Thương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị…

Chương 150: Nữ tử kia là ai? Sức mạnh khủng khiếp!

Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi SưTác giả: Túy Khuynh CuồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị… "Năm tám tuổi không phải hiện tại!"Cặp mắt kia, không phẫn nộ, chỉ có sắc bén, đến mức có thể thấu cả linh hồn nhưng thanh âm nàng, lại bình tĩnh như mặt nước, phút chốc Từ đường tổ lặng đi.Vị quản lý kia cũng vừa phục hồi tinh thần, sững sờ tại chỗ.Thế nhưng, Liễu Hồ Nguyệt lại xoay người, ra khỏi Từ đường.Phượng Dật Hiên vui vẻ theo nàng, còn quản lý thì vẫn đứng tại chỗ.Nàng bước ra khỏi cửa, khóe môi lạnh lùng cong lên: "Không ra sao?"Mọi người ào ào nhìn ra, ánh mắt mang đầy vẻ nghi hoặc với hành động của nàng.Lão phu nhân run lên, sau đó cũng chống quải trượng bước xuống.Bà không hề lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Hồ Nguyệt, muốn trưởng thành, nàng phải tự mình giải quyết.Các trưởng lão cũng theo sau lão phu nhân mà đi.Mọi người theo ra, chỉ thấy Liễu Hồ Nguyệt đứng ở đài tế tổ, cũng là nơi để luận võ.Phượng Dật Hiên thì vây quanh nàng, tích cực an ủi.Ai nấy cũng đã vây quanh đài.Quản lý trẻ tuổi hỏi: "Ngươi tới nơi này là muốn?..""Chẳng phải ngươi bảo thực lực không nên chỉ dựa vào miệng lưỡi sao?""Ngươi...thật sự muốn đấu?" Ánh mắt hắn có chút không tin tưởng, lại liếc qua lão phu nhân."Cửu cô nương, ta khuyên ngươi đừng hành động theo cảm tính, không có chiến khí chẳng phải sẽ thua rất mất mặt sao? Ngươi sắp thành thân cùng Phượng vương rồi, hãy buông chuyện Liễu gia xuống mà an phận làm hiền thê, giúp chồng dạy con..." Hắn còn chưa nói xong, nàng đã biến mắt.Chỉ thấy bóng dáng màu hồng dạo qua người hắn ta vài lần rồi sau đó biến mất.Hắn xoa mắt, hét lớn: "Người đâu?"Mọi người kinh hoàng, nàng là sát thủ, cho dù không có chiến khí thì tốc độ vẫn rất kinh người.Sau đó, mọi người hét lên: "Phía sau...."Liễu Hồ Nguyệt giương chưởng, đánh vào lưng hắn.Dùng chiến khí để đả thương đối thủ, đó là ưu thế lớn nhất của chiến sĩ. Nàng ra tay nhanh, độc và chuẩn.Hắn ta cảm thấy như bị vật nặng ngàn cân đập vào, thân thể như diều đứt dây mà bay đi.Hắn thua."Này này này....Chuyện gì đấy?""Là hoa mắt phải không?""Có phải là phế vật kia không?"Không một ai nhìn thấy nàng hạ thủ thế nào.

"Năm tám tuổi không phải hiện tại!"

Cặp mắt kia, không phẫn nộ, chỉ có sắc bén, đến mức có thể thấu cả linh hồn nhưng thanh âm nàng, lại bình tĩnh như mặt nước, phút chốc Từ đường tổ lặng đi.

Vị quản lý kia cũng vừa phục hồi tinh thần, sững sờ tại chỗ.

Thế nhưng, Liễu Hồ Nguyệt lại xoay người, ra khỏi Từ đường.

Phượng Dật Hiên vui vẻ theo nàng, còn quản lý thì vẫn đứng tại chỗ.

Nàng bước ra khỏi cửa, khóe môi lạnh lùng cong lên: "Không ra sao?"

Mọi người ào ào nhìn ra, ánh mắt mang đầy vẻ nghi hoặc với hành động của nàng.

Lão phu nhân run lên, sau đó cũng chống quải trượng bước xuống.

Bà không hề lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Hồ Nguyệt, muốn trưởng thành, nàng phải tự mình giải quyết.

Các trưởng lão cũng theo sau lão phu nhân mà đi.

Mọi người theo ra, chỉ thấy Liễu Hồ Nguyệt đứng ở đài tế tổ, cũng là nơi để luận võ.

Phượng Dật Hiên thì vây quanh nàng, tích cực an ủi.

Ai nấy cũng đã vây quanh đài.

Quản lý trẻ tuổi hỏi: "Ngươi tới nơi này là muốn?.."

"Chẳng phải ngươi bảo thực lực không nên chỉ dựa vào miệng lưỡi sao?"

"Ngươi...thật sự muốn đấu?" Ánh mắt hắn có chút không tin tưởng, lại liếc qua lão phu nhân.

"Cửu cô nương, ta khuyên ngươi đừng hành động theo cảm tính, không có chiến khí chẳng phải sẽ thua rất mất mặt sao? Ngươi sắp thành thân cùng Phượng vương rồi, hãy buông chuyện Liễu gia xuống mà an phận làm hiền thê, giúp chồng dạy con..." Hắn còn chưa nói xong, nàng đã biến mắt.

Chỉ thấy bóng dáng màu hồng dạo qua người hắn ta vài lần rồi sau đó biến mất.

Hắn xoa mắt, hét lớn: "Người đâu?"

Mọi người kinh hoàng, nàng là sát thủ, cho dù không có chiến khí thì tốc độ vẫn rất kinh người.

Sau đó, mọi người hét lên: "Phía sau...."

Liễu Hồ Nguyệt giương chưởng, đánh vào lưng hắn.

Dùng chiến khí để đả thương đối thủ, đó là ưu thế lớn nhất của chiến sĩ. Nàng ra tay nhanh, độc và chuẩn.

Hắn ta cảm thấy như bị vật nặng ngàn cân đập vào, thân thể như diều đứt dây mà bay đi.

Hắn thua.

"Này này này....Chuyện gì đấy?"

"Là hoa mắt phải không?"

"Có phải là phế vật kia không?"

Không một ai nhìn thấy nàng hạ thủ thế nào.

Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi SưTác giả: Túy Khuynh CuồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị… "Năm tám tuổi không phải hiện tại!"Cặp mắt kia, không phẫn nộ, chỉ có sắc bén, đến mức có thể thấu cả linh hồn nhưng thanh âm nàng, lại bình tĩnh như mặt nước, phút chốc Từ đường tổ lặng đi.Vị quản lý kia cũng vừa phục hồi tinh thần, sững sờ tại chỗ.Thế nhưng, Liễu Hồ Nguyệt lại xoay người, ra khỏi Từ đường.Phượng Dật Hiên vui vẻ theo nàng, còn quản lý thì vẫn đứng tại chỗ.Nàng bước ra khỏi cửa, khóe môi lạnh lùng cong lên: "Không ra sao?"Mọi người ào ào nhìn ra, ánh mắt mang đầy vẻ nghi hoặc với hành động của nàng.Lão phu nhân run lên, sau đó cũng chống quải trượng bước xuống.Bà không hề lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Hồ Nguyệt, muốn trưởng thành, nàng phải tự mình giải quyết.Các trưởng lão cũng theo sau lão phu nhân mà đi.Mọi người theo ra, chỉ thấy Liễu Hồ Nguyệt đứng ở đài tế tổ, cũng là nơi để luận võ.Phượng Dật Hiên thì vây quanh nàng, tích cực an ủi.Ai nấy cũng đã vây quanh đài.Quản lý trẻ tuổi hỏi: "Ngươi tới nơi này là muốn?..""Chẳng phải ngươi bảo thực lực không nên chỉ dựa vào miệng lưỡi sao?""Ngươi...thật sự muốn đấu?" Ánh mắt hắn có chút không tin tưởng, lại liếc qua lão phu nhân."Cửu cô nương, ta khuyên ngươi đừng hành động theo cảm tính, không có chiến khí chẳng phải sẽ thua rất mất mặt sao? Ngươi sắp thành thân cùng Phượng vương rồi, hãy buông chuyện Liễu gia xuống mà an phận làm hiền thê, giúp chồng dạy con..." Hắn còn chưa nói xong, nàng đã biến mắt.Chỉ thấy bóng dáng màu hồng dạo qua người hắn ta vài lần rồi sau đó biến mất.Hắn xoa mắt, hét lớn: "Người đâu?"Mọi người kinh hoàng, nàng là sát thủ, cho dù không có chiến khí thì tốc độ vẫn rất kinh người.Sau đó, mọi người hét lên: "Phía sau...."Liễu Hồ Nguyệt giương chưởng, đánh vào lưng hắn.Dùng chiến khí để đả thương đối thủ, đó là ưu thế lớn nhất của chiến sĩ. Nàng ra tay nhanh, độc và chuẩn.Hắn ta cảm thấy như bị vật nặng ngàn cân đập vào, thân thể như diều đứt dây mà bay đi.Hắn thua."Này này này....Chuyện gì đấy?""Là hoa mắt phải không?""Có phải là phế vật kia không?"Không một ai nhìn thấy nàng hạ thủ thế nào.

Chương 150: Nữ tử kia là ai? Sức mạnh khủng khiếp!