Thương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị…

Chương 154: Tử Trúc sơn ở Liên Vân Thành

Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi SưTác giả: Túy Khuynh CuồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị… Edit: Khánh DiBeta: Chiryu VũThân mình Liễu Hồ Nguyệt di chuyển tới, còn chưa thấy rõ trên tờ giấy viết cái gì, Phượng Dật Hiên đã đem tờ giấy xé thành mảnh nhỏ."Ngươi… này..." Liễu Hồ Nguyệt đem tờ giấy bị xé thành mảnh nhỏ đoạt lại, lại hung hăng đập Phượng Dật Hiên mấy cái, ánh mắt căm giận trừng mắt nhìn hắn.Ánh mắt Phượng Dật Hiên vô tội nhìn nàng: "Nương tử, là người xấu."Liễu Hồ Nguyệt nhìn về phía một ít giấy còn sót lại trong tay Phượng Dật Hiên, giọng điệu mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự: "Đưa đây."Phượng Dật Hiên đem hai tay ra sau, lắc lắc đầu nói: "Không.""Không cho cũng được, về sau đừng đến tìm ta, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa." Liễu Hồ Nguyệt xoay người, hướng tới chỗ Tần Duyệt.Tuy rằng biết Tần Duyệt làm như vậy là không có ý tốt, nhưng mà vẫn nên đối mặt. Liễu gia cùng Tần gia, riêng chuyện này, để nàng giair quyết là được rồi.Phượng Dật Hiên thấy nàng rời đi, sốt ruột nhấc quần áo của mình, đuổi theo sau Liễu Hồ Nguyệt, kêu to: "Được rồi, được rồi, nương tử, cho ngươi, đều cho ngươi."Hắn chạy rất nhanh, từ đường Liễu gia đi ra, lấy tốc độ trong nháy mắt đuổi theo Liễu Hồ Nguyệt, thân hình khổng lồ đi lại, một cái cánh tay khoát lên trên cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, đem mặt để sát vào mặt Liễu Hồ Nguyệt, hơi thở cực nóng nhàn nhạt phun trên mặt Liễu Hồ Nguyệt."Đêm nay Tử Trúc sơn Liên Vân Thành." Sau khi Phượng Dật Hiên nói xong, liền bĩu môi, nhân lúc Liễu Hồ Nguyệt không có phòng bị, hôn một cái.Lúc này mới buông lỏng cánh tay ra, tiếp tục lấy bộ dáng ngốc nghếch đi sau lưng Liễu Hồ Nguyệt.Liễu Hồ Nguyệt mạnh mẽ trừng lớn hai mắt nhìn về phía Phượng Dật Hiên, tay nâng lên chùi chùi nơi bị hắn hôn:"Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta, lão nương cắn ngươi.""Nương tử ăn rất ngon." Phượng Dật Hiên mang theo bộ mặt mỉm cười, miệng làm một cái ăn gì gì đó nói. Sau đó liền vòng quanh Liễu Hồ Nguyệt một vòng tròn, tay không an phận khua loạn trên đỉnh đầu Liễu Hồ Nguyệt.Liễu Hồ Nguyệt hổn hển muốn bỏ tay hắn ra, nhưng mà, hắn quá mức giảo hoạt, tay nàng vừa muốn đánh hắn, hắn liền đem tay của mình rụt về, sau đó lại làm ngáo ộp với Liễu Hồ Nguyệt. Liễu Hồ Nguyệt bị hành động của hắn biến thành dở khóc dở cười, nếu không phải nàng sớm biết hắn không phải người ngu, thật sự sẽ bị sự "hồn nhiên" của hắn lừa gạt."Phượng vương gia, Phượng vương gia..." Thanh âm Thược Dược ở xa xa truyền đến, Phượng Dật Hiên đi theo Liễu Hồ Nguyệt ra khỏi từ đường, Thược Dược liền cùng đi ra ngoài tìm bóng dáng Phượng Dật Hiên.Liễu Hồ Nguyệt nghe được tiếng Thược Dược kêu to, lập tức huơ huơ tay: "Ở chỗ này."Thược Dược nhìn thấy Liễu Hồ Nguyệt, liền chạy tới chỗ Liễu Hồ Nguyệt.Đến trước mặt Phượng Dật Hiên,Thược Dược ho vài tiềng nói: "Phượng vương gia, Hoàng thượng tìm ngươi.""Không quay về." Phượng Dật Hiên nhíu mày, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, đem mặt để sát trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt, hung hăng cọ một chút.Đại khái là động tĩnh của Phượng Dật Hiên quá lớn, đem nhục cầu ở sau gáy Liễu Hồ Nguyệt cọ tỉnh.Nhục cầu tỏ vẻ không vui, thăm dò bên trong, làm khi nhìn đến Phượng Dật Hiên, hai mắt nhục cầu trừng lớn, nhe hàm răng sắc nhọn, một bộ dáng hung ác nhìn Phượng Dật Hiên, miệng phát ra tiếng kêu khó hiểu.Phượng Dật Hiên thấy vậy, lập tức buông lỏng cánh tay Liễu Hồ Nguyệt ra, lui ra phía sau vài bước, căm giận nói: "Ngươi, ngươi là ai, làm sao có thể ngủ ở trên người nương tử?"

Edit: Khánh Di

Beta: Chiryu Vũ

Thân mình Liễu Hồ Nguyệt di chuyển tới, còn chưa thấy rõ trên tờ giấy viết cái gì, Phượng Dật Hiên đã đem tờ giấy xé thành mảnh nhỏ.

"Ngươi… này..." Liễu Hồ Nguyệt đem tờ giấy bị xé thành mảnh nhỏ đoạt lại, lại hung hăng đập Phượng Dật Hiên mấy cái, ánh mắt căm giận trừng mắt nhìn hắn.

Ánh mắt Phượng Dật Hiên vô tội nhìn nàng: "Nương tử, là người xấu."

Liễu Hồ Nguyệt nhìn về phía một ít giấy còn sót lại trong tay Phượng Dật Hiên, giọng điệu mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự: "Đưa đây."

Phượng Dật Hiên đem hai tay ra sau, lắc lắc đầu nói: "Không."

"Không cho cũng được, về sau đừng đến tìm ta, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa." Liễu Hồ Nguyệt xoay người, hướng tới chỗ Tần Duyệt.

Tuy rằng biết Tần Duyệt làm như vậy là không có ý tốt, nhưng mà vẫn nên đối mặt. Liễu gia cùng Tần gia, riêng chuyện này, để nàng giair quyết là được rồi.

Phượng Dật Hiên thấy nàng rời đi, sốt ruột nhấc quần áo của mình, đuổi theo sau Liễu Hồ Nguyệt, kêu to: "Được rồi, được rồi, nương tử, cho ngươi, đều cho ngươi."

Hắn chạy rất nhanh, từ đường Liễu gia đi ra, lấy tốc độ trong nháy mắt đuổi theo Liễu Hồ Nguyệt, thân hình khổng lồ đi lại, một cái cánh tay khoát lên trên cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, đem mặt để sát vào mặt Liễu Hồ Nguyệt, hơi thở cực nóng nhàn nhạt phun trên mặt Liễu Hồ Nguyệt.

"Đêm nay Tử Trúc sơn Liên Vân Thành." Sau khi Phượng Dật Hiên nói xong, liền bĩu môi, nhân lúc Liễu Hồ Nguyệt không có phòng bị, hôn một cái.

Lúc này mới buông lỏng cánh tay ra, tiếp tục lấy bộ dáng ngốc nghếch đi sau lưng Liễu Hồ Nguyệt.

Liễu Hồ Nguyệt mạnh mẽ trừng lớn hai mắt nhìn về phía Phượng Dật Hiên, tay nâng lên chùi chùi nơi bị hắn hôn:"Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta, lão nương cắn ngươi."

"Nương tử ăn rất ngon." Phượng Dật Hiên mang theo bộ mặt mỉm cười, miệng làm một cái ăn gì gì đó nói. Sau đó liền vòng quanh Liễu Hồ Nguyệt một vòng tròn, tay không an phận khua loạn trên đỉnh đầu Liễu Hồ Nguyệt.

Liễu Hồ Nguyệt hổn hển muốn bỏ tay hắn ra, nhưng mà, hắn quá mức giảo hoạt, tay nàng vừa muốn đánh hắn, hắn liền đem tay của mình rụt về, sau đó lại làm ngáo ộp với Liễu Hồ Nguyệt. 

Liễu Hồ Nguyệt bị hành động của hắn biến thành dở khóc dở cười, nếu không phải nàng sớm biết hắn không phải người ngu, thật sự sẽ bị sự "hồn nhiên" của hắn lừa gạt.

"Phượng vương gia, Phượng vương gia..." Thanh âm Thược Dược ở xa xa truyền đến, Phượng Dật Hiên đi theo Liễu Hồ Nguyệt ra khỏi từ đường, Thược Dược liền cùng đi ra ngoài tìm bóng dáng Phượng Dật Hiên.

Liễu Hồ Nguyệt nghe được tiếng Thược Dược kêu to, lập tức huơ huơ tay: "Ở chỗ này."

Thược Dược nhìn thấy Liễu Hồ Nguyệt, liền chạy tới chỗ Liễu Hồ Nguyệt.

Đến trước mặt Phượng Dật Hiên,Thược Dược ho vài tiềng nói: "Phượng vương gia, Hoàng thượng tìm ngươi."

"Không quay về." Phượng Dật Hiên nhíu mày, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, đem mặt để sát trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt, hung hăng cọ một chút.

Đại khái là động tĩnh của Phượng Dật Hiên quá lớn, đem nhục cầu ở sau gáy Liễu Hồ Nguyệt cọ tỉnh.

Nhục cầu tỏ vẻ không vui, thăm dò bên trong, làm khi nhìn đến Phượng Dật Hiên, hai mắt nhục cầu trừng lớn, nhe hàm răng sắc nhọn, một bộ dáng hung ác nhìn Phượng Dật Hiên, miệng phát ra tiếng kêu khó hiểu.

Phượng Dật Hiên thấy vậy, lập tức buông lỏng cánh tay Liễu Hồ Nguyệt ra, lui ra phía sau vài bước, căm giận nói: "Ngươi, ngươi là ai, làm sao có thể ngủ ở trên người nương tử?"

Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi SưTác giả: Túy Khuynh CuồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị… Edit: Khánh DiBeta: Chiryu VũThân mình Liễu Hồ Nguyệt di chuyển tới, còn chưa thấy rõ trên tờ giấy viết cái gì, Phượng Dật Hiên đã đem tờ giấy xé thành mảnh nhỏ."Ngươi… này..." Liễu Hồ Nguyệt đem tờ giấy bị xé thành mảnh nhỏ đoạt lại, lại hung hăng đập Phượng Dật Hiên mấy cái, ánh mắt căm giận trừng mắt nhìn hắn.Ánh mắt Phượng Dật Hiên vô tội nhìn nàng: "Nương tử, là người xấu."Liễu Hồ Nguyệt nhìn về phía một ít giấy còn sót lại trong tay Phượng Dật Hiên, giọng điệu mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự: "Đưa đây."Phượng Dật Hiên đem hai tay ra sau, lắc lắc đầu nói: "Không.""Không cho cũng được, về sau đừng đến tìm ta, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa." Liễu Hồ Nguyệt xoay người, hướng tới chỗ Tần Duyệt.Tuy rằng biết Tần Duyệt làm như vậy là không có ý tốt, nhưng mà vẫn nên đối mặt. Liễu gia cùng Tần gia, riêng chuyện này, để nàng giair quyết là được rồi.Phượng Dật Hiên thấy nàng rời đi, sốt ruột nhấc quần áo của mình, đuổi theo sau Liễu Hồ Nguyệt, kêu to: "Được rồi, được rồi, nương tử, cho ngươi, đều cho ngươi."Hắn chạy rất nhanh, từ đường Liễu gia đi ra, lấy tốc độ trong nháy mắt đuổi theo Liễu Hồ Nguyệt, thân hình khổng lồ đi lại, một cái cánh tay khoát lên trên cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, đem mặt để sát vào mặt Liễu Hồ Nguyệt, hơi thở cực nóng nhàn nhạt phun trên mặt Liễu Hồ Nguyệt."Đêm nay Tử Trúc sơn Liên Vân Thành." Sau khi Phượng Dật Hiên nói xong, liền bĩu môi, nhân lúc Liễu Hồ Nguyệt không có phòng bị, hôn một cái.Lúc này mới buông lỏng cánh tay ra, tiếp tục lấy bộ dáng ngốc nghếch đi sau lưng Liễu Hồ Nguyệt.Liễu Hồ Nguyệt mạnh mẽ trừng lớn hai mắt nhìn về phía Phượng Dật Hiên, tay nâng lên chùi chùi nơi bị hắn hôn:"Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta, lão nương cắn ngươi.""Nương tử ăn rất ngon." Phượng Dật Hiên mang theo bộ mặt mỉm cười, miệng làm một cái ăn gì gì đó nói. Sau đó liền vòng quanh Liễu Hồ Nguyệt một vòng tròn, tay không an phận khua loạn trên đỉnh đầu Liễu Hồ Nguyệt.Liễu Hồ Nguyệt hổn hển muốn bỏ tay hắn ra, nhưng mà, hắn quá mức giảo hoạt, tay nàng vừa muốn đánh hắn, hắn liền đem tay của mình rụt về, sau đó lại làm ngáo ộp với Liễu Hồ Nguyệt. Liễu Hồ Nguyệt bị hành động của hắn biến thành dở khóc dở cười, nếu không phải nàng sớm biết hắn không phải người ngu, thật sự sẽ bị sự "hồn nhiên" của hắn lừa gạt."Phượng vương gia, Phượng vương gia..." Thanh âm Thược Dược ở xa xa truyền đến, Phượng Dật Hiên đi theo Liễu Hồ Nguyệt ra khỏi từ đường, Thược Dược liền cùng đi ra ngoài tìm bóng dáng Phượng Dật Hiên.Liễu Hồ Nguyệt nghe được tiếng Thược Dược kêu to, lập tức huơ huơ tay: "Ở chỗ này."Thược Dược nhìn thấy Liễu Hồ Nguyệt, liền chạy tới chỗ Liễu Hồ Nguyệt.Đến trước mặt Phượng Dật Hiên,Thược Dược ho vài tiềng nói: "Phượng vương gia, Hoàng thượng tìm ngươi.""Không quay về." Phượng Dật Hiên nhíu mày, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, đem mặt để sát trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt, hung hăng cọ một chút.Đại khái là động tĩnh của Phượng Dật Hiên quá lớn, đem nhục cầu ở sau gáy Liễu Hồ Nguyệt cọ tỉnh.Nhục cầu tỏ vẻ không vui, thăm dò bên trong, làm khi nhìn đến Phượng Dật Hiên, hai mắt nhục cầu trừng lớn, nhe hàm răng sắc nhọn, một bộ dáng hung ác nhìn Phượng Dật Hiên, miệng phát ra tiếng kêu khó hiểu.Phượng Dật Hiên thấy vậy, lập tức buông lỏng cánh tay Liễu Hồ Nguyệt ra, lui ra phía sau vài bước, căm giận nói: "Ngươi, ngươi là ai, làm sao có thể ngủ ở trên người nương tử?"

Chương 154: Tử Trúc sơn ở Liên Vân Thành