Đó là một nam nhân khá cao lớn. Khi y vừa bước vào khách đ**m liền khiến cho người ta có cảm giác áp bức khá mãnh liệt. Nếu so với người bình thường thì y thân cao trên tám thước; khuôn mặt ngăn nắp; ngũ quan không được coi là tuấn soái của y như đang chịu đựng điều gì đó. Đôi mắt của y tuy không lớn nhưng khi nhìn thoáng qua lại khiến người ta như chìm vào trong. Cái mũi y thực cử ưng câu, hơi có chút hương vị người Tây Vực; màu da thiên hắc như đồng; bên trái gương mặt có năm vết sẹo dữ tợn như dã thú khiến người ta có chút không dám nhìn thẳng. Toàn thân y bị áo choàng đen che kín; tuy bờ vai rộng, dáng người cao lớn nhưng bước đi của y trầm ổn mà không nặng nề, vừa nhìn liền biết rõ cao thủ. Nam nhân như vậy chắc là một đấng anh hùng! (nguyên văn là ‘thiết tranh tranh đích hán tử’, chắc cũng đại loại như vậy) Có điều tuy bây giờ trời đã sang thu, nhưng với thời tiết nóng bức này thì vẫn chưa đến cần mặc áo choàng dày như vậy. Hay vị đại hán này không phải người thường? Tiểu nhị…
Chương 43
Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu PhẩnTác giả: Thu Chí ThủyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện NgượcĐó là một nam nhân khá cao lớn. Khi y vừa bước vào khách đ**m liền khiến cho người ta có cảm giác áp bức khá mãnh liệt. Nếu so với người bình thường thì y thân cao trên tám thước; khuôn mặt ngăn nắp; ngũ quan không được coi là tuấn soái của y như đang chịu đựng điều gì đó. Đôi mắt của y tuy không lớn nhưng khi nhìn thoáng qua lại khiến người ta như chìm vào trong. Cái mũi y thực cử ưng câu, hơi có chút hương vị người Tây Vực; màu da thiên hắc như đồng; bên trái gương mặt có năm vết sẹo dữ tợn như dã thú khiến người ta có chút không dám nhìn thẳng. Toàn thân y bị áo choàng đen che kín; tuy bờ vai rộng, dáng người cao lớn nhưng bước đi của y trầm ổn mà không nặng nề, vừa nhìn liền biết rõ cao thủ. Nam nhân như vậy chắc là một đấng anh hùng! (nguyên văn là ‘thiết tranh tranh đích hán tử’, chắc cũng đại loại như vậy) Có điều tuy bây giờ trời đã sang thu, nhưng với thời tiết nóng bức này thì vẫn chưa đến cần mặc áo choàng dày như vậy. Hay vị đại hán này không phải người thường? Tiểu nhị… Nghe thấy giọng nói của Tiểu Tam, phản ứng của hai người đương nhiên là bất đồng, Vân Mị thật sự buồn bực, Tiểu Tam này thật sự là không thể tha được mà, Triệu Đại Ngưu của hắn thương thế còn chưa dưỡng tốt đâu, hừ! Triệu Đại Ngưu nhà hắn so với cái tên Bắc Dã Sưởng nhỏ bé đáng vứt đi kia còn trân quý hơn nhiều đó!Mà Triệu Đại Ngưu vì che dấu sự ngượng ngùng của mình, cũng không so đo với xưng hô của Tiểu Tam, cuống quýt chạy ra nói: “Huynh đệ của Vân Mị, đệ có chuyện gì quan trọng không?”“Nó thì có chuyện gì chứ!” Vân Mị đi theo phía sau, tức giận nói: “Còn không phải là vì cái tên gì đó dám đả thương ngươi, Bắc Dã Sưởng!”Nói đến Bắc Dã Sưởng, Triệu Đại Ngưu nhớ đến Lôi Vân Đao của mình bị lấy đi, vừa mới bị Vân Mị làm phiền nên không nhớ đến, thật sự là hổ thẹn! Cư nhiên chuyện Lôi Vân Đao y lại không quan tâm đến, bây giờ y nhất định phải lấy lại Lôi Vân Đao! “Huynh đệ của Vân Mị, đệ có biết Bắc Dã Sưởng ở đâu không? Người đó câm Lôi Vân Đao của ta, ta muốn lấy về!”“Cái gì? Tẩu nói hắn lấy được Lôi Vân Đao?” Tiểu Tam kinh ngạc hỏi, khó trách ở nơi này của Vân Mị cũng không nhìn thấy Bắc Dã Sưởng, chỉ là bí mật của Lôi Vân Đao cậu cũng không biết rõ lắm, mà Bắc Dã Sưởng này đi đâu thì cậu cũng không rõ...... Nhưng nếu Bắc Dã Sưởng rời đi ngay như thế thì có lẽ hắn đã tìm được cách cứu Tô Như Ngọc rồi, không bao giờ... cần cậu nữa, xem ra duyên phận giữa cậu và Bắc Dã Sưởng thật sự đã chấm dứt...... Tiểu Tam lập tức trở nên cực kỳ mất mát. Vân Mị nhíu mày, tên Bắc Dã Sưởng này chẳng phải khinh người quá đáng sao, chẳng những đả thương Triệu Đại Ngưu của hắn, lại còn đoạt lấy cái gì đó của Triệu Đại Ngưu nhà hắn, nói thế nào hắn cũng phải trút giận cho Triệu Đại Ngưu, hắn do dự không biết có nên giúp đỡ Tiểu Tam không. “Tiểu Tam, đệ biết Bắc Dã Sưởng kia đi đâu không?”Tiểu Tam cũng rất muốn biết Bắc Dã Sưởng đang ở nơi nào, cậu nhìn sang Triệu Đại Ngưu chờ mong hỏi: “Nhị tẩu, tẩu có biết Lôi Vân Đao có bí mật gì không?”“Ta tên là Triệu Đại Ngưu, đệ có thể gọi ta là Đại Ngưu......” Triệu Đại Ngưu vẫn vì xưng hô của Tiểu Tam mà cảm thấy không được tự nhiên, nằng nặc mà nói: “Bí mật của Lôi Vân Đao?” Trước khi lâm chung, sư phụ cũng không nói cho y biết Lôi Vân Đao có bí mật gì, Bắc Dã Sưởng muốn đoạt Lôi Vân Đao của y, y cũng chẳng hiểu vì sao cả. Tuy đó là một thanh đao tốt khó gặp, nhưng Cẩm Hổ Bảo của Bắc Dã Sưởng chẳng phải là một chú kiếm* nổi tiếng sao, tại sao nhất định phải đoạt Lôi Vân Đao của y?*nơi chuyên đúc kiếmÁnh mắt của Tiểu Tam liệng vòng giữa Triệu Đại Ngưu và Vân Mị, ít nhiều nhận ra được cái gì đó, đổi cách nói: “Triệu đại ca, huynh giúp đệ khuyên nhủ A Nhị, mệnh của Bắc Dã phu nhân đang rất nguy kịch!” Cậu không biết bí mật của Lôi Vân Đao có thể cứu được Tô Như Ngọc hay không, nhưng vẫn nên nhờ Vân Mị giúp thì yên tâm hơn, nếu Tô Như Ngọc có gì đó bất trắc, Bắc Dã Sưởng cũng có thể sẽ...... Tiểu Tam cười khổ, mối tình đầu này của cậu sợ là không có kết quả......“Đệ lo cái gì?” Vân Mị quăng cho Tiểu Tam một ánh mắt vạch trần, huynh đệ này của hắn bình thường thì rất thông minh, sao lúc này lại trở nên đần độn như thế này? “Nữ nhân kia chết mới tốt, không phải đệ rất thích Bắc Dã Sưởng kia sao?”Triệu Đại Ngưu nhíu mày, Vân Mị này thật đúng là coi mạng người như cỏ rác, y không chịu được mở miệng nói: “Sao ngươi có thể nói như vậy? Nói gì đi nữa đó cũng là một mạng người, cứu một mạng người như xây bảy tầng tháp.”Tiểu Tam ở bên cạnh phụ họa nói: “A Nhị, Triệu đại ca cũng nói như vậy, huynh tốt xấu gì cũng nên giúp đỡ, cứ coi như là giúp đệ đệ một lần.” Tuy rằng cậu rất thích Bắc Dã Sưởng, nhưng lúc này Bắc Dã Sưởng và Tô Như Ngọc đã không còn chỗ để cậu bước chân vào......Triệu Đại Ngưu nhìn Tiểu Tam, thật không nhận ra được, vị huynh đệ này vậy mà còn thiện lương hơn Vân Mị, thật sự không thể ngờ được rằng cậu và Vân Mị là huynh đệ. Dù sao thì y cũng cần lấy lại Lôi Vân Đao, y cũng nên đi cùng cậu một chuyến! “Tiểu Tam huynh đệ đúng không? Ta sẽ đi tìm Bắc Dã bảo chủ với đệ!”Vân Mị ngây người, thấy Triệu Đại Ngưu nói thật lập tức giữ chặt y lại, kiên quyết nói: “Ngươi đi xem náo nhiệt cái gì! Tô Như Ngọc gì gì kia trúng là kịch độc, ngươi đi cũng chẳng xài được gì! Ngươi cứ ở nhà chăm hài tử cho ta! Tiểu Tam, đi thôi!” “Nhưng mà Lôi Vân Đao của ta......” Triệu Đại Ngưu không phản ứng kịp, ngây người dõi theo Vân Mị rời đi cùng Tiểu Tam, chỉ nghe thấy Vân Mị không quay đầu lại nói: “Ta sẽ lấy lại cho ngươi!”Triệu Đại Ngưu hoàn toàn vô pháp phản ứng nhìn theo bóng dáng hai người đi càng lúc càng xa. Không phải lúc nãy Vân Mị còn từ chối sao? Sao hắn lại thay đổi nhanh như vậy?
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Tam, phản ứng của hai người đương nhiên là bất đồng, Vân Mị thật sự buồn bực, Tiểu Tam này thật sự là không thể tha được mà, Triệu Đại Ngưu của hắn thương thế còn chưa dưỡng tốt đâu, hừ! Triệu Đại Ngưu nhà hắn so với cái tên Bắc Dã Sưởng nhỏ bé đáng vứt đi kia còn trân quý hơn nhiều đó!
Mà Triệu Đại Ngưu vì che dấu sự ngượng ngùng của mình, cũng không so đo với xưng hô của Tiểu Tam, cuống quýt chạy ra nói: “Huynh đệ của Vân Mị, đệ có chuyện gì quan trọng không?”
“Nó thì có chuyện gì chứ!” Vân Mị đi theo phía sau, tức giận nói: “Còn không phải là vì cái tên gì đó dám đả thương ngươi, Bắc Dã Sưởng!”
Nói đến Bắc Dã Sưởng, Triệu Đại Ngưu nhớ đến Lôi Vân Đao của mình bị lấy đi, vừa mới bị Vân Mị làm phiền nên không nhớ đến, thật sự là hổ thẹn! Cư nhiên chuyện Lôi Vân Đao y lại không quan tâm đến, bây giờ y nhất định phải lấy lại Lôi Vân Đao! “Huynh đệ của Vân Mị, đệ có biết Bắc Dã Sưởng ở đâu không? Người đó câm Lôi Vân Đao của ta, ta muốn lấy về!”
“Cái gì? Tẩu nói hắn lấy được Lôi Vân Đao?” Tiểu Tam kinh ngạc hỏi, khó trách ở nơi này của Vân Mị cũng không nhìn thấy Bắc Dã Sưởng, chỉ là bí mật của Lôi Vân Đao cậu cũng không biết rõ lắm, mà Bắc Dã Sưởng này đi đâu thì cậu cũng không rõ...... Nhưng nếu Bắc Dã Sưởng rời đi ngay như thế thì có lẽ hắn đã tìm được cách cứu Tô Như Ngọc rồi, không bao giờ... cần cậu nữa, xem ra duyên phận giữa cậu và Bắc Dã Sưởng thật sự đã chấm dứt...... Tiểu Tam lập tức trở nên cực kỳ mất mát.
Vân Mị nhíu mày, tên Bắc Dã Sưởng này chẳng phải khinh người quá đáng sao, chẳng những đả thương Triệu Đại Ngưu của hắn, lại còn đoạt lấy cái gì đó của Triệu Đại Ngưu nhà hắn, nói thế nào hắn cũng phải trút giận cho Triệu Đại Ngưu, hắn do dự không biết có nên giúp đỡ Tiểu Tam không. “Tiểu Tam, đệ biết Bắc Dã Sưởng kia đi đâu không?”
Tiểu Tam cũng rất muốn biết Bắc Dã Sưởng đang ở nơi nào, cậu nhìn sang Triệu Đại Ngưu chờ mong hỏi: “Nhị tẩu, tẩu có biết Lôi Vân Đao có bí mật gì không?”
“Ta tên là Triệu Đại Ngưu, đệ có thể gọi ta là Đại Ngưu......” Triệu Đại Ngưu vẫn vì xưng hô của Tiểu Tam mà cảm thấy không được tự nhiên, nằng nặc mà nói: “Bí mật của Lôi Vân Đao?” Trước khi lâm chung, sư phụ cũng không nói cho y biết Lôi Vân Đao có bí mật gì, Bắc Dã Sưởng muốn đoạt Lôi Vân Đao của y, y cũng chẳng hiểu vì sao cả. Tuy đó là một thanh đao tốt khó gặp, nhưng Cẩm Hổ Bảo của Bắc Dã Sưởng chẳng phải là một
chú kiếm
* nổi tiếng sao, tại sao nhất định phải đoạt Lôi Vân Đao của y?
*nơi chuyên đúc kiếm
Ánh mắt của Tiểu Tam liệng vòng giữa Triệu Đại Ngưu và Vân Mị, ít nhiều nhận ra được cái gì đó, đổi cách nói: “Triệu đại ca, huynh giúp đệ khuyên nhủ A Nhị, mệnh của Bắc Dã phu nhân đang rất nguy kịch!” Cậu không biết bí mật của Lôi Vân Đao có thể cứu được Tô Như Ngọc hay không, nhưng vẫn nên nhờ Vân Mị giúp thì yên tâm hơn, nếu Tô Như Ngọc có gì đó bất trắc, Bắc Dã Sưởng cũng có thể sẽ...... Tiểu Tam cười khổ, mối tình đầu này của cậu sợ là không có kết quả......
“Đệ lo cái gì?” Vân Mị quăng cho Tiểu Tam một ánh mắt vạch trần, huynh đệ này của hắn bình thường thì rất thông minh, sao lúc này lại trở nên đần độn như thế này? “Nữ nhân kia chết mới tốt, không phải đệ rất thích Bắc Dã Sưởng kia sao?”
Triệu Đại Ngưu nhíu mày, Vân Mị này thật đúng là coi mạng người như cỏ rác, y không chịu được mở miệng nói: “Sao ngươi có thể nói như vậy? Nói gì đi nữa đó cũng là một mạng người, cứu một mạng người như xây bảy tầng tháp.”
Tiểu Tam ở bên cạnh phụ họa nói: “A Nhị, Triệu đại ca cũng nói như vậy, huynh tốt xấu gì cũng nên giúp đỡ, cứ coi như là giúp đệ đệ một lần.” Tuy rằng cậu rất thích Bắc Dã Sưởng, nhưng lúc này Bắc Dã Sưởng và Tô Như Ngọc đã không còn chỗ để cậu bước chân vào......
Triệu Đại Ngưu nhìn Tiểu Tam, thật không nhận ra được, vị huynh đệ này vậy mà còn thiện lương hơn Vân Mị, thật sự không thể ngờ được rằng cậu và Vân Mị là huynh đệ. Dù sao thì y cũng cần lấy lại Lôi Vân Đao, y cũng nên đi cùng cậu một chuyến! “Tiểu Tam huynh đệ đúng không? Ta sẽ đi tìm Bắc Dã bảo chủ với đệ!”
Vân Mị ngây người, thấy Triệu Đại Ngưu nói thật lập tức giữ chặt y lại, kiên quyết nói: “Ngươi đi xem náo nhiệt cái gì! Tô Như Ngọc gì gì kia trúng là kịch độc, ngươi đi cũng chẳng xài được gì! Ngươi cứ ở nhà chăm hài tử cho ta! Tiểu Tam, đi thôi!”
“Nhưng mà Lôi Vân Đao của ta......” Triệu Đại Ngưu không phản ứng kịp, ngây người dõi theo Vân Mị rời đi cùng Tiểu Tam, chỉ nghe thấy Vân Mị không quay đầu lại nói: “Ta sẽ lấy lại cho ngươi!”
Triệu Đại Ngưu hoàn toàn vô pháp phản ứng nhìn theo bóng dáng hai người đi càng lúc càng xa. Không phải lúc nãy Vân Mị còn từ chối sao? Sao hắn lại thay đổi nhanh như vậy?
Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu PhẩnTác giả: Thu Chí ThủyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện NgượcĐó là một nam nhân khá cao lớn. Khi y vừa bước vào khách đ**m liền khiến cho người ta có cảm giác áp bức khá mãnh liệt. Nếu so với người bình thường thì y thân cao trên tám thước; khuôn mặt ngăn nắp; ngũ quan không được coi là tuấn soái của y như đang chịu đựng điều gì đó. Đôi mắt của y tuy không lớn nhưng khi nhìn thoáng qua lại khiến người ta như chìm vào trong. Cái mũi y thực cử ưng câu, hơi có chút hương vị người Tây Vực; màu da thiên hắc như đồng; bên trái gương mặt có năm vết sẹo dữ tợn như dã thú khiến người ta có chút không dám nhìn thẳng. Toàn thân y bị áo choàng đen che kín; tuy bờ vai rộng, dáng người cao lớn nhưng bước đi của y trầm ổn mà không nặng nề, vừa nhìn liền biết rõ cao thủ. Nam nhân như vậy chắc là một đấng anh hùng! (nguyên văn là ‘thiết tranh tranh đích hán tử’, chắc cũng đại loại như vậy) Có điều tuy bây giờ trời đã sang thu, nhưng với thời tiết nóng bức này thì vẫn chưa đến cần mặc áo choàng dày như vậy. Hay vị đại hán này không phải người thường? Tiểu nhị… Nghe thấy giọng nói của Tiểu Tam, phản ứng của hai người đương nhiên là bất đồng, Vân Mị thật sự buồn bực, Tiểu Tam này thật sự là không thể tha được mà, Triệu Đại Ngưu của hắn thương thế còn chưa dưỡng tốt đâu, hừ! Triệu Đại Ngưu nhà hắn so với cái tên Bắc Dã Sưởng nhỏ bé đáng vứt đi kia còn trân quý hơn nhiều đó!Mà Triệu Đại Ngưu vì che dấu sự ngượng ngùng của mình, cũng không so đo với xưng hô của Tiểu Tam, cuống quýt chạy ra nói: “Huynh đệ của Vân Mị, đệ có chuyện gì quan trọng không?”“Nó thì có chuyện gì chứ!” Vân Mị đi theo phía sau, tức giận nói: “Còn không phải là vì cái tên gì đó dám đả thương ngươi, Bắc Dã Sưởng!”Nói đến Bắc Dã Sưởng, Triệu Đại Ngưu nhớ đến Lôi Vân Đao của mình bị lấy đi, vừa mới bị Vân Mị làm phiền nên không nhớ đến, thật sự là hổ thẹn! Cư nhiên chuyện Lôi Vân Đao y lại không quan tâm đến, bây giờ y nhất định phải lấy lại Lôi Vân Đao! “Huynh đệ của Vân Mị, đệ có biết Bắc Dã Sưởng ở đâu không? Người đó câm Lôi Vân Đao của ta, ta muốn lấy về!”“Cái gì? Tẩu nói hắn lấy được Lôi Vân Đao?” Tiểu Tam kinh ngạc hỏi, khó trách ở nơi này của Vân Mị cũng không nhìn thấy Bắc Dã Sưởng, chỉ là bí mật của Lôi Vân Đao cậu cũng không biết rõ lắm, mà Bắc Dã Sưởng này đi đâu thì cậu cũng không rõ...... Nhưng nếu Bắc Dã Sưởng rời đi ngay như thế thì có lẽ hắn đã tìm được cách cứu Tô Như Ngọc rồi, không bao giờ... cần cậu nữa, xem ra duyên phận giữa cậu và Bắc Dã Sưởng thật sự đã chấm dứt...... Tiểu Tam lập tức trở nên cực kỳ mất mát. Vân Mị nhíu mày, tên Bắc Dã Sưởng này chẳng phải khinh người quá đáng sao, chẳng những đả thương Triệu Đại Ngưu của hắn, lại còn đoạt lấy cái gì đó của Triệu Đại Ngưu nhà hắn, nói thế nào hắn cũng phải trút giận cho Triệu Đại Ngưu, hắn do dự không biết có nên giúp đỡ Tiểu Tam không. “Tiểu Tam, đệ biết Bắc Dã Sưởng kia đi đâu không?”Tiểu Tam cũng rất muốn biết Bắc Dã Sưởng đang ở nơi nào, cậu nhìn sang Triệu Đại Ngưu chờ mong hỏi: “Nhị tẩu, tẩu có biết Lôi Vân Đao có bí mật gì không?”“Ta tên là Triệu Đại Ngưu, đệ có thể gọi ta là Đại Ngưu......” Triệu Đại Ngưu vẫn vì xưng hô của Tiểu Tam mà cảm thấy không được tự nhiên, nằng nặc mà nói: “Bí mật của Lôi Vân Đao?” Trước khi lâm chung, sư phụ cũng không nói cho y biết Lôi Vân Đao có bí mật gì, Bắc Dã Sưởng muốn đoạt Lôi Vân Đao của y, y cũng chẳng hiểu vì sao cả. Tuy đó là một thanh đao tốt khó gặp, nhưng Cẩm Hổ Bảo của Bắc Dã Sưởng chẳng phải là một chú kiếm* nổi tiếng sao, tại sao nhất định phải đoạt Lôi Vân Đao của y?*nơi chuyên đúc kiếmÁnh mắt của Tiểu Tam liệng vòng giữa Triệu Đại Ngưu và Vân Mị, ít nhiều nhận ra được cái gì đó, đổi cách nói: “Triệu đại ca, huynh giúp đệ khuyên nhủ A Nhị, mệnh của Bắc Dã phu nhân đang rất nguy kịch!” Cậu không biết bí mật của Lôi Vân Đao có thể cứu được Tô Như Ngọc hay không, nhưng vẫn nên nhờ Vân Mị giúp thì yên tâm hơn, nếu Tô Như Ngọc có gì đó bất trắc, Bắc Dã Sưởng cũng có thể sẽ...... Tiểu Tam cười khổ, mối tình đầu này của cậu sợ là không có kết quả......“Đệ lo cái gì?” Vân Mị quăng cho Tiểu Tam một ánh mắt vạch trần, huynh đệ này của hắn bình thường thì rất thông minh, sao lúc này lại trở nên đần độn như thế này? “Nữ nhân kia chết mới tốt, không phải đệ rất thích Bắc Dã Sưởng kia sao?”Triệu Đại Ngưu nhíu mày, Vân Mị này thật đúng là coi mạng người như cỏ rác, y không chịu được mở miệng nói: “Sao ngươi có thể nói như vậy? Nói gì đi nữa đó cũng là một mạng người, cứu một mạng người như xây bảy tầng tháp.”Tiểu Tam ở bên cạnh phụ họa nói: “A Nhị, Triệu đại ca cũng nói như vậy, huynh tốt xấu gì cũng nên giúp đỡ, cứ coi như là giúp đệ đệ một lần.” Tuy rằng cậu rất thích Bắc Dã Sưởng, nhưng lúc này Bắc Dã Sưởng và Tô Như Ngọc đã không còn chỗ để cậu bước chân vào......Triệu Đại Ngưu nhìn Tiểu Tam, thật không nhận ra được, vị huynh đệ này vậy mà còn thiện lương hơn Vân Mị, thật sự không thể ngờ được rằng cậu và Vân Mị là huynh đệ. Dù sao thì y cũng cần lấy lại Lôi Vân Đao, y cũng nên đi cùng cậu một chuyến! “Tiểu Tam huynh đệ đúng không? Ta sẽ đi tìm Bắc Dã bảo chủ với đệ!”Vân Mị ngây người, thấy Triệu Đại Ngưu nói thật lập tức giữ chặt y lại, kiên quyết nói: “Ngươi đi xem náo nhiệt cái gì! Tô Như Ngọc gì gì kia trúng là kịch độc, ngươi đi cũng chẳng xài được gì! Ngươi cứ ở nhà chăm hài tử cho ta! Tiểu Tam, đi thôi!” “Nhưng mà Lôi Vân Đao của ta......” Triệu Đại Ngưu không phản ứng kịp, ngây người dõi theo Vân Mị rời đi cùng Tiểu Tam, chỉ nghe thấy Vân Mị không quay đầu lại nói: “Ta sẽ lấy lại cho ngươi!”Triệu Đại Ngưu hoàn toàn vô pháp phản ứng nhìn theo bóng dáng hai người đi càng lúc càng xa. Không phải lúc nãy Vân Mị còn từ chối sao? Sao hắn lại thay đổi nhanh như vậy?