Một ngày bình thường bắt đầu với những ánh nắng mặt trời chói rọi khắp nơi, ánh nắng nhanh chóng lan tỏa đến một ngôi nhà bình dị, căn nhà khá cũ, với những mảng rêu lớn xung quanh, cùng với những vết rạn nứt. Trên tầng hai trên cao kia, những mảng rêu lớn, xanh đậm phủ kín ban công, trên thành đó là những chậu hoa ly, hoa hồng vàng, trắng đang đua nhau nở, chúng thật đẹp khi những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại, khi ánh nắng chiếu vào nó lung linh, mùi thơm thì nhè nhẹ, thổi thoảng qua khắp mọi nơi. Bên trong cánh cửa sổ có phần cũ nát, đang ngủ say sưa trên chiếc giường, một cô gái đang nằm mơ, miên man: Hạ! Dậy ngay đi! Giờ này mà còn ngủ à? Con gái con đứa thế à?( Mẹ hạ) Tiếng đập cửa phòng rầm rầm, cùng với tiếng quát mắng mỗi một to: Vâng! Con dậy rồi đây, mẹ đừng gọi nữa( Hạ lúc này mới lên tiếng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ) Dậy ngay đi, hôm nào cũng thế à! Dậy ngay đi! Dạ con biết rồi! Hạ lững thững bước xuống giường bước vào nhà tắm, một căn phòng nhỏ, cũ, không tiện nghi,…

Chương 96: Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện!

Xa Anh Em Có Nhớ???Tác giả: Tônly, Tôn Thị Lý, chuyencuatonlyTruyện Ngôn TìnhMột ngày bình thường bắt đầu với những ánh nắng mặt trời chói rọi khắp nơi, ánh nắng nhanh chóng lan tỏa đến một ngôi nhà bình dị, căn nhà khá cũ, với những mảng rêu lớn xung quanh, cùng với những vết rạn nứt. Trên tầng hai trên cao kia, những mảng rêu lớn, xanh đậm phủ kín ban công, trên thành đó là những chậu hoa ly, hoa hồng vàng, trắng đang đua nhau nở, chúng thật đẹp khi những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại, khi ánh nắng chiếu vào nó lung linh, mùi thơm thì nhè nhẹ, thổi thoảng qua khắp mọi nơi. Bên trong cánh cửa sổ có phần cũ nát, đang ngủ say sưa trên chiếc giường, một cô gái đang nằm mơ, miên man: Hạ! Dậy ngay đi! Giờ này mà còn ngủ à? Con gái con đứa thế à?( Mẹ hạ) Tiếng đập cửa phòng rầm rầm, cùng với tiếng quát mắng mỗi một to: Vâng! Con dậy rồi đây, mẹ đừng gọi nữa( Hạ lúc này mới lên tiếng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ) Dậy ngay đi, hôm nào cũng thế à! Dậy ngay đi! Dạ con biết rồi! Hạ lững thững bước xuống giường bước vào nhà tắm, một căn phòng nhỏ, cũ, không tiện nghi,… Anh đi làm cẩn thận!Hạ cầm cặp cho Định ra xe:Anh đi cẩn thận!Ừm! Em vào đi!Định vừa bước chân lên xe thì Hạ quay vào, khi xoay người lại thì vội giật mình:Chị! Chị Băng!Ngạc nhiên lắm phải không?Sao chị lại ở đây?Lên xe đi tôi có chuyện cần nói!Hạ ngập ngừng không lên nhưng cô không thể từ chối:Trong xe:Sao mấy tháng nay chị đi đâu vậy?Băng lái xe không nói, khuôn mặt thản nhiên không nói gì, Hạ cũng không dám hỏi gì nhiều.Tấp xe xuống một con đường vắng, đây chẳng phải là nghĩa trang sao, Băng bước xuống xe, đi đằng trước:Sao lại đi đến đây?Băng không trả lời:Đứng trước mộ của Băng Di, Băng lặng đứng nhìn:Chị!Chị Băng Di! Em đến thăm chị!Hạ lúc này bỗng im lặng không dám lên tiếng nói câu gì:Có biết tại sao tôi đưa cô tới đây không?Không!Cô nhìn đi!Nhìn theo hướng Băng chỉ, Hạ vẫn không hiểu cô:Đây cũng là người con gái mà Lâm đã từng yêu, yêu rất sâu đậm, cô biết phải ko?Vâng! Em biết!Và cả hai chúng ta đều yêu Lâm đúng chứ?Ừm!Nhưng bây giờ cô lại mang lại con của Định, tôi cũng vậy, số đời thật chớ chêu, chúng ta tại sao lại vậy chứ, nhưng cô vẫn còn may mắn hơn tôi, vì … cả hai người đàn ông đều yêu cô… còn tôi…Không đâu! Người Định yêu là chị, mãi mãi là chị, chị biết không, anh ấy đã tìm chị rất lâu rồi, chị hãy quay lại đi!Quay lại! phải chăng là quá muộn rồi!Không! Không đâu, chỉ cần chị quay lại thì mọi chuyện vẫn sẽ có cách giải quyết mà!Không!Chị Băng nghe em đi! Quay lại đi!Băng hất mạnh tay Hạ ra, khuôn mặt sắc nhọn rất đáng sợ:Cô có biết rằng tôi rất hận cô, hận cô đã làm tôi mất mọi thứ, và những thứ tôi không có được thì cô hay bất cứ ai cũng không thể có nó!Chị!Hạ có chút lo sợ:Đã đến lúc mọi chuyện lên kết thúc!Chị định làm gì vậy?Băng khẽ rút một con dao ra:Chị! Chị đừng làm em sợ!Đừng lo tôi chỉ muốn làm một phép thử nho nhỏ!Phép thử?Phải! Thử xem là họ xẽ chọn ai, cô hay là tôi?Á!Băng khẽ cứa một vết nhỏ lên, nhưng không phải vào Hạ và là chính cô, máu ứa ra không ngừng:Chị làm gì vậy? chị đang chảy máu rồi kìa!Băng không nói gì, nháy mắt ra hiệu từ đằng sau Hạ bị đánh ngất bởi một gã đàn ông:Như vậy mới đúng chứ?

Anh đi làm cẩn thận!

Hạ cầm cặp cho Định ra xe:

Anh đi cẩn thận!

Ừm! Em vào đi!

Định vừa bước chân lên xe thì Hạ quay vào, khi xoay người lại thì vội giật mình:

Chị! Chị Băng!

Ngạc nhiên lắm phải không?

Sao chị lại ở đây?

Lên xe đi tôi có chuyện cần nói!

Hạ ngập ngừng không lên nhưng cô không thể từ chối:

Trong xe:

Sao mấy tháng nay chị đi đâu vậy?

Băng lái xe không nói, khuôn mặt thản nhiên không nói gì, Hạ cũng không dám hỏi gì nhiều.

Tấp xe xuống một con đường vắng, đây chẳng phải là nghĩa trang sao, Băng bước xuống xe, đi đằng trước:

Sao lại đi đến đây?

Băng không trả lời:

Đứng trước mộ của Băng Di, Băng lặng đứng nhìn:

Chị!

Chị Băng Di! Em đến thăm chị!

Hạ lúc này bỗng im lặng không dám lên tiếng nói câu gì:

Có biết tại sao tôi đưa cô tới đây không?

Không!

Cô nhìn đi!

Nhìn theo hướng Băng chỉ, Hạ vẫn không hiểu cô:

Đây cũng là người con gái mà Lâm đã từng yêu, yêu rất sâu đậm, cô biết phải ko?

Vâng! Em biết!

Và cả hai chúng ta đều yêu Lâm đúng chứ?

Ừm!

Nhưng bây giờ cô lại mang lại con của Định, tôi cũng vậy, số đời thật chớ chêu, chúng ta tại sao lại vậy chứ, nhưng cô vẫn còn may mắn hơn tôi, vì … cả hai người đàn ông đều yêu cô… còn tôi…

Không đâu! Người Định yêu là chị, mãi mãi là chị, chị biết không, anh ấy đã tìm chị rất lâu rồi, chị hãy quay lại đi!

Quay lại! phải chăng là quá muộn rồi!

Không! Không đâu, chỉ cần chị quay lại thì mọi chuyện vẫn sẽ có cách giải quyết mà!

Không!

Chị Băng nghe em đi! Quay lại đi!

Băng hất mạnh tay Hạ ra, khuôn mặt sắc nhọn rất đáng sợ:

Cô có biết rằng tôi rất hận cô, hận cô đã làm tôi mất mọi thứ, và những thứ tôi không có được thì cô hay bất cứ ai cũng không thể có nó!

Chị!

Hạ có chút lo sợ:

Đã đến lúc mọi chuyện lên kết thúc!

Chị định làm gì vậy?

Băng khẽ rút một con dao ra:

Chị! Chị đừng làm em sợ!

Đừng lo tôi chỉ muốn làm một phép thử nho nhỏ!

Phép thử?

Phải! Thử xem là họ xẽ chọn ai, cô hay là tôi?

Á!

Băng khẽ cứa một vết nhỏ lên, nhưng không phải vào Hạ và là chính cô, máu ứa ra không ngừng:

Chị làm gì vậy? chị đang chảy máu rồi kìa!

Băng không nói gì, nháy mắt ra hiệu từ đằng sau Hạ bị đánh ngất bởi một gã đàn ông:

Như vậy mới đúng chứ?

Xa Anh Em Có Nhớ???Tác giả: Tônly, Tôn Thị Lý, chuyencuatonlyTruyện Ngôn TìnhMột ngày bình thường bắt đầu với những ánh nắng mặt trời chói rọi khắp nơi, ánh nắng nhanh chóng lan tỏa đến một ngôi nhà bình dị, căn nhà khá cũ, với những mảng rêu lớn xung quanh, cùng với những vết rạn nứt. Trên tầng hai trên cao kia, những mảng rêu lớn, xanh đậm phủ kín ban công, trên thành đó là những chậu hoa ly, hoa hồng vàng, trắng đang đua nhau nở, chúng thật đẹp khi những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại, khi ánh nắng chiếu vào nó lung linh, mùi thơm thì nhè nhẹ, thổi thoảng qua khắp mọi nơi. Bên trong cánh cửa sổ có phần cũ nát, đang ngủ say sưa trên chiếc giường, một cô gái đang nằm mơ, miên man: Hạ! Dậy ngay đi! Giờ này mà còn ngủ à? Con gái con đứa thế à?( Mẹ hạ) Tiếng đập cửa phòng rầm rầm, cùng với tiếng quát mắng mỗi một to: Vâng! Con dậy rồi đây, mẹ đừng gọi nữa( Hạ lúc này mới lên tiếng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ) Dậy ngay đi, hôm nào cũng thế à! Dậy ngay đi! Dạ con biết rồi! Hạ lững thững bước xuống giường bước vào nhà tắm, một căn phòng nhỏ, cũ, không tiện nghi,… Anh đi làm cẩn thận!Hạ cầm cặp cho Định ra xe:Anh đi cẩn thận!Ừm! Em vào đi!Định vừa bước chân lên xe thì Hạ quay vào, khi xoay người lại thì vội giật mình:Chị! Chị Băng!Ngạc nhiên lắm phải không?Sao chị lại ở đây?Lên xe đi tôi có chuyện cần nói!Hạ ngập ngừng không lên nhưng cô không thể từ chối:Trong xe:Sao mấy tháng nay chị đi đâu vậy?Băng lái xe không nói, khuôn mặt thản nhiên không nói gì, Hạ cũng không dám hỏi gì nhiều.Tấp xe xuống một con đường vắng, đây chẳng phải là nghĩa trang sao, Băng bước xuống xe, đi đằng trước:Sao lại đi đến đây?Băng không trả lời:Đứng trước mộ của Băng Di, Băng lặng đứng nhìn:Chị!Chị Băng Di! Em đến thăm chị!Hạ lúc này bỗng im lặng không dám lên tiếng nói câu gì:Có biết tại sao tôi đưa cô tới đây không?Không!Cô nhìn đi!Nhìn theo hướng Băng chỉ, Hạ vẫn không hiểu cô:Đây cũng là người con gái mà Lâm đã từng yêu, yêu rất sâu đậm, cô biết phải ko?Vâng! Em biết!Và cả hai chúng ta đều yêu Lâm đúng chứ?Ừm!Nhưng bây giờ cô lại mang lại con của Định, tôi cũng vậy, số đời thật chớ chêu, chúng ta tại sao lại vậy chứ, nhưng cô vẫn còn may mắn hơn tôi, vì … cả hai người đàn ông đều yêu cô… còn tôi…Không đâu! Người Định yêu là chị, mãi mãi là chị, chị biết không, anh ấy đã tìm chị rất lâu rồi, chị hãy quay lại đi!Quay lại! phải chăng là quá muộn rồi!Không! Không đâu, chỉ cần chị quay lại thì mọi chuyện vẫn sẽ có cách giải quyết mà!Không!Chị Băng nghe em đi! Quay lại đi!Băng hất mạnh tay Hạ ra, khuôn mặt sắc nhọn rất đáng sợ:Cô có biết rằng tôi rất hận cô, hận cô đã làm tôi mất mọi thứ, và những thứ tôi không có được thì cô hay bất cứ ai cũng không thể có nó!Chị!Hạ có chút lo sợ:Đã đến lúc mọi chuyện lên kết thúc!Chị định làm gì vậy?Băng khẽ rút một con dao ra:Chị! Chị đừng làm em sợ!Đừng lo tôi chỉ muốn làm một phép thử nho nhỏ!Phép thử?Phải! Thử xem là họ xẽ chọn ai, cô hay là tôi?Á!Băng khẽ cứa một vết nhỏ lên, nhưng không phải vào Hạ và là chính cô, máu ứa ra không ngừng:Chị làm gì vậy? chị đang chảy máu rồi kìa!Băng không nói gì, nháy mắt ra hiệu từ đằng sau Hạ bị đánh ngất bởi một gã đàn ông:Như vậy mới đúng chứ?

Chương 96: Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện!