Thương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị…

Chương 156: Hắn kinh diễm xuất hiện trước mắt nàng nàng

Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi SưTác giả: Túy Khuynh CuồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị… Edit: Chiryu VũHắn muốn đi trước, nhìn bộ dạng hung ác của nhục cầu, Phượng Dật Hiên lại không lý do rút lui, tay đưa ra thử thân thiết với nhục cầu, nhục cầu lại nâng tiểu móng vuốt lên hung hăng quăng tới.Phượng Dật Hiên bị dọa khiêu, lập tức ôm lấy cánh tay của mình ô ô nói: "Nương tử, làm sao ngươi có thể không cần ta nữa."Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu, người này muốn tạo quan hệ gì với nhục cầu? Xú nam nhân (nam nhân thối), nam nhân lừa gạt, có thể không cần trang bức (*) như vậy được không?(*) trang bức: giống như giả dạng kém cỏi á. Ý của câu trên chắc là Liễu Hồ Nguyệt muốn mắng Phượng Dật Hiên đóng giả quá giống, làm người ta tưởng hẳn thực sự ngốc.Quay đầu nhìn nhìn Thược Dược, vẫy tay nói: "Mang Phượng vương trở về đi.""Không cần, không cần." Phượng Dật Hiên nghe được nàng muốn để Thược Dược dẫn hắn rời đi, lập tức xua tay, bĩu môi, giận dỗi.Mà Thược Dược sau hai vị thái giám liền đi lên trước, một trái một phải đỡ Phượng Dật Hiên lên. Không có biện pháp, Phượng Dật Hiên có đôi khi thật không nghe lời, cho nên, Phượng Hạo Quân có đôi khi hạ lệnh "buộc" Phượng Dật Hiên  hồi cung.Liễu Hồ Nguyệt phất phất tay nói: "Đi đi.""Nương tử, ngươi không như vậy được, nương tử, nương tử..."Phượng Dật Hiên bị người một bên giá (hô cho ngựa chạy?) một bên quay đầu rống.Liễu Hồ Nguyệt đã sớm xoay người, nàng mở bàn tay nhỏ bé ra, trên đó có một mảnh giấy nhỏ, mở ra, nàng cầm trên tay một nửa mảnh giấy, mặt trên viết "Gặp ở Tử Trúc sơn".Tử Trúc sơn là một ngọn núi tương đối nổi danh ở Liên Vân Thành, trên núi gieo trồng đều là thanh trúc tự nhiên, thanh trúc dài có phiến lá màu tím. Cho nên, đến mùa lá thanh trúc, toàn bộ núi đều là màu tím, cảnh sắc vô cùng diễm lễ.Ban đêm, Liễu Hồ Nguyệt đúng giờ đến Tử Trúc sơn.Ban đêm, sương mù lượn lờ, Liễu Hồ Nguyệt đi một con đường núi nhỏ, liếc mắt nhìn lại một cái, trừ bỏ sương vẫn là sương.Bốn phía rừng trúc bị gió thổi vù vù, cành trúc như bóng dáng lay động xinh đẹp quỷ mỵ.Nàng xuyên qua làm sương mù nồng đậm, liền thấy một nam tử áo lam đứng ở lối vào Tử Trúc sơn.Nàng chợt ngẩn ra, bước chân dừng lại, nhìn về phía nam tử..."Ngươi..."Nam tử áo lam phút chốc trở lại, hắn vẫn kinh diễm như đêm đó, tuấn mĩ như vậy, cũng cười quyến rũ như vậy.Môi mỏng manh hơi hơi giương lên, trong đem tối ôm một chút hồng cầm, ngón tay thon dài đặt ở phía trên cầm huyền, mà ngón giữa của hắn đeo một cái không gian giới chỉ (nhẫn) màu lam.Nam tử dựa vào cây cầu gỗ ở Tử Trúc sơn, trên đầu phủ một làn sương sớm thật dày nhưng hắn vẫn tuấn mỹ vô khinh như cũ.Thấy Liễu Hồ Nguyệt đã đến, nam tử áo lam đứng thẳng mình, nâng lên tay kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài giọt sương dính trên quần áo, tao nhã mà ôn nhu nói nhỏ: "Sớm."Tại đây, sơn cảnh ban đêm này, hắn đột nhiên nói ra một câu "Sớm", điều này làm cho nàng sửng sốt!Thật là sớm, vẫn là chậm?Liễu Hồ Nguyệt là không nghĩ tới vậy mà hắn sẽ đến, nhíu mày, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?""Nửa đêm, nương tử ta chuẩn bị cùng dã nam nhân đến nơi này hẹn hò, ta há có thể không đến a." Phượng Dật Hiên chậm rãi đi tới, hiện tại không cần hắn giả ngu trước mặt người khác, lại làm cho nàng có chút áp lực.Nam nhân này như chính hắn nói, rất mạnh rất mạnh!Chỉ là phần khí thế này cũng đủ để ép nàng tới mức không thở nổi!Nàng lui về sau một bước, hắn lại đi nhanh một chút, đem thân mình Liễu Hồ Nguyệt chụp tới: "Không phủ nhận?"Toàn bộ thân mình nàng bị hắn ôm trong lòng rộng rãi, hai tay nàng để ở trước ngực của hắn, ngẩng đầu, nhìn thẳng: "Như ngươi chứng kiến, ta không cần thiết phủ nhận, huống hồ, hai người chúng ta còn chưa thành hôn?" 

Edit: Chiryu Vũ

Hắn muốn đi trước, nhìn bộ dạng hung ác của nhục cầu, Phượng Dật Hiên lại không lý do rút lui, tay đưa ra thử thân thiết với nhục cầu, nhục cầu lại nâng tiểu móng vuốt lên hung hăng quăng tới.

Phượng Dật Hiên bị dọa khiêu, lập tức ôm lấy cánh tay của mình ô ô nói: "Nương tử, làm sao ngươi có thể không cần ta nữa."

Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu, người này muốn tạo quan hệ gì với nhục cầu? Xú nam nhân (nam nhân thối), nam nhân lừa gạt, có thể không cần trang bức (*) như vậy được không?

(*) trang bức: giống như giả dạng kém cỏi á. Ý của câu trên chắc là Liễu Hồ Nguyệt muốn mắng Phượng Dật Hiên đóng giả quá giống, làm người ta tưởng hẳn thực sự ngốc.

Quay đầu nhìn nhìn Thược Dược, vẫy tay nói: "Mang Phượng vương trở về đi."

"Không cần, không cần." Phượng Dật Hiên nghe được nàng muốn để Thược Dược dẫn hắn rời đi, lập tức xua tay, bĩu môi, giận dỗi.

Mà Thược Dược sau hai vị thái giám liền đi lên trước, một trái một phải đỡ Phượng Dật Hiên lên. Không có biện pháp, Phượng Dật Hiên có đôi khi thật không nghe lời, cho nên, Phượng Hạo Quân có đôi khi hạ lệnh "buộc" Phượng Dật Hiên  hồi cung.

Liễu Hồ Nguyệt phất phất tay nói: "Đi đi."

"Nương tử, ngươi không như vậy được, nương tử, nương tử..."

Phượng Dật Hiên bị người một bên giá (hô cho ngựa chạy?) một bên quay đầu rống.

Liễu Hồ Nguyệt đã sớm xoay người, nàng mở bàn tay nhỏ bé ra, trên đó có một mảnh giấy nhỏ, mở ra, nàng cầm trên tay một nửa mảnh giấy, mặt trên viết "Gặp ở Tử Trúc sơn".

Tử Trúc sơn là một ngọn núi tương đối nổi danh ở Liên Vân Thành, trên núi gieo trồng đều là thanh trúc tự nhiên, thanh trúc dài có phiến lá màu tím. Cho nên, đến mùa lá thanh trúc, toàn bộ núi đều là màu tím, cảnh sắc vô cùng diễm lễ.

Ban đêm, Liễu Hồ Nguyệt đúng giờ đến Tử Trúc sơn.

Ban đêm, sương mù lượn lờ, Liễu Hồ Nguyệt đi một con đường núi nhỏ, liếc mắt nhìn lại một cái, trừ bỏ sương vẫn là sương.

Bốn phía rừng trúc bị gió thổi vù vù, cành trúc như bóng dáng lay động xinh đẹp quỷ mỵ.

Nàng xuyên qua làm sương mù nồng đậm, liền thấy một nam tử áo lam đứng ở lối vào Tử Trúc sơn.

Nàng chợt ngẩn ra, bước chân dừng lại, nhìn về phía nam tử...

"Ngươi..."

Nam tử áo lam phút chốc trở lại, hắn vẫn kinh diễm như đêm đó, tuấn mĩ như vậy, cũng cười quyến rũ như vậy.

Môi mỏng manh hơi hơi giương lên, trong đem tối ôm một chút hồng cầm, ngón tay thon dài đặt ở phía trên cầm huyền, mà ngón giữa của hắn đeo một cái không gian giới chỉ (nhẫn) màu lam.

Nam tử dựa vào cây cầu gỗ ở Tử Trúc sơn, trên đầu phủ một làn sương sớm thật dày nhưng hắn vẫn tuấn mỹ vô khinh như cũ.

Thấy Liễu Hồ Nguyệt đã đến, nam tử áo lam đứng thẳng mình, nâng lên tay kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài giọt sương dính trên quần áo, tao nhã mà ôn nhu nói nhỏ: "Sớm."

Tại đây, sơn cảnh ban đêm này, hắn đột nhiên nói ra một câu "Sớm", điều này làm cho nàng sửng sốt!

Thật là sớm, vẫn là chậm?

Liễu Hồ Nguyệt là không nghĩ tới vậy mà hắn sẽ đến, nhíu mày, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Nửa đêm, nương tử ta chuẩn bị cùng dã nam nhân đến nơi này hẹn hò, ta há có thể không đến a." Phượng Dật Hiên chậm rãi đi tới, hiện tại không cần hắn giả ngu trước mặt người khác, lại làm cho nàng có chút áp lực.

Nam nhân này như chính hắn nói, rất mạnh rất mạnh!

Chỉ là phần khí thế này cũng đủ để ép nàng tới mức không thở nổi!

Nàng lui về sau một bước, hắn lại đi nhanh một chút, đem thân mình Liễu Hồ Nguyệt chụp tới: "Không phủ nhận?"

Toàn bộ thân mình nàng bị hắn ôm trong lòng rộng rãi, hai tay nàng để ở trước ngực của hắn, ngẩng đầu, nhìn thẳng: "Như ngươi chứng kiến, ta không cần thiết phủ nhận, huống hồ, hai người chúng ta còn chưa thành hôn?"

Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi SưTác giả: Túy Khuynh CuồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThương Lan! Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông? Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới. Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở. Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a. Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho. Ni mã*! Sao lại thế này? *Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á. ”Nhị… Edit: Chiryu VũHắn muốn đi trước, nhìn bộ dạng hung ác của nhục cầu, Phượng Dật Hiên lại không lý do rút lui, tay đưa ra thử thân thiết với nhục cầu, nhục cầu lại nâng tiểu móng vuốt lên hung hăng quăng tới.Phượng Dật Hiên bị dọa khiêu, lập tức ôm lấy cánh tay của mình ô ô nói: "Nương tử, làm sao ngươi có thể không cần ta nữa."Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu, người này muốn tạo quan hệ gì với nhục cầu? Xú nam nhân (nam nhân thối), nam nhân lừa gạt, có thể không cần trang bức (*) như vậy được không?(*) trang bức: giống như giả dạng kém cỏi á. Ý của câu trên chắc là Liễu Hồ Nguyệt muốn mắng Phượng Dật Hiên đóng giả quá giống, làm người ta tưởng hẳn thực sự ngốc.Quay đầu nhìn nhìn Thược Dược, vẫy tay nói: "Mang Phượng vương trở về đi.""Không cần, không cần." Phượng Dật Hiên nghe được nàng muốn để Thược Dược dẫn hắn rời đi, lập tức xua tay, bĩu môi, giận dỗi.Mà Thược Dược sau hai vị thái giám liền đi lên trước, một trái một phải đỡ Phượng Dật Hiên lên. Không có biện pháp, Phượng Dật Hiên có đôi khi thật không nghe lời, cho nên, Phượng Hạo Quân có đôi khi hạ lệnh "buộc" Phượng Dật Hiên  hồi cung.Liễu Hồ Nguyệt phất phất tay nói: "Đi đi.""Nương tử, ngươi không như vậy được, nương tử, nương tử..."Phượng Dật Hiên bị người một bên giá (hô cho ngựa chạy?) một bên quay đầu rống.Liễu Hồ Nguyệt đã sớm xoay người, nàng mở bàn tay nhỏ bé ra, trên đó có một mảnh giấy nhỏ, mở ra, nàng cầm trên tay một nửa mảnh giấy, mặt trên viết "Gặp ở Tử Trúc sơn".Tử Trúc sơn là một ngọn núi tương đối nổi danh ở Liên Vân Thành, trên núi gieo trồng đều là thanh trúc tự nhiên, thanh trúc dài có phiến lá màu tím. Cho nên, đến mùa lá thanh trúc, toàn bộ núi đều là màu tím, cảnh sắc vô cùng diễm lễ.Ban đêm, Liễu Hồ Nguyệt đúng giờ đến Tử Trúc sơn.Ban đêm, sương mù lượn lờ, Liễu Hồ Nguyệt đi một con đường núi nhỏ, liếc mắt nhìn lại một cái, trừ bỏ sương vẫn là sương.Bốn phía rừng trúc bị gió thổi vù vù, cành trúc như bóng dáng lay động xinh đẹp quỷ mỵ.Nàng xuyên qua làm sương mù nồng đậm, liền thấy một nam tử áo lam đứng ở lối vào Tử Trúc sơn.Nàng chợt ngẩn ra, bước chân dừng lại, nhìn về phía nam tử..."Ngươi..."Nam tử áo lam phút chốc trở lại, hắn vẫn kinh diễm như đêm đó, tuấn mĩ như vậy, cũng cười quyến rũ như vậy.Môi mỏng manh hơi hơi giương lên, trong đem tối ôm một chút hồng cầm, ngón tay thon dài đặt ở phía trên cầm huyền, mà ngón giữa của hắn đeo một cái không gian giới chỉ (nhẫn) màu lam.Nam tử dựa vào cây cầu gỗ ở Tử Trúc sơn, trên đầu phủ một làn sương sớm thật dày nhưng hắn vẫn tuấn mỹ vô khinh như cũ.Thấy Liễu Hồ Nguyệt đã đến, nam tử áo lam đứng thẳng mình, nâng lên tay kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài giọt sương dính trên quần áo, tao nhã mà ôn nhu nói nhỏ: "Sớm."Tại đây, sơn cảnh ban đêm này, hắn đột nhiên nói ra một câu "Sớm", điều này làm cho nàng sửng sốt!Thật là sớm, vẫn là chậm?Liễu Hồ Nguyệt là không nghĩ tới vậy mà hắn sẽ đến, nhíu mày, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?""Nửa đêm, nương tử ta chuẩn bị cùng dã nam nhân đến nơi này hẹn hò, ta há có thể không đến a." Phượng Dật Hiên chậm rãi đi tới, hiện tại không cần hắn giả ngu trước mặt người khác, lại làm cho nàng có chút áp lực.Nam nhân này như chính hắn nói, rất mạnh rất mạnh!Chỉ là phần khí thế này cũng đủ để ép nàng tới mức không thở nổi!Nàng lui về sau một bước, hắn lại đi nhanh một chút, đem thân mình Liễu Hồ Nguyệt chụp tới: "Không phủ nhận?"Toàn bộ thân mình nàng bị hắn ôm trong lòng rộng rãi, hai tay nàng để ở trước ngực của hắn, ngẩng đầu, nhìn thẳng: "Như ngươi chứng kiến, ta không cần thiết phủ nhận, huống hồ, hai người chúng ta còn chưa thành hôn?" 

Chương 156: Hắn kinh diễm xuất hiện trước mắt nàng nàng