Từ trước tới nay tôi vẫn luôn cảm thấy số phận mình đã đủ bi thương, thế nhưng ngay lúc này đây, khi đứng trước nhà hàng tráng lệ, nhìn tấm poster cưới đến là bỉ ổi của đôi cẩu nam nữ, tôi mới lĩnh ngộ được câu nói: Trên thế giới này, không có cái gì bi thương nhất, chỉ có vô cùng bi thương! Tôi nhìn lại trang phục của mình, giày cao gót màu đen, quần dài màu đen, áo sơ mi màu đen, vô cùng pro, vô cùng đẳng cấp, vô cùng quyến rũ, thế nhưng tôi rất ít khi ăn mặc thế này, bởi vì tôi không thích tham dự tang lễ! Tôi quay đầu, ngoắc ngoắc ngón tay gọi người anh em vạm vỡ phía sau. ““Tiểu thư, có chuyện gì ạ?” Hắn ta và mười chín tên vệ sĩ phía sau là do tôi mượn của cha, vốn dĩ tôi muốn mượn bốn mươi người, nhưng cha lại nói, hai mươi vậy là đủ rồi. Kéo hắn ta ra xa, tôi chỉ chỉ vào poster: “Biết à?” “Vâng. Biết!” “Vậy thì đừng làm hắn bị thương!” “Tiểu thư, cô còn yêu cậu ta sao?” Tôi đấm vào ót hắn ta thật mạnh, vẻ mặt giận dữ hổ báo gấu mèo. Hắn ta bị ánh mắt thù hận của tôi dọa cho sợ…
Tác giả: