Một buổi sáng đẹp trời. - Oáp~! – Trên hành lang, một đứa con gái ko biết giữ ý tứ ngáp một cái rõ to - Hời, nói bao lần là ngáp phải lấy tay che miệng rồi mà sao vẫn không nghe hử? Con gái tụi mình là phải giữ ý giữ tứ. Mày thử một lần làm con gái đích thực xem nào, có chết đâu nhờ! Còn nữa, quần áo gì mà xộc xệch, nhăn nheo thế này? Mày không ủi đồ à? Còn đầu tóc này, thô và rối. Mà tại sao… – Bảo Linh (bạn thân của con vô duyên) đang thuyết giảng bài ca muôn thuở. - Thôi thôi, mày IM dùm tao cái! Sáng ra đã “SỦA” bên tai tao rồi! Bộ kiếp trước tao nợ gì mày à mà kiếp này mày như cái ĐÀI PHÁT THANH bên tai tao vậy? – Kim Dương (con vô duyên vừa nãy) chặn cái mồm hoạt động 24/23 này lại. - Mày mắng tao! Hức hức! – Màn “nước mắt cá sấu” độc nhất vô nhị của chị Bảo Linh bắt đầu. Từ trước tới nay, chưa ai thoát đc khỏi tuyệt chiêu độc nhất vô nhị này (trừ một người). - Lại cái này! Mày mỗi ngày không ch** n**c mắt tới 1 lần là mày chết à? – Kim Dương nói, vừa nói vừa nhăn mặt. Hơi xoay…
Chương 13: Trái đất gặp nguy thế giới gặp nguy!
Tiểu Nha Đầu! Không Xong Với Tôi Đâu!!!Tác giả: Hàn Băng*Một buổi sáng đẹp trời. - Oáp~! – Trên hành lang, một đứa con gái ko biết giữ ý tứ ngáp một cái rõ to - Hời, nói bao lần là ngáp phải lấy tay che miệng rồi mà sao vẫn không nghe hử? Con gái tụi mình là phải giữ ý giữ tứ. Mày thử một lần làm con gái đích thực xem nào, có chết đâu nhờ! Còn nữa, quần áo gì mà xộc xệch, nhăn nheo thế này? Mày không ủi đồ à? Còn đầu tóc này, thô và rối. Mà tại sao… – Bảo Linh (bạn thân của con vô duyên) đang thuyết giảng bài ca muôn thuở. - Thôi thôi, mày IM dùm tao cái! Sáng ra đã “SỦA” bên tai tao rồi! Bộ kiếp trước tao nợ gì mày à mà kiếp này mày như cái ĐÀI PHÁT THANH bên tai tao vậy? – Kim Dương (con vô duyên vừa nãy) chặn cái mồm hoạt động 24/23 này lại. - Mày mắng tao! Hức hức! – Màn “nước mắt cá sấu” độc nhất vô nhị của chị Bảo Linh bắt đầu. Từ trước tới nay, chưa ai thoát đc khỏi tuyệt chiêu độc nhất vô nhị này (trừ một người). - Lại cái này! Mày mỗi ngày không ch** n**c mắt tới 1 lần là mày chết à? – Kim Dương nói, vừa nói vừa nhăn mặt. Hơi xoay… Kẹt kẹt (tiếng mở cửa).-Ờ... cậu có nghĩ nên thay hoặc sửa cánh cửa này đi! Tiếng nghe dễ sợ quá! - Hắn run rẩy đi vô trong phòng "ma".-Hửm? Cần gì?! Để vầy cũng đc mà! Tớ ko quan tâm lắm - Nó đang lục lọi gì đó trong hộc bàn.-Ừm... mấy cái đựng trong lọ này là gì vậy? - Hắn kinh hãi chỉ vô một cái lọ đựng chất lỏng xanh lá cây, đôi chỗ lốm đốm tím.-À, một cuộc thử nghiệm chất độc của tớ đã tạo ra nó. Tớ đã lấy một giotj nhỏ vô một chiếc lá, nó lập tức khô queo lun. Thế nên đừng động vào! - Nó tỉnh bơ đáp lại làm hắn sởn cả da gà da vịt.-M... mà cậu đang lục gì trong hộc bàn thế? - Hắn khẽ hỏi.-Bắt vật thử nghiệm của tớ, nó chạy nhanh quá nên tớ phải mất một ít thời gian. - Nó nói lại, mắt vẫn dán vô hộc bàn. Hắn tò mò ngó xem "vật thử nghiệm" của nó là gì. M... một con bọ cạp đỏ.-Ê, cậu đừng bắt nó! Nó có độc cực mạnh đấy! - Hắn cầm tay nó ra khỏi hộc bàn.-Nè, cậu làm cái quái gì vậy?! - Nó hét lên.-Cậu ko đc liều mạng như vậy! Nhỡ trúng độc thì sao?! - Hắn cũng hét lại.-Hả? - Nó ngơ mặt nhìn hắn, sau đó bụm miệng cười - Lo cho tớ hả?! Lo gì chứ! Tớ bắt bọn này trăm lần rồi chứ đâu có ít, có lần nào bị cắn đâu. Mà tớ cũng ko ngu ngốc dùng tay ko bắt bọn nọc độc, tất nhiên có sự giúp đỡ của dao kéo rồi! - Nó nói rồi chỉ tay vô con bọ cạp, hắn nhìn theo. Ờ hen, nó bị cắt mất phần duôi rồi mà.-Hừ! - Nó liếc hắn rồi dùng tay thò vô hộc bàn bắt tiếp. - Đc rồi! - Nó cầm con bọ cạp lên, ve vẩy trc mắt hắn - Nhìn nè nhìn nè! Nó nhìn lạ nhỉ? Dù đã bắt nó mấy lần rồi nhưng tớ vẫn thấy nó thật thú vị! - Nó cười nhe răng tinh nghịch.-*cạn lời* Vậy... cậu định làm gì nó? - Hắn e dè chỉ tay hỏi.-Đổ một lọ thuốc vô người nó xem thuốc phát huy thể nào - Nó mặt ngu trả lời, hắn thì dựng tóc gáy.Tách!Một giọt nc trong cái lọ có màu đỏ, đôi chỗ có hình ngoằn ngòe màu xanh dương đậm nhỏ thẳng vô người con bọ cạp xấu số.Xèo~~~~~~~~~~Giọt nc đấy như axit, ăn mòn con bọ cạp.-Hừm, tệ quá! Lần này ko "ăn" bằng lần trc - Nó lắc đầu tiếc nuối.-L... làm sao cậu có thể... chế tạo ra cái thứ kinh khủng này? - Hắn lau mồ hôi nhìn nó.-Chả có gì đâu! Linh tinh ấy mà! - Nó vẫy vẫy cái tay. - Bộ cậu thấy nó kinh khủng vậy à? - Nó hơi bùn, tưởng cậu ta ko sợ để cùng mình lập ra nhóm 2 ng tạo ra mấy thứ này.-Ko, nó tuyệt mà! Tớ cũng muốn thử làm nữa! - Hắn cười cười nhìn nó - Mặc dù lúc đầu nhìn hơi đáng sợ nhưng về sau tớ thấy nó cũng khá thú vị! - Hắn cười nhe răng nhìn nó.-Okay! Vậy nhé! Cứ chiều chiều ra nhà tớ để làm một lọ thuốc mới. - Nó mừng rơn, vậy ko phải làm một mình nữa rồi!-Ok!
Kẹt kẹt (tiếng mở cửa).
-Ờ... cậu có nghĩ nên thay hoặc sửa cánh cửa này đi! Tiếng nghe dễ sợ quá! - Hắn run rẩy đi vô trong phòng "ma".
-Hửm? Cần gì?! Để vầy cũng đc mà! Tớ ko quan tâm lắm - Nó đang lục lọi gì đó trong hộc bàn.
-Ừm... mấy cái đựng trong lọ này là gì vậy? - Hắn kinh hãi chỉ vô một cái lọ đựng chất lỏng xanh lá cây, đôi chỗ lốm đốm tím.
-À, một cuộc thử nghiệm chất độc của tớ đã tạo ra nó. Tớ đã lấy một giotj nhỏ vô một chiếc lá, nó lập tức khô queo lun. Thế nên đừng động vào! - Nó tỉnh bơ đáp lại làm hắn sởn cả da gà da vịt.
-M... mà cậu đang lục gì trong hộc bàn thế? - Hắn khẽ hỏi.
-Bắt vật thử nghiệm của tớ, nó chạy nhanh quá nên tớ phải mất một ít thời gian. - Nó nói lại, mắt vẫn dán vô hộc bàn. Hắn tò mò ngó xem "vật thử nghiệm" của nó là gì. M... một con bọ cạp đỏ.
-Ê, cậu đừng bắt nó! Nó có độc cực mạnh đấy! - Hắn cầm tay nó ra khỏi hộc bàn.
-Nè, cậu làm cái quái gì vậy?! - Nó hét lên.
-Cậu ko đc liều mạng như vậy! Nhỡ trúng độc thì sao?! - Hắn cũng hét lại.
-Hả? - Nó ngơ mặt nhìn hắn, sau đó bụm miệng cười - Lo cho tớ hả?! Lo gì chứ! Tớ bắt bọn này trăm lần rồi chứ đâu có ít, có lần nào bị cắn đâu. Mà tớ cũng ko ngu ngốc dùng tay ko bắt bọn nọc độc, tất nhiên có sự giúp đỡ của dao kéo rồi! - Nó nói rồi chỉ tay vô con bọ cạp, hắn nhìn theo. Ờ hen, nó bị cắt mất phần duôi rồi mà.
-Hừ! - Nó liếc hắn rồi dùng tay thò vô hộc bàn bắt tiếp. - Đc rồi! - Nó cầm con bọ cạp lên, ve vẩy trc mắt hắn - Nhìn nè nhìn nè! Nó nhìn lạ nhỉ? Dù đã bắt nó mấy lần rồi nhưng tớ vẫn thấy nó thật thú vị! - Nó cười nhe răng tinh nghịch.
-*cạn lời* Vậy... cậu định làm gì nó? - Hắn e dè chỉ tay hỏi.
-Đổ một lọ thuốc vô người nó xem thuốc phát huy thể nào - Nó mặt ngu trả lời, hắn thì dựng tóc gáy.
Tách!
Một giọt nc trong cái lọ có màu đỏ, đôi chỗ có hình ngoằn ngòe màu xanh dương đậm nhỏ thẳng vô người con bọ cạp xấu số.
Xèo~~~~~~~~~~
Giọt nc đấy như axit, ăn mòn con bọ cạp.
-Hừm, tệ quá! Lần này ko "ăn" bằng lần trc - Nó lắc đầu tiếc nuối.
-L... làm sao cậu có thể... chế tạo ra cái thứ kinh khủng này? - Hắn lau mồ hôi nhìn nó.
-Chả có gì đâu! Linh tinh ấy mà! - Nó vẫy vẫy cái tay. - Bộ cậu thấy nó kinh khủng vậy à? - Nó hơi bùn, tưởng cậu ta ko sợ để cùng mình lập ra nhóm 2 ng tạo ra mấy thứ này.
-Ko, nó tuyệt mà! Tớ cũng muốn thử làm nữa! - Hắn cười cười nhìn nó - Mặc dù lúc đầu nhìn hơi đáng sợ nhưng về sau tớ thấy nó cũng khá thú vị! - Hắn cười nhe răng nhìn nó.
-Okay! Vậy nhé! Cứ chiều chiều ra nhà tớ để làm một lọ thuốc mới. - Nó mừng rơn, vậy ko phải làm một mình nữa rồi!
-Ok!
Tiểu Nha Đầu! Không Xong Với Tôi Đâu!!!Tác giả: Hàn Băng*Một buổi sáng đẹp trời. - Oáp~! – Trên hành lang, một đứa con gái ko biết giữ ý tứ ngáp một cái rõ to - Hời, nói bao lần là ngáp phải lấy tay che miệng rồi mà sao vẫn không nghe hử? Con gái tụi mình là phải giữ ý giữ tứ. Mày thử một lần làm con gái đích thực xem nào, có chết đâu nhờ! Còn nữa, quần áo gì mà xộc xệch, nhăn nheo thế này? Mày không ủi đồ à? Còn đầu tóc này, thô và rối. Mà tại sao… – Bảo Linh (bạn thân của con vô duyên) đang thuyết giảng bài ca muôn thuở. - Thôi thôi, mày IM dùm tao cái! Sáng ra đã “SỦA” bên tai tao rồi! Bộ kiếp trước tao nợ gì mày à mà kiếp này mày như cái ĐÀI PHÁT THANH bên tai tao vậy? – Kim Dương (con vô duyên vừa nãy) chặn cái mồm hoạt động 24/23 này lại. - Mày mắng tao! Hức hức! – Màn “nước mắt cá sấu” độc nhất vô nhị của chị Bảo Linh bắt đầu. Từ trước tới nay, chưa ai thoát đc khỏi tuyệt chiêu độc nhất vô nhị này (trừ một người). - Lại cái này! Mày mỗi ngày không ch** n**c mắt tới 1 lần là mày chết à? – Kim Dương nói, vừa nói vừa nhăn mặt. Hơi xoay… Kẹt kẹt (tiếng mở cửa).-Ờ... cậu có nghĩ nên thay hoặc sửa cánh cửa này đi! Tiếng nghe dễ sợ quá! - Hắn run rẩy đi vô trong phòng "ma".-Hửm? Cần gì?! Để vầy cũng đc mà! Tớ ko quan tâm lắm - Nó đang lục lọi gì đó trong hộc bàn.-Ừm... mấy cái đựng trong lọ này là gì vậy? - Hắn kinh hãi chỉ vô một cái lọ đựng chất lỏng xanh lá cây, đôi chỗ lốm đốm tím.-À, một cuộc thử nghiệm chất độc của tớ đã tạo ra nó. Tớ đã lấy một giotj nhỏ vô một chiếc lá, nó lập tức khô queo lun. Thế nên đừng động vào! - Nó tỉnh bơ đáp lại làm hắn sởn cả da gà da vịt.-M... mà cậu đang lục gì trong hộc bàn thế? - Hắn khẽ hỏi.-Bắt vật thử nghiệm của tớ, nó chạy nhanh quá nên tớ phải mất một ít thời gian. - Nó nói lại, mắt vẫn dán vô hộc bàn. Hắn tò mò ngó xem "vật thử nghiệm" của nó là gì. M... một con bọ cạp đỏ.-Ê, cậu đừng bắt nó! Nó có độc cực mạnh đấy! - Hắn cầm tay nó ra khỏi hộc bàn.-Nè, cậu làm cái quái gì vậy?! - Nó hét lên.-Cậu ko đc liều mạng như vậy! Nhỡ trúng độc thì sao?! - Hắn cũng hét lại.-Hả? - Nó ngơ mặt nhìn hắn, sau đó bụm miệng cười - Lo cho tớ hả?! Lo gì chứ! Tớ bắt bọn này trăm lần rồi chứ đâu có ít, có lần nào bị cắn đâu. Mà tớ cũng ko ngu ngốc dùng tay ko bắt bọn nọc độc, tất nhiên có sự giúp đỡ của dao kéo rồi! - Nó nói rồi chỉ tay vô con bọ cạp, hắn nhìn theo. Ờ hen, nó bị cắt mất phần duôi rồi mà.-Hừ! - Nó liếc hắn rồi dùng tay thò vô hộc bàn bắt tiếp. - Đc rồi! - Nó cầm con bọ cạp lên, ve vẩy trc mắt hắn - Nhìn nè nhìn nè! Nó nhìn lạ nhỉ? Dù đã bắt nó mấy lần rồi nhưng tớ vẫn thấy nó thật thú vị! - Nó cười nhe răng tinh nghịch.-*cạn lời* Vậy... cậu định làm gì nó? - Hắn e dè chỉ tay hỏi.-Đổ một lọ thuốc vô người nó xem thuốc phát huy thể nào - Nó mặt ngu trả lời, hắn thì dựng tóc gáy.Tách!Một giọt nc trong cái lọ có màu đỏ, đôi chỗ có hình ngoằn ngòe màu xanh dương đậm nhỏ thẳng vô người con bọ cạp xấu số.Xèo~~~~~~~~~~Giọt nc đấy như axit, ăn mòn con bọ cạp.-Hừm, tệ quá! Lần này ko "ăn" bằng lần trc - Nó lắc đầu tiếc nuối.-L... làm sao cậu có thể... chế tạo ra cái thứ kinh khủng này? - Hắn lau mồ hôi nhìn nó.-Chả có gì đâu! Linh tinh ấy mà! - Nó vẫy vẫy cái tay. - Bộ cậu thấy nó kinh khủng vậy à? - Nó hơi bùn, tưởng cậu ta ko sợ để cùng mình lập ra nhóm 2 ng tạo ra mấy thứ này.-Ko, nó tuyệt mà! Tớ cũng muốn thử làm nữa! - Hắn cười cười nhìn nó - Mặc dù lúc đầu nhìn hơi đáng sợ nhưng về sau tớ thấy nó cũng khá thú vị! - Hắn cười nhe răng nhìn nó.-Okay! Vậy nhé! Cứ chiều chiều ra nhà tớ để làm một lọ thuốc mới. - Nó mừng rơn, vậy ko phải làm một mình nữa rồi!-Ok!