Tác giả:

Một buổi sáng đẹp trời. - Oáp~! – Trên hành lang, một đứa con gái ko biết giữ ý tứ ngáp một cái rõ to - Hời, nói bao lần là ngáp phải lấy tay che miệng rồi mà sao vẫn không nghe hử? Con gái tụi mình là phải giữ ý giữ tứ. Mày thử một lần làm con gái đích thực xem nào, có chết đâu nhờ! Còn nữa, quần áo gì mà xộc xệch, nhăn nheo thế này? Mày không ủi đồ à? Còn đầu tóc này, thô và rối. Mà tại sao… – Bảo Linh (bạn thân của con vô duyên) đang thuyết giảng bài ca muôn thuở. - Thôi thôi, mày IM dùm tao cái! Sáng ra đã “SỦA” bên tai tao rồi! Bộ kiếp trước tao nợ gì mày à mà kiếp này mày như cái ĐÀI PHÁT THANH bên tai tao vậy? – Kim Dương (con vô duyên vừa nãy) chặn cái mồm hoạt động 24/23 này lại. - Mày mắng tao! Hức hức! – Màn “nước mắt cá sấu” độc nhất vô nhị của chị Bảo Linh bắt đầu. Từ trước tới nay, chưa ai thoát đc khỏi tuyệt chiêu độc nhất vô nhị này (trừ một người). - Lại cái này! Mày mỗi ngày không ch** n**c mắt tới 1 lần là mày chết à? – Kim Dương nói, vừa nói vừa nhăn mặt. Hơi xoay…

Chương 17: Chuyến thăm đến nhà Kim!

Tiểu Nha Đầu! Không Xong Với Tôi Đâu!!!Tác giả: Hàn Băng*Một buổi sáng đẹp trời. - Oáp~! – Trên hành lang, một đứa con gái ko biết giữ ý tứ ngáp một cái rõ to - Hời, nói bao lần là ngáp phải lấy tay che miệng rồi mà sao vẫn không nghe hử? Con gái tụi mình là phải giữ ý giữ tứ. Mày thử một lần làm con gái đích thực xem nào, có chết đâu nhờ! Còn nữa, quần áo gì mà xộc xệch, nhăn nheo thế này? Mày không ủi đồ à? Còn đầu tóc này, thô và rối. Mà tại sao… – Bảo Linh (bạn thân của con vô duyên) đang thuyết giảng bài ca muôn thuở. - Thôi thôi, mày IM dùm tao cái! Sáng ra đã “SỦA” bên tai tao rồi! Bộ kiếp trước tao nợ gì mày à mà kiếp này mày như cái ĐÀI PHÁT THANH bên tai tao vậy? – Kim Dương (con vô duyên vừa nãy) chặn cái mồm hoạt động 24/23 này lại. - Mày mắng tao! Hức hức! – Màn “nước mắt cá sấu” độc nhất vô nhị của chị Bảo Linh bắt đầu. Từ trước tới nay, chưa ai thoát đc khỏi tuyệt chiêu độc nhất vô nhị này (trừ một người). - Lại cái này! Mày mỗi ngày không ch** n**c mắt tới 1 lần là mày chết à? – Kim Dương nói, vừa nói vừa nhăn mặt. Hơi xoay… Sáng chủ nhật hôm sau.-Bai chị iu dấu! Em qua nhà Kim ngồi chơi xơi nc đây! Lâu rồi ko gặp nhỏ, Thành đi ko? - Chưa kịp chào buổi sáng với chị Nguyệt thì đã bái bai rồi =_=-Đi đi cho khuất mắt! Xí, có bao h rủ chị đi chơi hồi nào đâu! - Chị Nguyệt bưng đĩa bánh trứng ra trách móc.-Hehe, thế nào Thành? - Nó cướp miếng bánh trong đĩa, ăn ngon lành.-Cũng đc, cũng lâu rồi ko gặp bả - Thành vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói (siêu nhân chưa!).-Ok! Lét gô! - Nó hô, tay kéo Thành chạy ra khỏi nhà. Chị Nguyệt nhìn theo lắc đầu, ham chơi!Leo lên chiếc xe đạp trắng, nó nhìn về phía Thành đang đứng như trời trồng nhìn mik nói-Ngẩn tò te ra đó làm gì? Leo lên lẹ! - Nó ra lệnh. Thành như robot nghe lệnh mà leo lên xe.Với tốc độ "bình thường", cả hai nhanh chóng đứng trc cửa nhà Kim.Ko thèm bấm chuông, nó gọi to-KIMMMMMMMMMM ƠIIIIIII!!!!!!! - 20 con chữ thêm 7 dấu chấm than bay vèo vèo về phía phòng Kim ở ngay tầng hai trc cửa nhà.-Mẹ con chó kia! Cái giọng "lảnh lót" với âm lượng "trên mức bình thường" này chỉ có thể là con chó Chi chứ ko ai khác! Mày vác mông ra đây! - Kim hừng hực lửa mở rèm cửa ra nhìn xuống. Chi vẫn thản nhiên vẫy tay và Thành đang gọi đt.Nhìn hai đứa bn, một đứa "bất thường" và một đứa "bình thường" thì lắc đầu ngám ngẩn. Mới sáng đã gặp hai tên này thì xui cả ngày quá!Một lúc sau mới thấy Kim ra mở cửa, hai đứa nó tự nhiên như ruồi đi vô nhà.Ba và mẹ Kim ko hay ở nhà lắm, sáng dậy rõ sớm đi đâu đó đến tối thui mới về.-Rồi, nói đi! Đến đây làm gì? - Kim khoanh chân ngồi trên sofa nói như nữ vương.-Ra dáng chủ ghê! - Thành nói móc. Kim trả lời bình thản.-Nhà tao! - Xử lí xong con "quái vật bình thường", Kim quay qua nhìn con "quái vật cấp S bất thường" nói tiếp-Cấm mày lên phòng tao! Ko ra vườn, vô nhà bếp, nhà kho, cả nhà vs và nhà tắm nữa! Hôm trc mày dọa tao quá đủ rồi! - Kim nói. Những hồi ức kinh khủng hôm nó đến chơi ùa về.***-Xin chào! - Nó vui vẻ chào khi thấy Kim ra mở cửa.-Vô đi! Mà nhớ lại thì đây là lần đầu mày đến nhà tao nhỉ? Sau tao dẫn đi thăm quan! - Kim cười mà ko biết nguy hiểm đang rình rập.-Đầu tiên là phòng tao! Phòng tao bình thường thôi! - Kim mở cửa bước vô, nó bc theo. Căn phòng chủ đạo toàn màu hồng và tím. Nhiều chỗ có mấy em gấu bông đang ngồi đó. Cái giường họa tiết hoa lòe loẹt lấp lánh to bá cháy bò chét. Đèn phòng họa tiết tinh sảo, đẹp mắt kinh người đang phát sáng. Cái bàn học thì bình thường có cái chậu hoa hồng ở đó....-Mày ko thấy nó lòe loẹt và lấp lánh quá sao? - Nó hơi nhăn mặt một chút.-Lúc đầu tao cũng nghĩ vậy nhưng thôi, sửa tốn tiền lắm! - Chứ ko phải mày lười dọn dẹp à?: Đó là suy nghĩ của nó.Sau khi Kim xuống phòng bếp để lấy bánh kẹo thì nó trên phòng đã chuẩn bị những thứ cần thiết để tái tạo phòng Kim.-Ê Chi! Tao đi đưa cho ba tệp hồ sơ chút! Mày trông nhà hôk tao nha! - Kim nói vọng lên phòng. Nó hơi giật mình nhưng cũng nói-Rõ!Khoảng 30' sau, Kim về nhà. Nó thấy vậy nhanh nhảu về trc. Kim thấy lạ nhưng thôi kệ.Đi lên phòng, mở cửa ra thì Kim bỗng giật mình nói-Phòng ai đây? - Vâng, tông màu hồng tím đc thay bằng xanh dương và xanh lá cây. Trên tường ko còn những hình bươm bướm hay trái tim nữa mà chỉ có hình kẻ dọc. Cái giường nhìn đã chả muốn nằm, đầu giường trang trí đầu của một con quái vật kinh tởm đang há mồm khoe những chiedcs răng sắc nhọn. Thành giường đc dán nào là nhện, tay bị đứt, máu, mạng nhện,... Ôi, còn đâu ngôi giường nữ tính nữa?! Cái bàn học ko thay đổi gì lắm, chỉ đc nó ưu ái tặng cho chiếc tay ma-nơ-canh đầy máu đc treo lủng lẳng. Giá sách nhìn như đã cũ và lâu đời rồi ý còn cho thêm mấy ngón tay chỉ chỏ trong khẽ sách nữa chớ. Phòng nhìn chả ra phòng.Mấy phòng khác cũng đc nó tặng bao nhiu thứ làm Kim "xúc động" ko nói nên lời.***-Ực! - Nghĩ lại thôi cũng thấy sởn da gà. Nó thì cười hehe vô (số) tội. Bỗng trên hành lang có ai đó bước xuống. Nó và Thành ngạc nhiên-Ơ, Khánh! - Cả hai đồng thanh.

Sáng chủ nhật hôm sau.

-Bai chị iu dấu! Em qua nhà Kim ngồi chơi xơi nc đây! Lâu rồi ko gặp nhỏ, Thành đi ko? - Chưa kịp chào buổi sáng với chị Nguyệt thì đã bái bai rồi =_=

-Đi đi cho khuất mắt! Xí, có bao h rủ chị đi chơi hồi nào đâu! - Chị Nguyệt bưng đĩa bánh trứng ra trách móc.

-Hehe, thế nào Thành? - Nó cướp miếng bánh trong đĩa, ăn ngon lành.

-Cũng đc, cũng lâu rồi ko gặp bả - Thành vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói (siêu nhân chưa!).

-Ok! Lét gô! - Nó hô, tay kéo Thành chạy ra khỏi nhà. Chị Nguyệt nhìn theo lắc đầu, ham chơi!

Leo lên chiếc xe đạp trắng, nó nhìn về phía Thành đang đứng như trời trồng nhìn mik nói

-Ngẩn tò te ra đó làm gì? Leo lên lẹ! - Nó ra lệnh. Thành như robot nghe lệnh mà leo lên xe.

Với tốc độ "bình thường", cả hai nhanh chóng đứng trc cửa nhà Kim.

Ko thèm bấm chuông, nó gọi to

-KIMMMMMMMMMM ƠIIIIIII!!!!!!! - 20 con chữ thêm 7 dấu chấm than bay vèo vèo về phía phòng Kim ở ngay tầng hai trc cửa nhà.

-Mẹ con chó kia! Cái giọng "lảnh lót" với âm lượng "trên mức bình thường" này chỉ có thể là con chó Chi chứ ko ai khác! Mày vác mông ra đây! - Kim hừng hực lửa mở rèm cửa ra nhìn xuống. Chi vẫn thản nhiên vẫy tay và Thành đang gọi đt.

Nhìn hai đứa bn, một đứa "bất thường" và một đứa "bình thường" thì lắc đầu ngám ngẩn. Mới sáng đã gặp hai tên này thì xui cả ngày quá!

Một lúc sau mới thấy Kim ra mở cửa, hai đứa nó tự nhiên như ruồi đi vô nhà.

Ba và mẹ Kim ko hay ở nhà lắm, sáng dậy rõ sớm đi đâu đó đến tối thui mới về.

-Rồi, nói đi! Đến đây làm gì? - Kim khoanh chân ngồi trên sofa nói như nữ vương.

-Ra dáng chủ ghê! - Thành nói móc. Kim trả lời bình thản.

-Nhà tao! - Xử lí xong con "quái vật bình thường", Kim quay qua nhìn con "quái vật cấp S bất thường" nói tiếp

-Cấm mày lên phòng tao! Ko ra vườn, vô nhà bếp, nhà kho, cả nhà vs và nhà tắm nữa! Hôm trc mày dọa tao quá đủ rồi! - Kim nói. Những hồi ức kinh khủng hôm nó đến chơi ùa về.

***

-Xin chào! - Nó vui vẻ chào khi thấy Kim ra mở cửa.

-Vô đi! Mà nhớ lại thì đây là lần đầu mày đến nhà tao nhỉ? Sau tao dẫn đi thăm quan! - Kim cười mà ko biết nguy hiểm đang rình rập.

-Đầu tiên là phòng tao! Phòng tao bình thường thôi! - Kim mở cửa bước vô, nó bc theo. Căn phòng chủ đạo toàn màu hồng và tím. Nhiều chỗ có mấy em gấu bông đang ngồi đó. Cái giường họa tiết hoa lòe loẹt lấp lánh to bá cháy bò chét. Đèn phòng họa tiết tinh sảo, đẹp mắt kinh người đang phát sáng. Cái bàn học thì bình thường có cái chậu hoa hồng ở đó....

-Mày ko thấy nó lòe loẹt và lấp lánh quá sao? - Nó hơi nhăn mặt một chút.

-Lúc đầu tao cũng nghĩ vậy nhưng thôi, sửa tốn tiền lắm! - Chứ ko phải mày lười dọn dẹp à?: Đó là suy nghĩ của nó.

Sau khi Kim xuống phòng bếp để lấy bánh kẹo thì nó trên phòng đã chuẩn bị những thứ cần thiết để tái tạo phòng Kim.

-Ê Chi! Tao đi đưa cho ba tệp hồ sơ chút! Mày trông nhà hôk tao nha! - Kim nói vọng lên phòng. Nó hơi giật mình nhưng cũng nói

-Rõ!

Khoảng 30' sau, Kim về nhà. Nó thấy vậy nhanh nhảu về trc. Kim thấy lạ nhưng thôi kệ.

Đi lên phòng, mở cửa ra thì Kim bỗng giật mình nói

-Phòng ai đây? - Vâng, tông màu hồng tím đc thay bằng xanh dương và xanh lá cây. Trên tường ko còn những hình bươm bướm hay trái tim nữa mà chỉ có hình kẻ dọc. Cái giường nhìn đã chả muốn nằm, đầu giường trang trí đầu của một con quái vật kinh tởm đang há mồm khoe những chiedcs răng sắc nhọn. Thành giường đc dán nào là nhện, tay bị đứt, máu, mạng nhện,... Ôi, còn đâu ngôi giường nữ tính nữa?! Cái bàn học ko thay đổi gì lắm, chỉ đc nó ưu ái tặng cho chiếc tay ma-nơ-canh đầy máu đc treo lủng lẳng. Giá sách nhìn như đã cũ và lâu đời rồi ý còn cho thêm mấy ngón tay chỉ chỏ trong khẽ sách nữa chớ. Phòng nhìn chả ra phòng.

Mấy phòng khác cũng đc nó tặng bao nhiu thứ làm Kim "xúc động" ko nói nên lời.

***

-Ực! - Nghĩ lại thôi cũng thấy sởn da gà. Nó thì cười hehe vô (số) tội. Bỗng trên hành lang có ai đó bước xuống. Nó và Thành ngạc nhiên

-Ơ, Khánh! - Cả hai đồng thanh.

Tiểu Nha Đầu! Không Xong Với Tôi Đâu!!!Tác giả: Hàn Băng*Một buổi sáng đẹp trời. - Oáp~! – Trên hành lang, một đứa con gái ko biết giữ ý tứ ngáp một cái rõ to - Hời, nói bao lần là ngáp phải lấy tay che miệng rồi mà sao vẫn không nghe hử? Con gái tụi mình là phải giữ ý giữ tứ. Mày thử một lần làm con gái đích thực xem nào, có chết đâu nhờ! Còn nữa, quần áo gì mà xộc xệch, nhăn nheo thế này? Mày không ủi đồ à? Còn đầu tóc này, thô và rối. Mà tại sao… – Bảo Linh (bạn thân của con vô duyên) đang thuyết giảng bài ca muôn thuở. - Thôi thôi, mày IM dùm tao cái! Sáng ra đã “SỦA” bên tai tao rồi! Bộ kiếp trước tao nợ gì mày à mà kiếp này mày như cái ĐÀI PHÁT THANH bên tai tao vậy? – Kim Dương (con vô duyên vừa nãy) chặn cái mồm hoạt động 24/23 này lại. - Mày mắng tao! Hức hức! – Màn “nước mắt cá sấu” độc nhất vô nhị của chị Bảo Linh bắt đầu. Từ trước tới nay, chưa ai thoát đc khỏi tuyệt chiêu độc nhất vô nhị này (trừ một người). - Lại cái này! Mày mỗi ngày không ch** n**c mắt tới 1 lần là mày chết à? – Kim Dương nói, vừa nói vừa nhăn mặt. Hơi xoay… Sáng chủ nhật hôm sau.-Bai chị iu dấu! Em qua nhà Kim ngồi chơi xơi nc đây! Lâu rồi ko gặp nhỏ, Thành đi ko? - Chưa kịp chào buổi sáng với chị Nguyệt thì đã bái bai rồi =_=-Đi đi cho khuất mắt! Xí, có bao h rủ chị đi chơi hồi nào đâu! - Chị Nguyệt bưng đĩa bánh trứng ra trách móc.-Hehe, thế nào Thành? - Nó cướp miếng bánh trong đĩa, ăn ngon lành.-Cũng đc, cũng lâu rồi ko gặp bả - Thành vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói (siêu nhân chưa!).-Ok! Lét gô! - Nó hô, tay kéo Thành chạy ra khỏi nhà. Chị Nguyệt nhìn theo lắc đầu, ham chơi!Leo lên chiếc xe đạp trắng, nó nhìn về phía Thành đang đứng như trời trồng nhìn mik nói-Ngẩn tò te ra đó làm gì? Leo lên lẹ! - Nó ra lệnh. Thành như robot nghe lệnh mà leo lên xe.Với tốc độ "bình thường", cả hai nhanh chóng đứng trc cửa nhà Kim.Ko thèm bấm chuông, nó gọi to-KIMMMMMMMMMM ƠIIIIIII!!!!!!! - 20 con chữ thêm 7 dấu chấm than bay vèo vèo về phía phòng Kim ở ngay tầng hai trc cửa nhà.-Mẹ con chó kia! Cái giọng "lảnh lót" với âm lượng "trên mức bình thường" này chỉ có thể là con chó Chi chứ ko ai khác! Mày vác mông ra đây! - Kim hừng hực lửa mở rèm cửa ra nhìn xuống. Chi vẫn thản nhiên vẫy tay và Thành đang gọi đt.Nhìn hai đứa bn, một đứa "bất thường" và một đứa "bình thường" thì lắc đầu ngám ngẩn. Mới sáng đã gặp hai tên này thì xui cả ngày quá!Một lúc sau mới thấy Kim ra mở cửa, hai đứa nó tự nhiên như ruồi đi vô nhà.Ba và mẹ Kim ko hay ở nhà lắm, sáng dậy rõ sớm đi đâu đó đến tối thui mới về.-Rồi, nói đi! Đến đây làm gì? - Kim khoanh chân ngồi trên sofa nói như nữ vương.-Ra dáng chủ ghê! - Thành nói móc. Kim trả lời bình thản.-Nhà tao! - Xử lí xong con "quái vật bình thường", Kim quay qua nhìn con "quái vật cấp S bất thường" nói tiếp-Cấm mày lên phòng tao! Ko ra vườn, vô nhà bếp, nhà kho, cả nhà vs và nhà tắm nữa! Hôm trc mày dọa tao quá đủ rồi! - Kim nói. Những hồi ức kinh khủng hôm nó đến chơi ùa về.***-Xin chào! - Nó vui vẻ chào khi thấy Kim ra mở cửa.-Vô đi! Mà nhớ lại thì đây là lần đầu mày đến nhà tao nhỉ? Sau tao dẫn đi thăm quan! - Kim cười mà ko biết nguy hiểm đang rình rập.-Đầu tiên là phòng tao! Phòng tao bình thường thôi! - Kim mở cửa bước vô, nó bc theo. Căn phòng chủ đạo toàn màu hồng và tím. Nhiều chỗ có mấy em gấu bông đang ngồi đó. Cái giường họa tiết hoa lòe loẹt lấp lánh to bá cháy bò chét. Đèn phòng họa tiết tinh sảo, đẹp mắt kinh người đang phát sáng. Cái bàn học thì bình thường có cái chậu hoa hồng ở đó....-Mày ko thấy nó lòe loẹt và lấp lánh quá sao? - Nó hơi nhăn mặt một chút.-Lúc đầu tao cũng nghĩ vậy nhưng thôi, sửa tốn tiền lắm! - Chứ ko phải mày lười dọn dẹp à?: Đó là suy nghĩ của nó.Sau khi Kim xuống phòng bếp để lấy bánh kẹo thì nó trên phòng đã chuẩn bị những thứ cần thiết để tái tạo phòng Kim.-Ê Chi! Tao đi đưa cho ba tệp hồ sơ chút! Mày trông nhà hôk tao nha! - Kim nói vọng lên phòng. Nó hơi giật mình nhưng cũng nói-Rõ!Khoảng 30' sau, Kim về nhà. Nó thấy vậy nhanh nhảu về trc. Kim thấy lạ nhưng thôi kệ.Đi lên phòng, mở cửa ra thì Kim bỗng giật mình nói-Phòng ai đây? - Vâng, tông màu hồng tím đc thay bằng xanh dương và xanh lá cây. Trên tường ko còn những hình bươm bướm hay trái tim nữa mà chỉ có hình kẻ dọc. Cái giường nhìn đã chả muốn nằm, đầu giường trang trí đầu của một con quái vật kinh tởm đang há mồm khoe những chiedcs răng sắc nhọn. Thành giường đc dán nào là nhện, tay bị đứt, máu, mạng nhện,... Ôi, còn đâu ngôi giường nữ tính nữa?! Cái bàn học ko thay đổi gì lắm, chỉ đc nó ưu ái tặng cho chiếc tay ma-nơ-canh đầy máu đc treo lủng lẳng. Giá sách nhìn như đã cũ và lâu đời rồi ý còn cho thêm mấy ngón tay chỉ chỏ trong khẽ sách nữa chớ. Phòng nhìn chả ra phòng.Mấy phòng khác cũng đc nó tặng bao nhiu thứ làm Kim "xúc động" ko nói nên lời.***-Ực! - Nghĩ lại thôi cũng thấy sởn da gà. Nó thì cười hehe vô (số) tội. Bỗng trên hành lang có ai đó bước xuống. Nó và Thành ngạc nhiên-Ơ, Khánh! - Cả hai đồng thanh.

Chương 17: Chuyến thăm đến nhà Kim!