Một ngày bình thường bắt đầu với những ánh nắng mặt trời chói rọi khắp nơi, ánh nắng nhanh chóng lan tỏa đến một ngôi nhà bình dị, căn nhà khá cũ, với những mảng rêu lớn xung quanh, cùng với những vết rạn nứt. Trên tầng hai trên cao kia, những mảng rêu lớn, xanh đậm phủ kín ban công, trên thành đó là những chậu hoa ly, hoa hồng vàng, trắng đang đua nhau nở, chúng thật đẹp khi những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại, khi ánh nắng chiếu vào nó lung linh, mùi thơm thì nhè nhẹ, thổi thoảng qua khắp mọi nơi. Bên trong cánh cửa sổ có phần cũ nát, đang ngủ say sưa trên chiếc giường, một cô gái đang nằm mơ, miên man: Hạ! Dậy ngay đi! Giờ này mà còn ngủ à? Con gái con đứa thế à?( Mẹ hạ) Tiếng đập cửa phòng rầm rầm, cùng với tiếng quát mắng mỗi một to: Vâng! Con dậy rồi đây, mẹ đừng gọi nữa( Hạ lúc này mới lên tiếng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ) Dậy ngay đi, hôm nào cũng thế à! Dậy ngay đi! Dạ con biết rồi! Hạ lững thững bước xuống giường bước vào nhà tắm, một căn phòng nhỏ, cũ, không tiện nghi,…

Chương 93: Chuyện của đàn ông

Xa Anh Em Có Nhớ???Tác giả: Tônly, Tôn Thị Lý, chuyencuatonlyTruyện Ngôn TìnhMột ngày bình thường bắt đầu với những ánh nắng mặt trời chói rọi khắp nơi, ánh nắng nhanh chóng lan tỏa đến một ngôi nhà bình dị, căn nhà khá cũ, với những mảng rêu lớn xung quanh, cùng với những vết rạn nứt. Trên tầng hai trên cao kia, những mảng rêu lớn, xanh đậm phủ kín ban công, trên thành đó là những chậu hoa ly, hoa hồng vàng, trắng đang đua nhau nở, chúng thật đẹp khi những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại, khi ánh nắng chiếu vào nó lung linh, mùi thơm thì nhè nhẹ, thổi thoảng qua khắp mọi nơi. Bên trong cánh cửa sổ có phần cũ nát, đang ngủ say sưa trên chiếc giường, một cô gái đang nằm mơ, miên man: Hạ! Dậy ngay đi! Giờ này mà còn ngủ à? Con gái con đứa thế à?( Mẹ hạ) Tiếng đập cửa phòng rầm rầm, cùng với tiếng quát mắng mỗi một to: Vâng! Con dậy rồi đây, mẹ đừng gọi nữa( Hạ lúc này mới lên tiếng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ) Dậy ngay đi, hôm nào cũng thế à! Dậy ngay đi! Dạ con biết rồi! Hạ lững thững bước xuống giường bước vào nhà tắm, một căn phòng nhỏ, cũ, không tiện nghi,… Bác!Bố!Hai cậu định giải quyết chuyện này sao đây, nói cho tôi biết!Hai người không nói được câu gì:Định!Dạ!Cậu biết con bé là Hạ phải không?Dạ! Con biết!Biết! vậy mà cậu lại làm ra chuyện này?Con! Con xin lỗi!Xin lỗi! chẳng giải quyết được gì đâu, cậu nói xem cậu với con bé bây giờ lên như thế nào, khi mà con bé còn đang mang thai đứa con của cậu?Con!Còn cả Băng nữa, con bé cũng thai không phải sao? vậy cái thai đó là của cậu hay của Lâm:Lâm định nhận thay Định, nhưng Định lúc này không muốn giấu giếm gì cả:Dạ! là của con!Bộp!Một cú đấm nữa Định bị bố Hạ đánh, anh cố chịu đựng vì mọi chuyện đều do anh gây ra, cố lau đi vết máu:Cậu làm vậy mà được sao, cậu làm cho cả hai người phụ nữa đều mang thai con của cậu, cậu nói đi, con gái tôi biết phải làm thế nào bây giờ.Ông vò đầu mình, đây là lần đầu tiên trong suốt cả cuộc đời này ông cảm thấy rối trí như vậy, không biết làm thế nào cho phải nữa. Không khí bỗng trở nên nặng nề không có lối thoát.Hạ đã mê man một ngày một đêm, vẫn chưa tỉnh, lúc này chỉ có mẹ Hạ chăm sóc cô, Hạ miên man, lúc mơ, lúc tỉnh:Lâm! tại sao anh lại đối xử với em như vậy, anh với chị ấy không, không!Á!Hạ hét lớn, cả người toát hết mồ hôi:Hạ! con sao vậy? đừng làm mẹ lo mà! tỉnh dậy đi!Định! Anh đừng bỏ em mà, anh nói anh yêu em không phải sao? đừng! đừng mà!Không không! Nó không phải sự thật, không phải sự thật, á!Hạ! con tỉnh dậy đi! đừng làm mẹ lo mà!Không! Không! Không!Hạ vùng dậy:Trời ơi con tỉnh dậy rồi!Mẹ!Không sao rồi con gái, mọi chuyện qua rồi! ổn rồi! có mẹ đây rồi.Thật là trong rủi có may, qua vụ này Hạ đã hoàn toàn lấy được trí nhớ, cô đã nhớ được mọi chuyện, kể cả những vụ tai nạn, mới ban đầu cô cũng không thể chấp nhận được, nhưng sau một hai ngày bình tĩnh, cô đã có cách nhìn khác. Hạ đang một mình trong phòng, mấy ngày này Định với Lâm đều không dám đến thăm cô vì sợ làm cô sốc, hay vì bố Hạ. Hôm nay Định quyết định đến Hạ:Anh vào được không?Ừm!Em khỏe chưa?Định khẽ cắm những bông hoa vào lọ, trái lại với Băng thì Hạ luôn tỏ ra rất bình tĩnh nhất là khi mọi chuyện đã xảy ra như vậy:Anh đến thăm em, cũng muốn nói với em lời xin lỗi, anh xin lỗi em Hạ!Xin lỗi!Anh biết là em rất khó chấp nhận, nhưng em cũng biết đó, tình yêu mà… tình yêu luôn mù quáng, nó khiến anh không biết làm gì nữa, anh như mất lí trí vậy?Hạ không nhìn anh, Định ngồi lại lên giường, cấm tay cô:Em nói gì đi! Em mắng chửi, hay đánh cũng được, nhưng anh xin em đừng có như vậy mà?Hạ vẫn không nói gì:Em không nói gì, em làm vậy khiến anh càng thấy mình có lỗi! xin em đấy, nói gì đi!Anh nói em phải làm gì bây giờ? Khi em đang mang thai con của anh! Anh nói đi em phải làm gì đây?Hạ lúc này mới khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má:Đừng khóc mà! Em đừng khóc mà!Anh! Em phải làm thế nào bây giờ? Làm sao bây giờ đây?Định ôm trầm lấy Hạ, cố gắng trấn tĩnh cô:Em yên tâm đi! Anh sẽ chịu trách nhiệm mà! Anh sẽ chịu trách nhiệm mà! Đừng lo!Nhưng còn chị Băng:Em không phải lo lắng gì, giờ em chỉ cần lo cho sức khỏe của em và con… mọi chuyện cứ để anh lo.Định ôm chặt cô, Hạ cũng ôm chặt anh mà khóc, thực sự lúc này cô không biết làm thế nào.

Bác!

Bố!

Hai cậu định giải quyết chuyện này sao đây, nói cho tôi biết!

Hai người không nói được câu gì:

Định!

Dạ!

Cậu biết con bé là Hạ phải không?

Dạ! Con biết!

Biết! vậy mà cậu lại làm ra chuyện này?

Con! Con xin lỗi!

Xin lỗi! chẳng giải quyết được gì đâu, cậu nói xem cậu với con bé bây giờ lên như thế nào, khi mà con bé còn đang mang thai đứa con của cậu?

Con!

Còn cả Băng nữa, con bé cũng thai không phải sao? vậy cái thai đó là của cậu hay của Lâm:

Lâm định nhận thay Định, nhưng Định lúc này không muốn giấu giếm gì cả:

Dạ! là của con!

Bộp!

Một cú đấm nữa Định bị bố Hạ đánh, anh cố chịu đựng vì mọi chuyện đều do anh gây ra, cố lau đi vết máu:

Cậu làm vậy mà được sao, cậu làm cho cả hai người phụ nữa đều mang thai con của cậu, cậu nói đi, con gái tôi biết phải làm thế nào bây giờ.

Ông vò đầu mình, đây là lần đầu tiên trong suốt cả cuộc đời này ông cảm thấy rối trí như vậy, không biết làm thế nào cho phải nữa. Không khí bỗng trở nên nặng nề không có lối thoát.

Hạ đã mê man một ngày một đêm, vẫn chưa tỉnh, lúc này chỉ có mẹ Hạ chăm sóc cô, Hạ miên man, lúc mơ, lúc tỉnh:

Lâm! tại sao anh lại đối xử với em như vậy, anh với chị ấy không, không!

Á!

Hạ hét lớn, cả người toát hết mồ hôi:

Hạ! con sao vậy? đừng làm mẹ lo mà! tỉnh dậy đi!

Định! Anh đừng bỏ em mà, anh nói anh yêu em không phải sao? đừng! đừng mà!

Không không! Nó không phải sự thật, không phải sự thật, á!

Hạ! con tỉnh dậy đi! đừng làm mẹ lo mà!

Không! Không! Không!

Hạ vùng dậy:

Trời ơi con tỉnh dậy rồi!

Mẹ!

Không sao rồi con gái, mọi chuyện qua rồi! ổn rồi! có mẹ đây rồi.

Thật là trong rủi có may, qua vụ này Hạ đã hoàn toàn lấy được trí nhớ, cô đã nhớ được mọi chuyện, kể cả những vụ tai nạn, mới ban đầu cô cũng không thể chấp nhận được, nhưng sau một hai ngày bình tĩnh, cô đã có cách nhìn khác. Hạ đang một mình trong phòng, mấy ngày này Định với Lâm đều không dám đến thăm cô vì sợ làm cô sốc, hay vì bố Hạ. Hôm nay Định quyết định đến Hạ:

Anh vào được không?

Ừm!

Em khỏe chưa?

Định khẽ cắm những bông hoa vào lọ, trái lại với Băng thì Hạ luôn tỏ ra rất bình tĩnh nhất là khi mọi chuyện đã xảy ra như vậy:

Anh đến thăm em, cũng muốn nói với em lời xin lỗi, anh xin lỗi em Hạ!

Xin lỗi!

Anh biết là em rất khó chấp nhận, nhưng em cũng biết đó, tình yêu mà… tình yêu luôn mù quáng, nó khiến anh không biết làm gì nữa, anh như mất lí trí vậy?

Hạ không nhìn anh, Định ngồi lại lên giường, cấm tay cô:

Em nói gì đi! Em mắng chửi, hay đánh cũng được, nhưng anh xin em đừng có như vậy mà?

Hạ vẫn không nói gì:

Em không nói gì, em làm vậy khiến anh càng thấy mình có lỗi! xin em đấy, nói gì đi!

Anh nói em phải làm gì bây giờ? Khi em đang mang thai con của anh! Anh nói đi em phải làm gì đây?

Hạ lúc này mới khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má:

Đừng khóc mà! Em đừng khóc mà!

Anh! Em phải làm thế nào bây giờ? Làm sao bây giờ đây?

Định ôm trầm lấy Hạ, cố gắng trấn tĩnh cô:

Em yên tâm đi! Anh sẽ chịu trách nhiệm mà! Anh sẽ chịu trách nhiệm mà! Đừng lo!

Nhưng còn chị Băng:

Em không phải lo lắng gì, giờ em chỉ cần lo cho sức khỏe của em và con… mọi chuyện cứ để anh lo.

Định ôm chặt cô, Hạ cũng ôm chặt anh mà khóc, thực sự lúc này cô không biết làm thế nào.

Xa Anh Em Có Nhớ???Tác giả: Tônly, Tôn Thị Lý, chuyencuatonlyTruyện Ngôn TìnhMột ngày bình thường bắt đầu với những ánh nắng mặt trời chói rọi khắp nơi, ánh nắng nhanh chóng lan tỏa đến một ngôi nhà bình dị, căn nhà khá cũ, với những mảng rêu lớn xung quanh, cùng với những vết rạn nứt. Trên tầng hai trên cao kia, những mảng rêu lớn, xanh đậm phủ kín ban công, trên thành đó là những chậu hoa ly, hoa hồng vàng, trắng đang đua nhau nở, chúng thật đẹp khi những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại, khi ánh nắng chiếu vào nó lung linh, mùi thơm thì nhè nhẹ, thổi thoảng qua khắp mọi nơi. Bên trong cánh cửa sổ có phần cũ nát, đang ngủ say sưa trên chiếc giường, một cô gái đang nằm mơ, miên man: Hạ! Dậy ngay đi! Giờ này mà còn ngủ à? Con gái con đứa thế à?( Mẹ hạ) Tiếng đập cửa phòng rầm rầm, cùng với tiếng quát mắng mỗi một to: Vâng! Con dậy rồi đây, mẹ đừng gọi nữa( Hạ lúc này mới lên tiếng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ) Dậy ngay đi, hôm nào cũng thế à! Dậy ngay đi! Dạ con biết rồi! Hạ lững thững bước xuống giường bước vào nhà tắm, một căn phòng nhỏ, cũ, không tiện nghi,… Bác!Bố!Hai cậu định giải quyết chuyện này sao đây, nói cho tôi biết!Hai người không nói được câu gì:Định!Dạ!Cậu biết con bé là Hạ phải không?Dạ! Con biết!Biết! vậy mà cậu lại làm ra chuyện này?Con! Con xin lỗi!Xin lỗi! chẳng giải quyết được gì đâu, cậu nói xem cậu với con bé bây giờ lên như thế nào, khi mà con bé còn đang mang thai đứa con của cậu?Con!Còn cả Băng nữa, con bé cũng thai không phải sao? vậy cái thai đó là của cậu hay của Lâm:Lâm định nhận thay Định, nhưng Định lúc này không muốn giấu giếm gì cả:Dạ! là của con!Bộp!Một cú đấm nữa Định bị bố Hạ đánh, anh cố chịu đựng vì mọi chuyện đều do anh gây ra, cố lau đi vết máu:Cậu làm vậy mà được sao, cậu làm cho cả hai người phụ nữa đều mang thai con của cậu, cậu nói đi, con gái tôi biết phải làm thế nào bây giờ.Ông vò đầu mình, đây là lần đầu tiên trong suốt cả cuộc đời này ông cảm thấy rối trí như vậy, không biết làm thế nào cho phải nữa. Không khí bỗng trở nên nặng nề không có lối thoát.Hạ đã mê man một ngày một đêm, vẫn chưa tỉnh, lúc này chỉ có mẹ Hạ chăm sóc cô, Hạ miên man, lúc mơ, lúc tỉnh:Lâm! tại sao anh lại đối xử với em như vậy, anh với chị ấy không, không!Á!Hạ hét lớn, cả người toát hết mồ hôi:Hạ! con sao vậy? đừng làm mẹ lo mà! tỉnh dậy đi!Định! Anh đừng bỏ em mà, anh nói anh yêu em không phải sao? đừng! đừng mà!Không không! Nó không phải sự thật, không phải sự thật, á!Hạ! con tỉnh dậy đi! đừng làm mẹ lo mà!Không! Không! Không!Hạ vùng dậy:Trời ơi con tỉnh dậy rồi!Mẹ!Không sao rồi con gái, mọi chuyện qua rồi! ổn rồi! có mẹ đây rồi.Thật là trong rủi có may, qua vụ này Hạ đã hoàn toàn lấy được trí nhớ, cô đã nhớ được mọi chuyện, kể cả những vụ tai nạn, mới ban đầu cô cũng không thể chấp nhận được, nhưng sau một hai ngày bình tĩnh, cô đã có cách nhìn khác. Hạ đang một mình trong phòng, mấy ngày này Định với Lâm đều không dám đến thăm cô vì sợ làm cô sốc, hay vì bố Hạ. Hôm nay Định quyết định đến Hạ:Anh vào được không?Ừm!Em khỏe chưa?Định khẽ cắm những bông hoa vào lọ, trái lại với Băng thì Hạ luôn tỏ ra rất bình tĩnh nhất là khi mọi chuyện đã xảy ra như vậy:Anh đến thăm em, cũng muốn nói với em lời xin lỗi, anh xin lỗi em Hạ!Xin lỗi!Anh biết là em rất khó chấp nhận, nhưng em cũng biết đó, tình yêu mà… tình yêu luôn mù quáng, nó khiến anh không biết làm gì nữa, anh như mất lí trí vậy?Hạ không nhìn anh, Định ngồi lại lên giường, cấm tay cô:Em nói gì đi! Em mắng chửi, hay đánh cũng được, nhưng anh xin em đừng có như vậy mà?Hạ vẫn không nói gì:Em không nói gì, em làm vậy khiến anh càng thấy mình có lỗi! xin em đấy, nói gì đi!Anh nói em phải làm gì bây giờ? Khi em đang mang thai con của anh! Anh nói đi em phải làm gì đây?Hạ lúc này mới khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má:Đừng khóc mà! Em đừng khóc mà!Anh! Em phải làm thế nào bây giờ? Làm sao bây giờ đây?Định ôm trầm lấy Hạ, cố gắng trấn tĩnh cô:Em yên tâm đi! Anh sẽ chịu trách nhiệm mà! Anh sẽ chịu trách nhiệm mà! Đừng lo!Nhưng còn chị Băng:Em không phải lo lắng gì, giờ em chỉ cần lo cho sức khỏe của em và con… mọi chuyện cứ để anh lo.Định ôm chặt cô, Hạ cũng ôm chặt anh mà khóc, thực sự lúc này cô không biết làm thế nào.

Chương 93: Chuyện của đàn ông