Thương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị…
Chương 53: Đùa giỡn nhục cầu
Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi SưTác giả: Túy Khuynh CuồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị… Chương này được dịch bởi Delia Trần.Đem người đem Ma tinh cấp chín, thuộc nhiều nguyên tố khác nhau làm thành vòng tay như thế này, có lẽ là phụ nữ rồi.Nhục cầu này vậy mà lại đi trộm vòng tay như thế này, tên tiểu tử này ngày càng lớn mật!” Ngươi mau đi trả lại đi!” Nàng cũng không muốn vì một cái vòng tay như thế này mà đi rước cả đống phiền phức vào người. Hiện tại thời gian của nàng không đủ nhiều để chơi đùa cùng người khác.Nhục cầu thấy nàng như vậy, lập tức ngập ức mắt lên,hai móng vuốt nho nhỏ ôm lấy chuỗi Ma tinh nâng len cho Hồ Nguyệt. Tựa hồ muốn nói là đó là của nàng.” Không, ta không cần thứ này. Tuy rằng nó khá hấp dẫn, dù là người tặng cho ta, ta cũng không thể mang ra ngoài.” Nhỡ là đồ trộm, cho dù không phải đồ trộm đi chăng nữa, nàng cũng không dám vội vàng mang ra phố mà dạo chơi. Với thực lực hiện tại của nàng, không phải muốn làm gì thì làm.” Ngao ngao ô......” Nhục cầu ngửa đầu kêu vài tiếng, nhún nhảy thân hình tròn xoe kia, ra sức đưa vòng tay đó cho nàng.Nàng vẫn cự tuyệt: “ Trả về, không thì ngươi vứt nó đi.”Tuy rằng đây là món đồ hấp dẫn đối với nàng, nhưng là, nàng tin tưởng với thực lực đang ngày càng nâng cao của mình thì tương lai có thể sở hữu nó hay thậm chí là thứ tốt hơn. Liễu Hồ Nguyệt nàng cũng không phải dạng người lòng tham không đáy.Nhục cầu kêu lên vài tiếng nữa, trong mắt nổi lên vài làn sóng, ủy khuất nhìn nàng, sau đó xoay người, đưa mông về phía Hồ Nguyệt như đang muốn giận dỗi vì nàng cự tuyệt ý tốt của nó. Khoé miệng nàng co rút vài cái, thật sự thì người kia đã tặng nàng dạng sủng vật gì thế này? Thật là!” Hừ! Ngươi mà không trả nó lại thì đừng tìm ta nữa!”Nhục cầu xê dịch thân hình mũm mỉm của nó, khoa tay múa chân một hồi với Liễu Hồ Nguyệt như muốn nói gì đó:“&€@@)€(€();(:(;:€&@&@"amp vv”Nàng đỡ trán, nói: “ Ngươi nói cái gì ta một câu cũng không hiểu.”Nhục cầu chẳng những dừng lại mà còn khoa tay múa chân, miệng nói ngày càng kịch liệt hơn. Liễu Hồ Nguyệt càng nghe càng bất đắc dĩ, chọc chọc nhục cầu, nó tức giận hừ hừ, đem vòng tay mang vào thân mình. Hành động đó có thể hiểu là: “ Ngươi không cần ta còn vui lắm.”Đây là uy h**p nàng sao? Còn nhỏ mà đã phú hắc vậy rồi!Nàng bất đắc dĩ thoả hiệp với nó, nâng nhục cầu lên, trán đối trán: “ Được rồi! Ta tạm thời nhận, nhưng lần sau tuyệt đối không được nữa nghe chưa. Không thì có ngày chúng ta cùng chết!”Nhục cầu ngoan ngoãn gật đầu như và mổ thóc,sau đó mềm nhũn thân hình, vội vàng chui tọt vào sau cổ áo nàng mà ngủ.Nàng thong thả từ sân của lão phu nhân đi ra, một bóng áo hồng lập tức đuổi theo nàng...
Chương này được dịch bởi Delia Trần.
Đem người đem Ma tinh cấp chín, thuộc nhiều nguyên tố khác nhau làm thành vòng tay như thế này, có lẽ là phụ nữ rồi.
Nhục cầu này vậy mà lại đi trộm vòng tay như thế này, tên tiểu tử này ngày càng lớn mật!
” Ngươi mau đi trả lại đi!” Nàng cũng không muốn vì một cái vòng tay như
thế này mà đi rước cả đống phiền phức vào người. Hiện tại thời gian của
nàng không đủ nhiều để chơi đùa cùng người khác.
Nhục cầu thấy
nàng như vậy, lập tức ngập ức mắt lên,hai móng vuốt nho nhỏ ôm lấy chuỗi Ma tinh nâng len cho Hồ Nguyệt. Tựa hồ muốn nói là đó là của nàng.
” Không, ta không cần thứ này. Tuy rằng nó khá hấp dẫn, dù là người tặng
cho ta, ta cũng không thể mang ra ngoài.” Nhỡ là đồ trộm, cho dù không
phải đồ trộm đi chăng nữa, nàng cũng không dám vội vàng mang ra phố mà
dạo chơi. Với thực lực hiện tại của nàng, không phải muốn làm gì thì
làm.
” Ngao ngao ô......” Nhục cầu ngửa đầu kêu vài tiếng, nhún nhảy thân hình tròn xoe kia, ra sức đưa vòng tay đó cho nàng.
Nàng vẫn cự tuyệt: “ Trả về, không thì ngươi vứt nó đi.”
Tuy rằng đây là món đồ hấp dẫn đối với nàng, nhưng là, nàng tin tưởng với
thực lực đang ngày càng nâng cao của mình thì tương lai có thể sở hữu nó hay thậm chí là thứ tốt hơn. Liễu Hồ Nguyệt nàng cũng không phải dạng
người lòng tham không đáy.
Nhục cầu kêu lên vài tiếng nữa, trong mắt nổi lên vài làn sóng, ủy khuất nhìn nàng, sau đó xoay người, đưa
mông về phía Hồ Nguyệt như đang muốn giận dỗi vì nàng cự tuyệt ý tốt của nó. Khoé miệng nàng co rút vài cái, thật sự thì người kia đã tặng nàng
dạng sủng vật gì thế này? Thật là!
” Hừ! Ngươi mà không trả nó lại thì đừng tìm ta nữa!”
Nhục cầu xê dịch thân hình mũm mỉm của nó, khoa tay múa chân một hồi với
Liễu Hồ Nguyệt như muốn nói gì đó:“&€@@)€(€();(:(;:€&@&@"amp vv”
Nàng đỡ trán, nói: “ Ngươi nói cái gì ta một câu cũng không hiểu.”
Nhục cầu chẳng những dừng lại mà còn khoa tay múa chân, miệng nói ngày càng
kịch liệt hơn. Liễu Hồ Nguyệt càng nghe càng bất đắc dĩ, chọc chọc nhục
cầu, nó tức giận hừ hừ, đem vòng tay mang vào thân mình. Hành động đó
có thể hiểu là: “ Ngươi không cần ta còn vui lắm.”
Đây là uy h**p nàng sao? Còn nhỏ mà đã phú hắc vậy rồi!
Nàng bất đắc dĩ thoả hiệp với nó, nâng nhục cầu lên, trán đối trán: “ Được
rồi! Ta tạm thời nhận, nhưng lần sau tuyệt đối không được nữa nghe chưa. Không thì có ngày chúng ta cùng chết!”
Nhục cầu ngoan ngoãn gật đầu như và mổ thóc,sau đó mềm nhũn thân hình, vội vàng chui tọt vào sau cổ áo nàng mà ngủ.
Nàng thong thả từ sân của lão phu nhân đi ra, một bóng áo hồng lập tức đuổi theo nàng...
Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi SưTác giả: Túy Khuynh CuồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị… Chương này được dịch bởi Delia Trần.Đem người đem Ma tinh cấp chín, thuộc nhiều nguyên tố khác nhau làm thành vòng tay như thế này, có lẽ là phụ nữ rồi.Nhục cầu này vậy mà lại đi trộm vòng tay như thế này, tên tiểu tử này ngày càng lớn mật!” Ngươi mau đi trả lại đi!” Nàng cũng không muốn vì một cái vòng tay như thế này mà đi rước cả đống phiền phức vào người. Hiện tại thời gian của nàng không đủ nhiều để chơi đùa cùng người khác.Nhục cầu thấy nàng như vậy, lập tức ngập ức mắt lên,hai móng vuốt nho nhỏ ôm lấy chuỗi Ma tinh nâng len cho Hồ Nguyệt. Tựa hồ muốn nói là đó là của nàng.” Không, ta không cần thứ này. Tuy rằng nó khá hấp dẫn, dù là người tặng cho ta, ta cũng không thể mang ra ngoài.” Nhỡ là đồ trộm, cho dù không phải đồ trộm đi chăng nữa, nàng cũng không dám vội vàng mang ra phố mà dạo chơi. Với thực lực hiện tại của nàng, không phải muốn làm gì thì làm.” Ngao ngao ô......” Nhục cầu ngửa đầu kêu vài tiếng, nhún nhảy thân hình tròn xoe kia, ra sức đưa vòng tay đó cho nàng.Nàng vẫn cự tuyệt: “ Trả về, không thì ngươi vứt nó đi.”Tuy rằng đây là món đồ hấp dẫn đối với nàng, nhưng là, nàng tin tưởng với thực lực đang ngày càng nâng cao của mình thì tương lai có thể sở hữu nó hay thậm chí là thứ tốt hơn. Liễu Hồ Nguyệt nàng cũng không phải dạng người lòng tham không đáy.Nhục cầu kêu lên vài tiếng nữa, trong mắt nổi lên vài làn sóng, ủy khuất nhìn nàng, sau đó xoay người, đưa mông về phía Hồ Nguyệt như đang muốn giận dỗi vì nàng cự tuyệt ý tốt của nó. Khoé miệng nàng co rút vài cái, thật sự thì người kia đã tặng nàng dạng sủng vật gì thế này? Thật là!” Hừ! Ngươi mà không trả nó lại thì đừng tìm ta nữa!”Nhục cầu xê dịch thân hình mũm mỉm của nó, khoa tay múa chân một hồi với Liễu Hồ Nguyệt như muốn nói gì đó:“&€@@)€(€();(:(;:€&@&@"amp vv”Nàng đỡ trán, nói: “ Ngươi nói cái gì ta một câu cũng không hiểu.”Nhục cầu chẳng những dừng lại mà còn khoa tay múa chân, miệng nói ngày càng kịch liệt hơn. Liễu Hồ Nguyệt càng nghe càng bất đắc dĩ, chọc chọc nhục cầu, nó tức giận hừ hừ, đem vòng tay mang vào thân mình. Hành động đó có thể hiểu là: “ Ngươi không cần ta còn vui lắm.”Đây là uy h**p nàng sao? Còn nhỏ mà đã phú hắc vậy rồi!Nàng bất đắc dĩ thoả hiệp với nó, nâng nhục cầu lên, trán đối trán: “ Được rồi! Ta tạm thời nhận, nhưng lần sau tuyệt đối không được nữa nghe chưa. Không thì có ngày chúng ta cùng chết!”Nhục cầu ngoan ngoãn gật đầu như và mổ thóc,sau đó mềm nhũn thân hình, vội vàng chui tọt vào sau cổ áo nàng mà ngủ.Nàng thong thả từ sân của lão phu nhân đi ra, một bóng áo hồng lập tức đuổi theo nàng...