Năm 2012, Đài Bắc Sau khi rời khỏi nhà trọ, cúi đầu nhìn cổ tay, Đới Nghi Thuần đầu cũng không quay lại, xoay người chạy như điên. Sáng sớm không khí lạnh phả vào mặt, thừa dịp mở to miệng hô hấp cùng lúc rót vào tim phổi, chạy thẳng lên não. Một mạch chạy thẳng vào ga tàu điện ngầm, vạn phần mạo hiểm chen vào toa xe đã kín người, giống như người chết đuối nắm chặt lấy một cái vòng treo, Đới Nghi Thuần lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cô nhắm mắt lại, không ngừng th* d*c, ngực chấn động kịch liệt, tim đập như đánh trống. Chốc lát, hô hấp dần hòa hoãn, khi cô mở mắt tàu đã chạy vào đường ray dưới lòng đất. Khung cảnh thành phố không xuất hiện nữa. Trên cửa sổ xe bằng thủy tinh trước mặt chiếu rọi ra một bóng dáng vô cùng quen thuộc. Dưới tóc mái chỉnh tề là một gương mặt lớn chừng bàn tay; im lặng làm đôi môi cánh hoa bị ép mân thành một đường thẳng. Mái tóc bởi vì vội vàng mà quên buộc đang rối tung trên bờ vai gầy nhỏ, Trên chiếc mũi thanh tú là cặp kính đen cực to gần như che đi…
Tác giả: