Tác giả:

Cuối cùng cô vẫn đi bệnh viện, bởi vì kinh nguyệt của cô luôn không bình thường. Đứng xếp hàng thật lâu, bác sĩ đưa một tờ đơn bảo cô đi chụp siêu âm, cô đợi rất lâu rất lâu mới tới lượt mình. Vừa vào, cô liền ngẩn người. Kia kia kia, chàng trai nghiêm túc đang ngồi trước máy siêu âm kia không phải là bạn học cấp ba của cô sao? Y tá thấy cô đơ người đứng đó hồi lâu không phản ứng thì tưởng rằng lại thêm một người bị thu hút bởi sắc đẹp của bác sĩ. Cô ấy cười nói: - Bác sĩ Đoàn, anh lại có thêm một fan rồi. Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, cô vừa lúng túng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cố gắng nhìn bảng tên trước ngực anh, trên đó viết ba chữ rõ ràng: Đoàn Vũ Xuyên. Ba chữ ấy xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng lại xuất hiện trước mặt Thái Thái. Cô không chắc chắn liệu anh có nhận ra cô hay không, hay thậm chí có còn nhớ cô hay không. - Vạn Thái Thái? Bác sĩ hơi không khẳng định, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. - Hi, Đoàn Vũ Xuyên? Thật trùng hợp. Vạn Thái Thái rất lúng túng, họ đã bao lâu…

Chương 35: Phiên ngoại 2: Hạnh phúc nhỏ trong cuộc sống đời thường (2)

Thiên Sơn Vạn ThủyTác giả: Mèo Dũng CảmTruyện Ngôn TìnhCuối cùng cô vẫn đi bệnh viện, bởi vì kinh nguyệt của cô luôn không bình thường. Đứng xếp hàng thật lâu, bác sĩ đưa một tờ đơn bảo cô đi chụp siêu âm, cô đợi rất lâu rất lâu mới tới lượt mình. Vừa vào, cô liền ngẩn người. Kia kia kia, chàng trai nghiêm túc đang ngồi trước máy siêu âm kia không phải là bạn học cấp ba của cô sao? Y tá thấy cô đơ người đứng đó hồi lâu không phản ứng thì tưởng rằng lại thêm một người bị thu hút bởi sắc đẹp của bác sĩ. Cô ấy cười nói: - Bác sĩ Đoàn, anh lại có thêm một fan rồi. Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, cô vừa lúng túng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cố gắng nhìn bảng tên trước ngực anh, trên đó viết ba chữ rõ ràng: Đoàn Vũ Xuyên. Ba chữ ấy xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng lại xuất hiện trước mặt Thái Thái. Cô không chắc chắn liệu anh có nhận ra cô hay không, hay thậm chí có còn nhớ cô hay không. - Vạn Thái Thái? Bác sĩ hơi không khẳng định, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. - Hi, Đoàn Vũ Xuyên? Thật trùng hợp. Vạn Thái Thái rất lúng túng, họ đã bao lâu… - A Xuyên, mau nhìn, mau nhìn kìa, biển mây!- Ừ, rất đẹp.Người càng đẹp hơn.- Chắc chắn rất đẹp rồi, không nhìn xem là quê của ai.- Phải phải phải, quê của Thái Thái chính là thắng cảnh.- Câu này em thích nghe.- Ngốc ~- Ai ngốc ai ngốc?- Ai ngốc người đó biết.- Anh ngốc.- Phải không nhỉ?- Chính là anh ngốc đấy.Vạn Thái Thái làm mặt quỷ rồi bỏ chạy.- Nè, đừng chạy.Nguy hiểm lắm!Rầm!!! Vạn Thái Thái va mạnh vào một cái cây.- Cẩn thận! Sao rồi sao rồi sao rồi…Người đàn ông nào đó đau lòng không thôi, chắc chắn cô bị va không nhẹ.- Đau chết mất… đều tại anh.- Ngốc như vậy còn dám nói không ngốc.Anh đành nhẹ nhàng xoa trán cho cô.- Hừ, đau chết em rồi. Tại anh hết đấy.- Được được được, sao rồi? Anh xem nào.- Cái cây chết tiệt, thấp như vậy làm gì?- Rõ ràng là em chạy lung tung không để ý, còn trách cái cây.- Trách trách trách! Tại anh mua cái mũ dở hơi này, cản tầm mắt em.- Phải phải phải, cô Vạn à, cô không có chút xíu sai nào hết.- Vốn là vậy mà, nè, nhẹ chút, đau lắm đó.- Cũng tạm, không sao. Biết đau là tốt, sau này cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thì không bị thương đâu.- Được được được, sau này em sẽ dựa vào anh.Sau này em cứ yên tâm ở cạnh anh là được.

- A Xuyên, mau nhìn, mau nhìn kìa, biển mây!

- Ừ, rất đẹp.

Người càng đẹp hơn.

- Chắc chắn rất đẹp rồi, không nhìn xem là quê của ai.

- Phải phải phải, quê của Thái Thái chính là thắng cảnh.

- Câu này em thích nghe.

- Ngốc ~

- Ai ngốc ai ngốc?

- Ai ngốc người đó biết.

- Anh ngốc.

- Phải không nhỉ?

- Chính là anh ngốc đấy.

Vạn Thái Thái làm mặt quỷ rồi bỏ chạy.

- Nè, đừng chạy.

Nguy hiểm lắm!

Rầm!!! Vạn Thái Thái va mạnh vào một cái cây.

- Cẩn thận! Sao rồi sao rồi sao rồi…

Người đàn ông nào đó đau lòng không thôi, chắc chắn cô bị va không nhẹ.

- Đau chết mất… đều tại anh.

- Ngốc như vậy còn dám nói không ngốc.

Anh đành nhẹ nhàng xoa trán cho cô.

- Hừ, đau chết em rồi. Tại anh hết đấy.

- Được được được, sao rồi? Anh xem nào.

- Cái cây chết tiệt, thấp như vậy làm gì?

- Rõ ràng là em chạy lung tung không để ý, còn trách cái cây.

- Trách trách trách! Tại anh mua cái mũ dở hơi này, cản tầm mắt em.

- Phải phải phải, cô Vạn à, cô không có chút xíu sai nào hết.

- Vốn là vậy mà, nè, nhẹ chút, đau lắm đó.

- Cũng tạm, không sao. Biết đau là tốt, sau này cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thì không bị thương đâu.

- Được được được, sau này em sẽ dựa vào anh.

Sau này em cứ yên tâm ở cạnh anh là được.

Thiên Sơn Vạn ThủyTác giả: Mèo Dũng CảmTruyện Ngôn TìnhCuối cùng cô vẫn đi bệnh viện, bởi vì kinh nguyệt của cô luôn không bình thường. Đứng xếp hàng thật lâu, bác sĩ đưa một tờ đơn bảo cô đi chụp siêu âm, cô đợi rất lâu rất lâu mới tới lượt mình. Vừa vào, cô liền ngẩn người. Kia kia kia, chàng trai nghiêm túc đang ngồi trước máy siêu âm kia không phải là bạn học cấp ba của cô sao? Y tá thấy cô đơ người đứng đó hồi lâu không phản ứng thì tưởng rằng lại thêm một người bị thu hút bởi sắc đẹp của bác sĩ. Cô ấy cười nói: - Bác sĩ Đoàn, anh lại có thêm một fan rồi. Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, cô vừa lúng túng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cố gắng nhìn bảng tên trước ngực anh, trên đó viết ba chữ rõ ràng: Đoàn Vũ Xuyên. Ba chữ ấy xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng lại xuất hiện trước mặt Thái Thái. Cô không chắc chắn liệu anh có nhận ra cô hay không, hay thậm chí có còn nhớ cô hay không. - Vạn Thái Thái? Bác sĩ hơi không khẳng định, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. - Hi, Đoàn Vũ Xuyên? Thật trùng hợp. Vạn Thái Thái rất lúng túng, họ đã bao lâu… - A Xuyên, mau nhìn, mau nhìn kìa, biển mây!- Ừ, rất đẹp.Người càng đẹp hơn.- Chắc chắn rất đẹp rồi, không nhìn xem là quê của ai.- Phải phải phải, quê của Thái Thái chính là thắng cảnh.- Câu này em thích nghe.- Ngốc ~- Ai ngốc ai ngốc?- Ai ngốc người đó biết.- Anh ngốc.- Phải không nhỉ?- Chính là anh ngốc đấy.Vạn Thái Thái làm mặt quỷ rồi bỏ chạy.- Nè, đừng chạy.Nguy hiểm lắm!Rầm!!! Vạn Thái Thái va mạnh vào một cái cây.- Cẩn thận! Sao rồi sao rồi sao rồi…Người đàn ông nào đó đau lòng không thôi, chắc chắn cô bị va không nhẹ.- Đau chết mất… đều tại anh.- Ngốc như vậy còn dám nói không ngốc.Anh đành nhẹ nhàng xoa trán cho cô.- Hừ, đau chết em rồi. Tại anh hết đấy.- Được được được, sao rồi? Anh xem nào.- Cái cây chết tiệt, thấp như vậy làm gì?- Rõ ràng là em chạy lung tung không để ý, còn trách cái cây.- Trách trách trách! Tại anh mua cái mũ dở hơi này, cản tầm mắt em.- Phải phải phải, cô Vạn à, cô không có chút xíu sai nào hết.- Vốn là vậy mà, nè, nhẹ chút, đau lắm đó.- Cũng tạm, không sao. Biết đau là tốt, sau này cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thì không bị thương đâu.- Được được được, sau này em sẽ dựa vào anh.Sau này em cứ yên tâm ở cạnh anh là được.

Chương 35: Phiên ngoại 2: Hạnh phúc nhỏ trong cuộc sống đời thường (2)