Vùng đất Nhưỡng Bình mênh mông của Thanh Đế với Phượng Cẩm mà nói, lâu nay là chốn thân thuộc, đường quen ngõ cũ thường hay đi về. Nàng có thú vui đạp mây, cưỡi gió, chỉ trong phút chốc từ cung Tuyền Cơ đã bay tới Nhưỡng Bình, sau đó thảnh thơi thả mình trên bờ tường nhà chàng, say sưa ngắm chàng ngồi, nhẩm tính bát quái trong sân. Khi ấy, suối tóc chàng xanh mềm rủ xuống, ánh mắt tinh anh tựa gương trong, điềm đạm ôn nhu, cúi đầu trầm tĩnh. Dường như mọi vật xung quanh cũng chìm vào yên lặng. Ngày cả cây quế hoa ngàn năm tuổi cũng im lìm, không chút lay động. Giữa sân là hồ nước biếc trong tựa ngọc, mặt nước phủ đầy những đóa sen trắng thanh khiết, lững lờ trôi, thoảng hương dìu dịu. Chàng nở một nụ cười thoáng chút mơ hồ rồi ngảng đầu lên:” A Cẩm, nàng lại không vào bằng cửa chính rồi”. “ Ta cứ thích đi bằng đường này đấy, thì sao nào? Chàng không cho phép ư?” Thể rồi uyển chuyển một chân đặt xuống giường, chân kia nhẹ nhàng nối bước, Phượng Cẩm thoáng chốc đã ung dung ngồi trên bờ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...