Một cô gái mặc áo da màu đen, đứng ở tầng 88 của tòa nhà, dõi mắt ra xa, phía dưới lầu dòng người qua lại nhộn nhịp. Cô giống như bậc nữ vương, đứng trên tất cả mọi thứ. Dưới bóng đêm, cô hơi híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành đường cong nhẹ nhàng, để lộ nụ cười mê hoặc, nghiêng nước nghiêng thành. “Ta tên là Vô Tình, bởi ta thực sự vô tình, chỉ lấy mạng người.” Một câu ngắn ngủi, khí thế bức người. Cô lấy trang bị ra, móc xích sắt vào thành lan can tầng thượng, sau đó bước chân lên, một tay nắm dây cáp, buông mình nhảy xuống. Gió thổi phần phật bên tai, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, cô giống như một ma nữ giáng thế. Rơi xuống đến tầng 80, cô dùng một tay đấm vỡ cửa kính, chui vào bên trong. ... “Cắt!” Bỗng nhiên, bốn phía đèn chiếu sáng rực. Đạo diễn Tống Sĩ Hoài phấn khởi đi tới, kích động nắm tay nữ diễn viên, cười nói, “Diễn tốt lắm, mới một lần đã qua rồi!” Không sai, đây là phim trường, bộ phim điện ảnh này tên “Dạ Mị”, chi phí làm phim đã là một trăm triệu,…
Tác giả: