau rộ lên. Nó để ý tay hắn nắm thành quả đấm, run run lên, đầu hơi cúi xuống. Nó chạy nhanh đến phía hắn, nắm một bàn tay của hắn kéo đi, để lại câu nói

-Những ai còn nói về chuyện này thì cẩn thận đồ dùng của mình đấy! - Nó vọng lại làm cả đám đang bàn tán im thin thít. Tất nhiên rồi, trong trường, ai ai cũng biết đến những trò đùa của nó rồi. Và để đảm bảo tính mạng, nghe lời nó là trên hết.

Nó kéo hắn ra vườn trường, dí hắn ngồi xuống ghế đá gần đấy, hai tay nắm chặt vai hắn lay lay

-Ê! Bình tĩnh lại đi! - Nó nói to. Sau vài giây hắn cuối cũng cũng cử động, miệng nói nhỏ

-Ừ! - Hắn đi đâu mất tiu.

Trống.

Hắn ở trong lớp, ngồi cái vị trí tưởng như ko có ng ngồi ở đó. Nó sau khi bắt mấy con bọ về, hí ha hí hửng ngồi về chỗ.

-Cậu bắt mấy con bọ này về làm gì? - Hắn tò mò ngó sang hỏi.

-Chơi chứ để làm gì? - Nó cười tươi, cất cẩn thận "nguyên liệu" vô cặp sách.

-Sao chơi? - Hắn chưa hiểu.

-Hì, sau tớ cho cậu xem. Tan học qua nhà tớ chơi nhá! - Nó nháy mắt tinh nghịch.

-Ok! - Hắn giơ tay kí hiệu đồng ý.

Tiểu Nha Đầu! Không Xong Với Tôi Đâu!!!Tác giả: Hàn Băng*Một buổi sáng đẹp trời. - Oáp~! – Trên hành lang, một đứa con gái ko biết giữ ý tứ ngáp một cái rõ to - Hời, nói bao lần là ngáp phải lấy tay che miệng rồi mà sao vẫn không nghe hử? Con gái tụi mình là phải giữ ý giữ tứ. Mày thử một lần làm con gái đích thực xem nào, có chết đâu nhờ! Còn nữa, quần áo gì mà xộc xệch, nhăn nheo thế này? Mày không ủi đồ à? Còn đầu tóc này, thô và rối. Mà tại sao… – Bảo Linh (bạn thân của con vô duyên) đang thuyết giảng bài ca muôn thuở. - Thôi thôi, mày IM dùm tao cái! Sáng ra đã “SỦA” bên tai tao rồi! Bộ kiếp trước tao nợ gì mày à mà kiếp này mày như cái ĐÀI PHÁT THANH bên tai tao vậy? – Kim Dương (con vô duyên vừa nãy) chặn cái mồm hoạt động 24/23 này lại. - Mày mắng tao! Hức hức! – Màn “nước mắt cá sấu” độc nhất vô nhị của chị Bảo Linh bắt đầu. Từ trước tới nay, chưa ai thoát đc khỏi tuyệt chiêu độc nhất vô nhị này (trừ một người). - Lại cái này! Mày mỗi ngày không ch** n**c mắt tới 1 lần là mày chết à? – Kim Dương nói, vừa nói vừa nhăn mặt. Hơi xoay… Nó nói xong, hắn im lặng vài giây rồi bỗng tiến đên ôm nó. Nó đơ ra vài giây rồi cũng dang hai tay ôm lại.-C... cảm ơn! - Hắn nói nhỏ vào tai nó. Nó mỉm cười bỏ ng hắn ra để hắn đối diện với mình-Cậu đã nói gì nào?! Bạn bè phải giúp đỡ nhau, đúng chứ?! - Nó cười cười nhìn hắn.-Ừ! - Hắn cười. Hai đứa một lúc sau cũng đứng dậy, nó về lớp còn hắn thì đi đâu đó.Chìu hôm đó.Đang bước chân vô ngôi trường thân yêu, bỗng nó nghe tiếng ai đó la í ới tên mình.-Êêêêê!!!!!!Kimmmmmmmm Dươngggggg ớiiiiiii!!!!!! Đợiiiiii tớ vớiiiiiiiiiiiii!!!!!! - Giọng hét huyền thoại với độ kéo dài cao làm rung rinh cỏ lá, làm tóc ai kia dựng đứng. Sở hữa giọng hét kinh thiên động địa kia chính là hắn.-S... sao cậu ở đây?! - Nó lắp ba lắp bắp hỏi.-Thì tớ cũng là h/s ở trường này mà! Với lại, vì cậu mà tớ mới đi học đấy! - Hắn nhe răng cười.-Ờ nhưng... - Nó chưa nói hết câu thì những tiếng bàn tán rộ lên.-Kìa, đấy chả phải tên Khánh sắp bị đuổi học đấy ư!-Mới vào trường đã đánh nhau, chuẩn du côn rồi còn gì?!-Sắp bị đuổi học đến nơi rồi mà vẫn còn vác cái mặt đến đây.-Bộ ko biết xấu hổ à?!-...Những tiếng bàn tán cứ liên tiếp nhau rộ lên. Nó để ý tay hắn nắm thành quả đấm, run run lên, đầu hơi cúi xuống. Nó chạy nhanh đến phía hắn, nắm một bàn tay của hắn kéo đi, để lại câu nói-Những ai còn nói về chuyện này thì cẩn thận đồ dùng của mình đấy! - Nó vọng lại làm cả đám đang bàn tán im thin thít. Tất nhiên rồi, trong trường, ai ai cũng biết đến những trò đùa của nó rồi. Và để đảm bảo tính mạng, nghe lời nó là trên hết.Nó kéo hắn ra vườn trường, dí hắn ngồi xuống ghế đá gần đấy, hai tay nắm chặt vai hắn lay lay-Ê! Bình tĩnh lại đi! - Nó nói to. Sau vài giây hắn cuối cũng cũng cử động, miệng nói nhỏ-Ừ! - Hắn đi đâu mất tiu.Trống.Hắn ở trong lớp, ngồi cái vị trí tưởng như ko có ng ngồi ở đó. Nó sau khi bắt mấy con bọ về, hí ha hí hửng ngồi về chỗ.-Cậu bắt mấy con bọ này về làm gì? - Hắn tò mò ngó sang hỏi.-Chơi chứ để làm gì? - Nó cười tươi, cất cẩn thận "nguyên liệu" vô cặp sách.-Sao chơi? - Hắn chưa hiểu.-Hì, sau tớ cho cậu xem. Tan học qua nhà tớ chơi nhá! - Nó nháy mắt tinh nghịch.-Ok! - Hắn giơ tay kí hiệu đồng ý.

Chương 11: Hắn đi học trở lại!