Thương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị…
Chương 87: Cho nàng dâu một sủng vật
Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi SưTác giả: Túy Khuynh CuồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị… Ai cũng thật không ngờ khi Liệt hỏa báo thả người, chuẩn bị nhảy vào con sông kia thì nam tử trên nhánh cây của đại thụ lại ngang nhiên trêu chọc nó.Hai tay hắn ôm chặt lấy cổ Liệt hỏa, thân thể áp sát vào lưng con vật, miệng thì lại không ngừng nói: " Báo báo, báo báo, ta muốn ngươi, cho nàng dâu của ta làm sủng vật!"Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt co rút một hồi, Liệt hỏa báo vừa mới kí thế ước với nàng, nàng còn chưa kịp làm gì kẻ ngốc kia, hắn đã tự dâng mình lên đầm rồng hang hổ.Liễu Tường Phong nhìn Phượng Dật Hiên cưỡi Liệt hỏa báo như vậy, lòng sợ nó quay đầu, ngoạm một cái, Phượng vương coi như xong. Hắn lập tức đề khí, cùng tinh thần lực cấp bậc thần vương mạnh mẽ cộng lên.Lúc nãy, hắn chỉ mới dùng vào phần công lực, nhưng vì vết xe đổ trước mà trở nên cẩn thận hơn, nâng cao tính thần lực lên.Tinh thần lực nhanh chóng khóa Phượng Dật Hiên trong không gian nội, bảo vệ hắn một cách chặt chẽ nhất.Liệt hỏa là một con báo kiêu ngạo, con người kia lại dám coi nó là sủng vật mà chơi đùa, nó làm sao có thể không tức giận?Đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn đối với ma thứ như nó." Ngao, ngao." Nó ngửa đầu lên trời rống dài, hai chân trước chà chà lên mặt đất, làm mặt đất rung chuyển dữ dội, cây cỏ bốn phía đều bị quét qua.Chỉ thấy nó nâng hai chân lên, hất Phượng Dật Hiên ra khỏi người, sau đó tung người, hướng về phía hạ du của dòng sông mà nhảy.Đối với hành động này, mọi người xung quanh đều vô cùng khó hiểu, theo lý mà nói, Liệt hỏa có phải nên cùng Liễu Tường Phong đáng một trận hay sao? Nó chỉ cần đem Phượng Dật Hiên dẫm dưới chân, rồi tự do chiến đấu, nhưng mà nó ngay cả một cái l**m mắt cũng không có, đã bỏ đi...Cửu cấp ma thú, nhưng lại là biến dị, đối phó một vị thần vương cấp bậc hậu kì, cũng coi là vừa sức, chỉ cần vị kia không triệu hồi huyễn thú của mình, nó vẫn đủ sức mà tung hoành ngang dọc.Cho nên, việc nó bỏ đi thật sự rất kỳ lạ.Mà ngay lúc này, Liễu Hồ Nguyệt lại bình tĩnh như không, nàng sờ sờ cằm, nhìn phương hướng mà Liệt hỏa rời đi, trong lòng cẩn nhận được nó đang rất tức giận." Mau tìm Phượng vương!" Đau đớn trên ngực dần giảm bớt, sắc mặt cũng đã đỡ tái hơn, Liễu Tường Phong ôm ngực nói nhỏ, mắt vẫn nhìn theo phương hướng Liệt hỏa rời đi, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến an nguy của Phượng Dật Hiên.Phượng Dật Hiên bị văng đi khá xa, Liễu Hồ Nguyệt cảm nhận được khí tức của hắn, liền xoay người chạy tới.Cuối cùng, ở nơi có bụi cây thật rậm rạp, nàng cũng tìm được hắn đang choáng váng vì cứ ngã.Trong miệng ngậm một cọng cỏ, trên tóc, y phục cũng dính không ít lá cây, cả người nhếch nhát không chịu được, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đau, quá đau!"Mày nàng hơi nhíu lại, thong thả đi tới, nàng đá hắn một cái: "Nè, đứng dậy đi, đừng có mà ăn vạ."Nhục cầu trên vai nàng khẽ động, nhìn hắn chật vật như vậy, nó thật sự rất đắc ý.Phượng Dật Hiên bị tóc lòa xòe che đi ngũ quan, nhưng khi nhìn thấy nàng, mắt lại sáng rỡ lên, hắn bật dậy, la to: "Nương tử, nương tử, ngươi tới rồi."Liễu Hồ Nguyệt lạnh lùng trừng mắt, trong lòng ngứa ngáy muốn đem kẻ ngốc này tra cho rõ. Nhưng khi cảm nhận được Liễu Tường Phong cùng Lôi Đình đang chạy tới, nàng lập tức thu lại ánh mắt sáng rỡ mang theo sự sắc bén đó.
Ai cũng thật không ngờ khi Liệt hỏa báo thả người, chuẩn bị nhảy vào con sông kia thì nam tử trên nhánh cây của đại thụ lại ngang nhiên trêu chọc nó.
Hai tay hắn ôm chặt lấy cổ Liệt hỏa, thân thể áp sát vào lưng con vật, miệng thì lại không ngừng nói: " Báo báo, báo báo, ta muốn ngươi, cho nàng dâu của ta làm sủng vật!"
Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt co rút một hồi, Liệt hỏa báo vừa mới kí thế ước với nàng, nàng còn chưa kịp làm gì kẻ ngốc kia, hắn đã tự dâng mình lên đầm rồng hang hổ.
Liễu Tường Phong nhìn Phượng Dật Hiên cưỡi Liệt hỏa báo như vậy, lòng sợ nó quay đầu, ngoạm một cái, Phượng vương coi như xong. Hắn lập tức đề khí, cùng tinh thần lực cấp bậc thần vương mạnh mẽ cộng lên.
Lúc nãy, hắn chỉ mới dùng vào phần công lực, nhưng vì vết xe đổ trước mà trở nên cẩn thận hơn, nâng cao tính thần lực lên.
Tinh thần lực nhanh chóng khóa Phượng Dật Hiên trong không gian nội, bảo vệ hắn một cách chặt chẽ nhất.
Liệt hỏa là một con báo kiêu ngạo, con người kia lại dám coi nó là sủng vật mà chơi đùa, nó làm sao có thể không tức giận?
Đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn đối với ma thứ như nó.
" Ngao, ngao." Nó ngửa đầu lên trời rống dài, hai chân trước chà chà lên mặt đất, làm mặt đất rung chuyển dữ dội, cây cỏ bốn phía đều bị quét qua.
Chỉ thấy nó nâng hai chân lên, hất Phượng Dật Hiên ra khỏi người, sau đó tung người, hướng về phía hạ du của dòng sông mà nhảy.
Đối với hành động này, mọi người xung quanh đều vô cùng khó hiểu, theo lý mà nói, Liệt hỏa có phải nên cùng Liễu Tường Phong đáng một trận hay sao? Nó chỉ cần đem Phượng Dật Hiên dẫm dưới chân, rồi tự do chiến đấu, nhưng mà nó ngay cả một cái l**m mắt cũng không có, đã bỏ đi...
Cửu cấp ma thú, nhưng lại là biến dị, đối phó một vị thần vương cấp bậc hậu kì, cũng coi là vừa sức, chỉ cần vị kia không triệu hồi huyễn thú của mình, nó vẫn đủ sức mà tung hoành ngang dọc.
Cho nên, việc nó bỏ đi thật sự rất kỳ lạ.
Mà ngay lúc này, Liễu Hồ Nguyệt lại bình tĩnh như không, nàng sờ sờ cằm, nhìn phương hướng mà Liệt hỏa rời đi, trong lòng cẩn nhận được nó đang rất tức giận.
" Mau tìm Phượng vương!" Đau đớn trên ngực dần giảm bớt, sắc mặt cũng đã đỡ tái hơn, Liễu Tường Phong ôm ngực nói nhỏ, mắt vẫn nhìn theo phương hướng Liệt hỏa rời đi, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến an nguy của Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên bị văng đi khá xa, Liễu Hồ Nguyệt cảm nhận được khí tức của hắn, liền xoay người chạy tới.
Cuối cùng, ở nơi có bụi cây thật rậm rạp, nàng cũng tìm được hắn đang choáng váng vì cứ ngã.
Trong miệng ngậm một cọng cỏ, trên tóc, y phục cũng dính không ít lá cây, cả người nhếch nhát không chịu được, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đau, quá đau!"
Mày nàng hơi nhíu lại, thong thả đi tới, nàng đá hắn một cái: "Nè, đứng dậy đi, đừng có mà ăn vạ."
Nhục cầu trên vai nàng khẽ động, nhìn hắn chật vật như vậy, nó thật sự rất đắc ý.
Phượng Dật Hiên bị tóc lòa xòe che đi ngũ quan, nhưng khi nhìn thấy nàng, mắt lại sáng rỡ lên, hắn bật dậy, la to: "Nương tử, nương tử, ngươi tới rồi."
Liễu Hồ Nguyệt lạnh lùng trừng mắt, trong lòng ngứa ngáy muốn đem kẻ ngốc này tra cho rõ. Nhưng khi cảm nhận được Liễu Tường Phong cùng Lôi Đình đang chạy tới, nàng lập tức thu lại ánh mắt sáng rỡ mang theo sự sắc bén đó.
Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi SưTác giả: Túy Khuynh CuồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị… Ai cũng thật không ngờ khi Liệt hỏa báo thả người, chuẩn bị nhảy vào con sông kia thì nam tử trên nhánh cây của đại thụ lại ngang nhiên trêu chọc nó.Hai tay hắn ôm chặt lấy cổ Liệt hỏa, thân thể áp sát vào lưng con vật, miệng thì lại không ngừng nói: " Báo báo, báo báo, ta muốn ngươi, cho nàng dâu của ta làm sủng vật!"Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt co rút một hồi, Liệt hỏa báo vừa mới kí thế ước với nàng, nàng còn chưa kịp làm gì kẻ ngốc kia, hắn đã tự dâng mình lên đầm rồng hang hổ.Liễu Tường Phong nhìn Phượng Dật Hiên cưỡi Liệt hỏa báo như vậy, lòng sợ nó quay đầu, ngoạm một cái, Phượng vương coi như xong. Hắn lập tức đề khí, cùng tinh thần lực cấp bậc thần vương mạnh mẽ cộng lên.Lúc nãy, hắn chỉ mới dùng vào phần công lực, nhưng vì vết xe đổ trước mà trở nên cẩn thận hơn, nâng cao tính thần lực lên.Tinh thần lực nhanh chóng khóa Phượng Dật Hiên trong không gian nội, bảo vệ hắn một cách chặt chẽ nhất.Liệt hỏa là một con báo kiêu ngạo, con người kia lại dám coi nó là sủng vật mà chơi đùa, nó làm sao có thể không tức giận?Đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn đối với ma thứ như nó." Ngao, ngao." Nó ngửa đầu lên trời rống dài, hai chân trước chà chà lên mặt đất, làm mặt đất rung chuyển dữ dội, cây cỏ bốn phía đều bị quét qua.Chỉ thấy nó nâng hai chân lên, hất Phượng Dật Hiên ra khỏi người, sau đó tung người, hướng về phía hạ du của dòng sông mà nhảy.Đối với hành động này, mọi người xung quanh đều vô cùng khó hiểu, theo lý mà nói, Liệt hỏa có phải nên cùng Liễu Tường Phong đáng một trận hay sao? Nó chỉ cần đem Phượng Dật Hiên dẫm dưới chân, rồi tự do chiến đấu, nhưng mà nó ngay cả một cái l**m mắt cũng không có, đã bỏ đi...Cửu cấp ma thú, nhưng lại là biến dị, đối phó một vị thần vương cấp bậc hậu kì, cũng coi là vừa sức, chỉ cần vị kia không triệu hồi huyễn thú của mình, nó vẫn đủ sức mà tung hoành ngang dọc.Cho nên, việc nó bỏ đi thật sự rất kỳ lạ.Mà ngay lúc này, Liễu Hồ Nguyệt lại bình tĩnh như không, nàng sờ sờ cằm, nhìn phương hướng mà Liệt hỏa rời đi, trong lòng cẩn nhận được nó đang rất tức giận." Mau tìm Phượng vương!" Đau đớn trên ngực dần giảm bớt, sắc mặt cũng đã đỡ tái hơn, Liễu Tường Phong ôm ngực nói nhỏ, mắt vẫn nhìn theo phương hướng Liệt hỏa rời đi, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến an nguy của Phượng Dật Hiên.Phượng Dật Hiên bị văng đi khá xa, Liễu Hồ Nguyệt cảm nhận được khí tức của hắn, liền xoay người chạy tới.Cuối cùng, ở nơi có bụi cây thật rậm rạp, nàng cũng tìm được hắn đang choáng váng vì cứ ngã.Trong miệng ngậm một cọng cỏ, trên tóc, y phục cũng dính không ít lá cây, cả người nhếch nhát không chịu được, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đau, quá đau!"Mày nàng hơi nhíu lại, thong thả đi tới, nàng đá hắn một cái: "Nè, đứng dậy đi, đừng có mà ăn vạ."Nhục cầu trên vai nàng khẽ động, nhìn hắn chật vật như vậy, nó thật sự rất đắc ý.Phượng Dật Hiên bị tóc lòa xòe che đi ngũ quan, nhưng khi nhìn thấy nàng, mắt lại sáng rỡ lên, hắn bật dậy, la to: "Nương tử, nương tử, ngươi tới rồi."Liễu Hồ Nguyệt lạnh lùng trừng mắt, trong lòng ngứa ngáy muốn đem kẻ ngốc này tra cho rõ. Nhưng khi cảm nhận được Liễu Tường Phong cùng Lôi Đình đang chạy tới, nàng lập tức thu lại ánh mắt sáng rỡ mang theo sự sắc bén đó.