Cuối cùng cô vẫn đi bệnh viện, bởi vì kinh nguyệt của cô luôn không bình thường. Đứng xếp hàng thật lâu, bác sĩ đưa một tờ đơn bảo cô đi chụp siêu âm, cô đợi rất lâu rất lâu mới tới lượt mình. Vừa vào, cô liền ngẩn người. Kia kia kia, chàng trai nghiêm túc đang ngồi trước máy siêu âm kia không phải là bạn học cấp ba của cô sao? Y tá thấy cô đơ người đứng đó hồi lâu không phản ứng thì tưởng rằng lại thêm một người bị thu hút bởi sắc đẹp của bác sĩ. Cô ấy cười nói: - Bác sĩ Đoàn, anh lại có thêm một fan rồi. Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, cô vừa lúng túng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cố gắng nhìn bảng tên trước ngực anh, trên đó viết ba chữ rõ ràng: Đoàn Vũ Xuyên. Ba chữ ấy xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng lại xuất hiện trước mặt Thái Thái. Cô không chắc chắn liệu anh có nhận ra cô hay không, hay thậm chí có còn nhớ cô hay không. - Vạn Thái Thái? Bác sĩ hơi không khẳng định, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. - Hi, Đoàn Vũ Xuyên? Thật trùng hợp. Vạn Thái Thái rất lúng túng, họ đã bao lâu…
Chương 40: Phiên ngoại 7
Thiên Sơn Vạn ThủyTác giả: Mèo Dũng CảmTruyện Ngôn TìnhCuối cùng cô vẫn đi bệnh viện, bởi vì kinh nguyệt của cô luôn không bình thường. Đứng xếp hàng thật lâu, bác sĩ đưa một tờ đơn bảo cô đi chụp siêu âm, cô đợi rất lâu rất lâu mới tới lượt mình. Vừa vào, cô liền ngẩn người. Kia kia kia, chàng trai nghiêm túc đang ngồi trước máy siêu âm kia không phải là bạn học cấp ba của cô sao? Y tá thấy cô đơ người đứng đó hồi lâu không phản ứng thì tưởng rằng lại thêm một người bị thu hút bởi sắc đẹp của bác sĩ. Cô ấy cười nói: - Bác sĩ Đoàn, anh lại có thêm một fan rồi. Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, cô vừa lúng túng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cố gắng nhìn bảng tên trước ngực anh, trên đó viết ba chữ rõ ràng: Đoàn Vũ Xuyên. Ba chữ ấy xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng lại xuất hiện trước mặt Thái Thái. Cô không chắc chắn liệu anh có nhận ra cô hay không, hay thậm chí có còn nhớ cô hay không. - Vạn Thái Thái? Bác sĩ hơi không khẳng định, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. - Hi, Đoàn Vũ Xuyên? Thật trùng hợp. Vạn Thái Thái rất lúng túng, họ đã bao lâu… Mẹ Vạn Thái Thái bệnh nên cô về quê ở vài ngày, lúc về nhà cô dẫn theo cháu trai đưa về nhà mình chơi ít bữa. Tự cô lái xe đi trên đường cao tốc, kết quả trên đường có tai nạn giao thông nên kẹt xe rất lâu. Trẻ con thấy tai nạn, thấy máu nên rất sợ, cứ khóc hoài. Thái Thái không biết làm sao, chỉ có thể dỗ nó:- A Bảo này, gọi điện thoại cho dượng nhé? Nói với dượng là cháu sợ, bảo dượng tới đón nhé?Cậu bé nức nở:- Dạ. Dượng ơi…- A Bảo? Sao vậy? Cô đâu?Đoàn Vũ Xuyên ở nhà với con, chờ vợ về.- Tai nạn xe, nhiều nhiều máu lắm, A Bảo sợ… dượng tới mau đi…Tiếng khóc của cậu bé càng lúc càng rõ.- Tai nạn xe gì? Máu gì? Mọi người làm sao vậy? Cô đâu?Nỗi sợ hãi của anh cũng càng lúc càng rõ.- Cô…Cậu bé khóc càng dữ dội hơn:- A Bảo sợ.Đoàn Vũ Xuyên cuống lên:- Cô sao rồi? Cháu nói mau!- A lô, A Xuyên. Sao lại dọa con nít?Cô vừa ra cốp sau lấy ít đồ, quay lại thì thấy A Bảo khóc thảm thiết.- Thái Thái, em không sao chứ?Anh hơi hơi yên tâm.- Không sao, gì mà hoảng thế?Cô không hiểu.Đoàn Vũ Xuyên giải thích:- A Bảo cứ khóc mãi, nói tai nạn xe, máu, anh tưởng hai cô cháu bị tai nạn.- Dọc đường có tai nạn, A Bảo sợ mà thôi.Vạn Thái Thái không biết con đường này chừng nào mới thông được nữa.Đoàn Vũ Xuyên vui mừng:- Sao em có thể dọa anh như vậy hả? May mà em không có chuyện gì.Cô ngơ ngác:- Em dọa anh hồi nào?- Bây giờ bọn em tới đâu rồi?- Bị kẹt trên cao tốc, không biết chừng nào mới thông nữa. Về tới nhà chắc muộn lắm, Tả Tả đâu?Vạn Thái Thái hỏi.- Nó đang chơi ở phòng khách.- Ừ, hai người ngủ trước đi, không cần đợi em.- Em cẩn thận chút.- Ừ. Bye bye.Đoàn Vũ Xuyên nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm được. Anh liền gọi điện thoại cho bạn, bạn anh rõ ràng đang ngái ngủ:- Xuyên, gì thế?- Tiêu, bây giờ cậu lái xe chở mình đến trạm dừng của cao tốc XX.- Sao vậy? Không phải cậu có xe à?- Bảo cậu chở thì cậu chở đi, nói chi lắm thế.- Đây đâu phải thái độ nhờ vả chứ.- Mình thực sự gấp lắm, không đùa cậu đâu.- Sao? Liên quan tới chị dâu à?Chỉ có bà xã mới khiến cậu ta không trấn định như vậy thôi.- Ừ. Tới mau đấy. Mình ở nhà đợi cậu, giờ mình dỗ con ngủ trước đã.- Ừ. Chờ mình chút.Sau đó, Đoàn Vũ Xuyên bắt đầu dỗ con trai ngủ:- Tả Tả, nào, cha dẫn con đi ngủ.- Cha, chừng nào mẹ về?- Chờ con ngủ dậy thì mẹ sẽ về. Em A Bảo cũng đi cùng đến chơi với con nhé?- Thật ư thật ư? Con thích em A Bảo nhất.- Được, vậy ngoan ngoãn ngủ nhé. Lát nữa cha đi đón mẹ, con ở nhà một mình có sợ không?- Không sợ! Tả Tả lớn rồi, cha đợi con ngủ rồi hẵng đi có được không?- Ừ, Tả Tả ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ nào. Khi con mở mắt ra thì mẹ và A Bảo đều tới rồi.- Dạ. Chúc cha ngủ ngon.Sau khi con ngủ, anh gọi điện thoại cho Thái Thái:- Thái Thái, em đến trạm dừng XX nhé, anh đợi em ở đó.- Hả? Tả Tả thì sao?- Ngủ rồi.Đoàn Vũ Xuyên lên xe bạn.- Anh đừng có tới, để con ở nhà một mình em không yên tâm.Vạn Thái Thái lúc này rất mệt mỏi, A Bảo đã ngủ say ở ghế sau xe.- Không sao, con không thức dậy nhanh vậy đâu. Cứ thế đi, vừa lái xe vừa trò chuyện không an toàn, khi nào đến nơi thì gọi điện cho anh, ngoan.Đoàn Vũ Xuyên an ủi, anh sợ cô quá mệt.- Ừ.Vạn Thái Thái cúp máy, phía trước có biển báo còn 10 km nữa đến trạm dừng. Cô phấn chấn tinh thần, an tâm hơn rất nhiều.Cô đến trạm dừng thì thấy Đoàn Vũ Xuyên đã đứng ở lối ra vào, không biết đã đợi bao lâu. Cô dừng xe, xuống xe. Anh tới đón, ôm nhẹ vợ:- Có mệt không? Nghỉ ngơi chút rồi về nhà, hay bây giờ về luôn?Thái Thái nói về luôn đi, con ở nhà một mình, cô không yên tâm. Đoàn Vũ Xuyên gật đầu, ngồi vào ghế lái.A Bảo tỉnh ngủ, mắt vẫn nhập nhèm:- Dượng, sao dượng tới rồi?Thái Thái ngồi ở ghế sau ôm cháu:- Dượng tới đón chúng ta, A Bảo có vui không?Đứa cháu ra sức gật đầu:- Dạ vui! Anh Tả Tả đâu?Cậu nhìn quanh một vòng, không thấy anh họ thì hơi thất vọng. Đoàn Vũ Xuyên nhẹ nhàng giải thích:- Anh Tả Tả đang ở nhà đợi cháu đấy.A Bảo gật đầu, vùi vào lòng cô ngủ tiếp.Vạn Thái Thái nhìn người đàn ông phía trước đang lái xe, vì lo lắng cho cô mà nửa đêm chạy tới đứng chờ cô, sợ cô xảy ra chuyện. Nhìn anh, lòng cô mềm như nước.Lời tác giả: Cảm động trong mắt tôi đều là những thứ nhỏ nhặt trong mắt mọi người, tình cảm thể hiện trong cuộc sống bình dị đời thường mới thực sự ấm áp dài lâu. Quan điểm cá nhân.HOÀNEditor: - Thực ra truyện có tới 9 phiên ngoại, nhưng 2 phiên ngoại cuối tác giả viết theo hướng ngược tâm quằn quại, tình tiết đầy cẩu huyết và nói thẳng là mình thấy rất nhảm và nhạt toẹt. Thế nên mình quyết định không edit 2 phiên ngoại này, để Thiên sơn vạn thủy chỉ đọng lại trong ký ức mọi người là một câu chuyện nhẹ nhàng, đầy ngọt ngào bình dị.- Đôi dòng cảm nghĩ: Thiên sơn vạn thủy là 1 câu chuyện rất nhạt, tình tiết không kịch tính, văn phong không thu hút, thế nhưng nó lại hấp dẫn mình ở nhiều điểm. Thứ nhất, bút danh của tác giả là Mèo làm cái đứa cuồng mèo như mình có cảm tình ngay tắp lự
Mẹ Vạn Thái Thái bệnh nên cô về quê ở vài ngày, lúc về nhà cô dẫn theo cháu trai đưa về nhà mình chơi ít bữa. Tự cô lái xe đi trên đường cao tốc, kết quả trên đường có tai nạn giao thông nên kẹt xe rất lâu. Trẻ con thấy tai nạn, thấy máu nên rất sợ, cứ khóc hoài. Thái Thái không biết làm sao, chỉ có thể dỗ nó:
- A Bảo này, gọi điện thoại cho dượng nhé? Nói với dượng là cháu sợ, bảo dượng tới đón nhé?
Cậu bé nức nở:
- Dạ. Dượng ơi…
- A Bảo? Sao vậy? Cô đâu?
Đoàn Vũ Xuyên ở nhà với con, chờ vợ về.
- Tai nạn xe, nhiều nhiều máu lắm, A Bảo sợ… dượng tới mau đi…
Tiếng khóc của cậu bé càng lúc càng rõ.
- Tai nạn xe gì? Máu gì? Mọi người làm sao vậy? Cô đâu?
Nỗi sợ hãi của anh cũng càng lúc càng rõ.
- Cô…
Cậu bé khóc càng dữ dội hơn:
- A Bảo sợ.
Đoàn Vũ Xuyên cuống lên:
- Cô sao rồi? Cháu nói mau!
- A lô, A Xuyên. Sao lại dọa con nít?
Cô vừa ra cốp sau lấy ít đồ, quay lại thì thấy A Bảo khóc thảm thiết.
- Thái Thái, em không sao chứ?
Anh hơi hơi yên tâm.
- Không sao, gì mà hoảng thế?
Cô không hiểu.
Đoàn Vũ Xuyên giải thích:
- A Bảo cứ khóc mãi, nói tai nạn xe, máu, anh tưởng hai cô cháu bị tai nạn.
- Dọc đường có tai nạn, A Bảo sợ mà thôi.
Vạn Thái Thái không biết con đường này chừng nào mới thông được nữa.
Đoàn Vũ Xuyên vui mừng:
- Sao em có thể dọa anh như vậy hả? May mà em không có chuyện gì.
Cô ngơ ngác:
- Em dọa anh hồi nào?
- Bây giờ bọn em tới đâu rồi?
- Bị kẹt trên cao tốc, không biết chừng nào mới thông nữa. Về tới nhà chắc muộn lắm, Tả Tả đâu?
Vạn Thái Thái hỏi.
- Nó đang chơi ở phòng khách.
- Ừ, hai người ngủ trước đi, không cần đợi em.
- Em cẩn thận chút.
- Ừ. Bye bye.
Đoàn Vũ Xuyên nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm được. Anh liền gọi điện thoại cho bạn, bạn anh rõ ràng đang ngái ngủ:
- Xuyên, gì thế?
- Tiêu, bây giờ cậu lái xe chở mình đến trạm dừng của cao tốc XX.
- Sao vậy? Không phải cậu có xe à?
- Bảo cậu chở thì cậu chở đi, nói chi lắm thế.
- Đây đâu phải thái độ nhờ vả chứ.
- Mình thực sự gấp lắm, không đùa cậu đâu.
- Sao? Liên quan tới chị dâu à?
Chỉ có bà xã mới khiến cậu ta không trấn định như vậy thôi.
- Ừ. Tới mau đấy. Mình ở nhà đợi cậu, giờ mình dỗ con ngủ trước đã.
- Ừ. Chờ mình chút.
Sau đó, Đoàn Vũ Xuyên bắt đầu dỗ con trai ngủ:
- Tả Tả, nào, cha dẫn con đi ngủ.
- Cha, chừng nào mẹ về?
- Chờ con ngủ dậy thì mẹ sẽ về. Em A Bảo cũng đi cùng đến chơi với con nhé?
- Thật ư thật ư? Con thích em A Bảo nhất.
- Được, vậy ngoan ngoãn ngủ nhé. Lát nữa cha đi đón mẹ, con ở nhà một mình có sợ không?
- Không sợ! Tả Tả lớn rồi, cha đợi con ngủ rồi hẵng đi có được không?
- Ừ, Tả Tả ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ nào. Khi con mở mắt ra thì mẹ và A Bảo đều tới rồi.
- Dạ. Chúc cha ngủ ngon.
Sau khi con ngủ, anh gọi điện thoại cho Thái Thái:
- Thái Thái, em đến trạm dừng XX nhé, anh đợi em ở đó.
- Hả? Tả Tả thì sao?
- Ngủ rồi.
Đoàn Vũ Xuyên lên xe bạn.
- Anh đừng có tới, để con ở nhà một mình em không yên tâm.
Vạn Thái Thái lúc này rất mệt mỏi, A Bảo đã ngủ say ở ghế sau xe.
- Không sao, con không thức dậy nhanh vậy đâu. Cứ thế đi, vừa lái xe vừa trò chuyện không an toàn, khi nào đến nơi thì gọi điện cho anh, ngoan.
Đoàn Vũ Xuyên an ủi, anh sợ cô quá mệt.
- Ừ.
Vạn Thái Thái cúp máy, phía trước có biển báo còn 10 km nữa đến trạm dừng. Cô phấn chấn tinh thần, an tâm hơn rất nhiều.
Cô đến trạm dừng thì thấy Đoàn Vũ Xuyên đã đứng ở lối ra vào, không biết đã đợi bao lâu. Cô dừng xe, xuống xe. Anh tới đón, ôm nhẹ vợ:
- Có mệt không? Nghỉ ngơi chút rồi về nhà, hay bây giờ về luôn?
Thái Thái nói về luôn đi, con ở nhà một mình, cô không yên tâm. Đoàn Vũ Xuyên gật đầu, ngồi vào ghế lái.
A Bảo tỉnh ngủ, mắt vẫn nhập nhèm:
- Dượng, sao dượng tới rồi?
Thái Thái ngồi ở ghế sau ôm cháu:
- Dượng tới đón chúng ta, A Bảo có vui không?
Đứa cháu ra sức gật đầu:
- Dạ vui! Anh Tả Tả đâu?
Cậu nhìn quanh một vòng, không thấy anh họ thì hơi thất vọng. Đoàn Vũ Xuyên nhẹ nhàng giải thích:
- Anh Tả Tả đang ở nhà đợi cháu đấy.
A Bảo gật đầu, vùi vào lòng cô ngủ tiếp.
Vạn Thái Thái nhìn người đàn ông phía trước đang lái xe, vì lo lắng cho cô mà nửa đêm chạy tới đứng chờ cô, sợ cô xảy ra chuyện. Nhìn anh, lòng cô mềm như nước.
Lời tác giả: Cảm động trong mắt tôi đều là những thứ nhỏ nhặt trong mắt mọi người, tình cảm thể hiện trong cuộc sống bình dị đời thường mới thực sự ấm áp dài lâu. Quan điểm cá nhân.
HOÀN
Editor: - Thực ra truyện có tới 9 phiên ngoại, nhưng 2 phiên ngoại cuối tác giả viết theo hướng ngược tâm quằn quại, tình tiết đầy cẩu huyết và nói thẳng là mình thấy rất nhảm và nhạt toẹt. Thế nên mình quyết định không edit 2 phiên ngoại này, để Thiên sơn vạn thủy chỉ đọng lại trong ký ức mọi người là một câu chuyện nhẹ nhàng, đầy ngọt ngào bình dị.
- Đôi dòng cảm nghĩ: Thiên sơn vạn thủy là 1 câu chuyện rất nhạt, tình tiết không kịch tính, văn phong không thu hút, thế nhưng nó lại hấp dẫn mình ở nhiều điểm. Thứ nhất, bút danh của tác giả là Mèo làm cái đứa cuồng mèo như mình có cảm tình ngay tắp lự
Thiên Sơn Vạn ThủyTác giả: Mèo Dũng CảmTruyện Ngôn TìnhCuối cùng cô vẫn đi bệnh viện, bởi vì kinh nguyệt của cô luôn không bình thường. Đứng xếp hàng thật lâu, bác sĩ đưa một tờ đơn bảo cô đi chụp siêu âm, cô đợi rất lâu rất lâu mới tới lượt mình. Vừa vào, cô liền ngẩn người. Kia kia kia, chàng trai nghiêm túc đang ngồi trước máy siêu âm kia không phải là bạn học cấp ba của cô sao? Y tá thấy cô đơ người đứng đó hồi lâu không phản ứng thì tưởng rằng lại thêm một người bị thu hút bởi sắc đẹp của bác sĩ. Cô ấy cười nói: - Bác sĩ Đoàn, anh lại có thêm một fan rồi. Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, cô vừa lúng túng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cố gắng nhìn bảng tên trước ngực anh, trên đó viết ba chữ rõ ràng: Đoàn Vũ Xuyên. Ba chữ ấy xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng lại xuất hiện trước mặt Thái Thái. Cô không chắc chắn liệu anh có nhận ra cô hay không, hay thậm chí có còn nhớ cô hay không. - Vạn Thái Thái? Bác sĩ hơi không khẳng định, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. - Hi, Đoàn Vũ Xuyên? Thật trùng hợp. Vạn Thái Thái rất lúng túng, họ đã bao lâu… Mẹ Vạn Thái Thái bệnh nên cô về quê ở vài ngày, lúc về nhà cô dẫn theo cháu trai đưa về nhà mình chơi ít bữa. Tự cô lái xe đi trên đường cao tốc, kết quả trên đường có tai nạn giao thông nên kẹt xe rất lâu. Trẻ con thấy tai nạn, thấy máu nên rất sợ, cứ khóc hoài. Thái Thái không biết làm sao, chỉ có thể dỗ nó:- A Bảo này, gọi điện thoại cho dượng nhé? Nói với dượng là cháu sợ, bảo dượng tới đón nhé?Cậu bé nức nở:- Dạ. Dượng ơi…- A Bảo? Sao vậy? Cô đâu?Đoàn Vũ Xuyên ở nhà với con, chờ vợ về.- Tai nạn xe, nhiều nhiều máu lắm, A Bảo sợ… dượng tới mau đi…Tiếng khóc của cậu bé càng lúc càng rõ.- Tai nạn xe gì? Máu gì? Mọi người làm sao vậy? Cô đâu?Nỗi sợ hãi của anh cũng càng lúc càng rõ.- Cô…Cậu bé khóc càng dữ dội hơn:- A Bảo sợ.Đoàn Vũ Xuyên cuống lên:- Cô sao rồi? Cháu nói mau!- A lô, A Xuyên. Sao lại dọa con nít?Cô vừa ra cốp sau lấy ít đồ, quay lại thì thấy A Bảo khóc thảm thiết.- Thái Thái, em không sao chứ?Anh hơi hơi yên tâm.- Không sao, gì mà hoảng thế?Cô không hiểu.Đoàn Vũ Xuyên giải thích:- A Bảo cứ khóc mãi, nói tai nạn xe, máu, anh tưởng hai cô cháu bị tai nạn.- Dọc đường có tai nạn, A Bảo sợ mà thôi.Vạn Thái Thái không biết con đường này chừng nào mới thông được nữa.Đoàn Vũ Xuyên vui mừng:- Sao em có thể dọa anh như vậy hả? May mà em không có chuyện gì.Cô ngơ ngác:- Em dọa anh hồi nào?- Bây giờ bọn em tới đâu rồi?- Bị kẹt trên cao tốc, không biết chừng nào mới thông nữa. Về tới nhà chắc muộn lắm, Tả Tả đâu?Vạn Thái Thái hỏi.- Nó đang chơi ở phòng khách.- Ừ, hai người ngủ trước đi, không cần đợi em.- Em cẩn thận chút.- Ừ. Bye bye.Đoàn Vũ Xuyên nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm được. Anh liền gọi điện thoại cho bạn, bạn anh rõ ràng đang ngái ngủ:- Xuyên, gì thế?- Tiêu, bây giờ cậu lái xe chở mình đến trạm dừng của cao tốc XX.- Sao vậy? Không phải cậu có xe à?- Bảo cậu chở thì cậu chở đi, nói chi lắm thế.- Đây đâu phải thái độ nhờ vả chứ.- Mình thực sự gấp lắm, không đùa cậu đâu.- Sao? Liên quan tới chị dâu à?Chỉ có bà xã mới khiến cậu ta không trấn định như vậy thôi.- Ừ. Tới mau đấy. Mình ở nhà đợi cậu, giờ mình dỗ con ngủ trước đã.- Ừ. Chờ mình chút.Sau đó, Đoàn Vũ Xuyên bắt đầu dỗ con trai ngủ:- Tả Tả, nào, cha dẫn con đi ngủ.- Cha, chừng nào mẹ về?- Chờ con ngủ dậy thì mẹ sẽ về. Em A Bảo cũng đi cùng đến chơi với con nhé?- Thật ư thật ư? Con thích em A Bảo nhất.- Được, vậy ngoan ngoãn ngủ nhé. Lát nữa cha đi đón mẹ, con ở nhà một mình có sợ không?- Không sợ! Tả Tả lớn rồi, cha đợi con ngủ rồi hẵng đi có được không?- Ừ, Tả Tả ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ nào. Khi con mở mắt ra thì mẹ và A Bảo đều tới rồi.- Dạ. Chúc cha ngủ ngon.Sau khi con ngủ, anh gọi điện thoại cho Thái Thái:- Thái Thái, em đến trạm dừng XX nhé, anh đợi em ở đó.- Hả? Tả Tả thì sao?- Ngủ rồi.Đoàn Vũ Xuyên lên xe bạn.- Anh đừng có tới, để con ở nhà một mình em không yên tâm.Vạn Thái Thái lúc này rất mệt mỏi, A Bảo đã ngủ say ở ghế sau xe.- Không sao, con không thức dậy nhanh vậy đâu. Cứ thế đi, vừa lái xe vừa trò chuyện không an toàn, khi nào đến nơi thì gọi điện cho anh, ngoan.Đoàn Vũ Xuyên an ủi, anh sợ cô quá mệt.- Ừ.Vạn Thái Thái cúp máy, phía trước có biển báo còn 10 km nữa đến trạm dừng. Cô phấn chấn tinh thần, an tâm hơn rất nhiều.Cô đến trạm dừng thì thấy Đoàn Vũ Xuyên đã đứng ở lối ra vào, không biết đã đợi bao lâu. Cô dừng xe, xuống xe. Anh tới đón, ôm nhẹ vợ:- Có mệt không? Nghỉ ngơi chút rồi về nhà, hay bây giờ về luôn?Thái Thái nói về luôn đi, con ở nhà một mình, cô không yên tâm. Đoàn Vũ Xuyên gật đầu, ngồi vào ghế lái.A Bảo tỉnh ngủ, mắt vẫn nhập nhèm:- Dượng, sao dượng tới rồi?Thái Thái ngồi ở ghế sau ôm cháu:- Dượng tới đón chúng ta, A Bảo có vui không?Đứa cháu ra sức gật đầu:- Dạ vui! Anh Tả Tả đâu?Cậu nhìn quanh một vòng, không thấy anh họ thì hơi thất vọng. Đoàn Vũ Xuyên nhẹ nhàng giải thích:- Anh Tả Tả đang ở nhà đợi cháu đấy.A Bảo gật đầu, vùi vào lòng cô ngủ tiếp.Vạn Thái Thái nhìn người đàn ông phía trước đang lái xe, vì lo lắng cho cô mà nửa đêm chạy tới đứng chờ cô, sợ cô xảy ra chuyện. Nhìn anh, lòng cô mềm như nước.Lời tác giả: Cảm động trong mắt tôi đều là những thứ nhỏ nhặt trong mắt mọi người, tình cảm thể hiện trong cuộc sống bình dị đời thường mới thực sự ấm áp dài lâu. Quan điểm cá nhân.HOÀNEditor: - Thực ra truyện có tới 9 phiên ngoại, nhưng 2 phiên ngoại cuối tác giả viết theo hướng ngược tâm quằn quại, tình tiết đầy cẩu huyết và nói thẳng là mình thấy rất nhảm và nhạt toẹt. Thế nên mình quyết định không edit 2 phiên ngoại này, để Thiên sơn vạn thủy chỉ đọng lại trong ký ức mọi người là một câu chuyện nhẹ nhàng, đầy ngọt ngào bình dị.- Đôi dòng cảm nghĩ: Thiên sơn vạn thủy là 1 câu chuyện rất nhạt, tình tiết không kịch tính, văn phong không thu hút, thế nhưng nó lại hấp dẫn mình ở nhiều điểm. Thứ nhất, bút danh của tác giả là Mèo làm cái đứa cuồng mèo như mình có cảm tình ngay tắp lự