Tác giả:

Lâm Minh Khải lái xe chạy trên đường nhưng tâm trạng anh hiện giờ không tốt chút nào. “Ba, con đã nói rồi. Con không có làm chuyện đó.” Lâm Minh Khải tức giận lớn giọng nói. “Không phải mày thì là ai? Trên báo đã đăng chỉ đích danh mày kia kìa. Làm ăn thì không ra hồn, mày chỉ có ăn hại là giỏi.” Ông Lâm đập mạnh tờ báo xuống bàn. “Đúng, con ăn hại đó. Trong cái nhà này sự tồn tại của con là dư thừa, ba đã có hai đứa con trai rất tài giỏi rồi mà, đúng không ba?” Lâm Minh Khải nhìn qua hai người ngồi đối diện nói. “Mày biết vậy là tốt.” Ông Lâm châm một điếu thuốc ngồi xuống ghế bắt đầu giảng đạo. “Được, nếu vậy con sẽ đi cho ba khỏi phải chướng mắt.” Lâm Minh Khải nói xong thì đứng dậy nhưng anh chưa đi thì đã bị ông Lâm ném cái gạc tàn trúng ngay đầu. “Mày giỏi thì đi đi.” Ông Lâm thở phì phì tức giận mắng. Lâm Minh Khải lắc lắc đầu xua đi suy nghĩ về chuyện của anh và ba mình để cố tập trung lái xe nhưng không tài nào quên được nên anh quyết định dừng xe ra bên ngoài hít thở không…

Truyện chữ