Giới thiệu vắn tắt: Một tác phẩm hay, thích hợp cho những phụ nữ trên 25 tuổi, đã từng trải qua giai đoạn trưởng thành ở nước ngoài 1.Tháng 6 năm 2004 Tháng 6, ban ngày trở nên dài hơn, đêm tối càng ngắn lại, mùa hè đã đến. Tôi cầm tấm bằng thạc sĩ với con dấu in đậm trên nền hoa văn mờ mờ khéo léo trên tay, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ ấm áp của những ngày đầu hè ở Cambridge, tung chiếc mũ vuông màu đen lên trời. Rất nhiều thứ, quần áo không phù hợp, giày cũ mòn, và cả tá những kẻ theo đuổi chênh lệch về trình độ…… Tôi chỉ muốn ném lại về phía sau, bởi giống như tất cả những cô gái 20 tuổi khác, tôi sẽ đến New York, để tìm kiếm hai thứ: Tình yêu và Danh tiếng. 2. Tôi Bạn có thể biết tôi. Hoặc nói, tôi không khác những cô gái bình thường là mấy, xuất hiện bên cạnh bạn, theo kinh nghiệm của bạn trong bất kì trường hợp nào, Nếu như bạn từng trải qua cuộc sống ở bất kì một thành phố lớn nào của Trung Quốc. Tôi rất bình thường, tôi chính là một đứa trẻ bình thường như mọi người nói. Khi…
Chương 32: Hồng kông
Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love StoryTác giả: Trần Chi DaoTruyện Ngôn TìnhGiới thiệu vắn tắt: Một tác phẩm hay, thích hợp cho những phụ nữ trên 25 tuổi, đã từng trải qua giai đoạn trưởng thành ở nước ngoài 1.Tháng 6 năm 2004 Tháng 6, ban ngày trở nên dài hơn, đêm tối càng ngắn lại, mùa hè đã đến. Tôi cầm tấm bằng thạc sĩ với con dấu in đậm trên nền hoa văn mờ mờ khéo léo trên tay, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ ấm áp của những ngày đầu hè ở Cambridge, tung chiếc mũ vuông màu đen lên trời. Rất nhiều thứ, quần áo không phù hợp, giày cũ mòn, và cả tá những kẻ theo đuổi chênh lệch về trình độ…… Tôi chỉ muốn ném lại về phía sau, bởi giống như tất cả những cô gái 20 tuổi khác, tôi sẽ đến New York, để tìm kiếm hai thứ: Tình yêu và Danh tiếng. 2. Tôi Bạn có thể biết tôi. Hoặc nói, tôi không khác những cô gái bình thường là mấy, xuất hiện bên cạnh bạn, theo kinh nghiệm của bạn trong bất kì trường hợp nào, Nếu như bạn từng trải qua cuộc sống ở bất kì một thành phố lớn nào của Trung Quốc. Tôi rất bình thường, tôi chính là một đứa trẻ bình thường như mọi người nói. Khi… Phản ứng của tôi chỉ là cười nhạo: “Lyle, em cho anh một cơ hội, lần này em coi như không nghe thấy, em hỏi anh ‘Anh yêu, anh vừa nói gì vậy?’ anh phải trả lời là ‘Anh cái gì cũng chưa nói nha.’”Anh cũng cười cười, không nói gì, tay trái đặt trên vai tôi, nhẹ nhàng v**t v* cổ tôi. Thang máy lên đến tầng mà anh ở, cửa mở ra, chúng tôi đi ra ngoài, dường như hoàn toàn quên mất đề tài vừa mới nói.Một tuần sau, Lyle bay về New York trước. Trước khi đi nói với tôi: “Nếu em muốn anh ở lại, anh sẽ ở lại.” Tôi trả lời: “Không cần.” Sau khi anh rời đi, tôi vẫn như cũ bộn bề công việc, khối lượng công việc rất lớn, nhiều phiên hòa giải cuối cùng cũng đi đến gửi dữ liệu qua giữa hai biên giới kí kết, công việc ở Ấn Độ đã xong. Khi đó đã gần cuối tháng 10, tôi và Rydian hai người mang theo hai vali giấy tờ lên đường ra máy bay.Thời gian đó tôi vẫn còn cảm thấy mệt chết đi được. Sáng sớm dậy không nổi, sau 2 giờ chiều, đầu óc rối tung hết cả lên. Ngực thì căng cứng lên. Đôi khi còn bị đau bụng, không phải là rất đau, chỉ là thỉnh thoảng lại hơi đau quặn lên. Mới lúc đầu, tôi nghĩ có thể là vì công việc vất vả và áp lực từ các mối quan hệ. Tại trước đây tôi thường có triệu chứng tương tự như vậy, chẳng hạn như hội chứng tiền kinh nguyệt. Mà kinh nguyệt tháng này cũng đã chậm hai tuần nay rồi. Ngẫu nhiên đi qua hiệu thuốc, tôi cũng từng nghĩ hay mua que thử thai thử một chút xem sao, nhưng luôn cảm thấy không có khả năng đó, kinh nguyệt của tôi thường không đều đặn chính xác, hơn nữa mỗi lần Lyle đều mang BCS. Về phương diện này anh rất cẩn thận, cẩn thận đến mức khiến tôi đau lòng. Ngay cả khi tôi vội vàng, nói không cần đeo, anh cũng nhất định phải phòng hộ cho tốt. Đương nhiên anh như vậy hẳn là phải rất cẩn thận, nếu không dăm bữa nửa tháng lại có một cô gái mang thai bắt anh phải kết hôn mất.Trở lại New York trời đã tối muộn, tôi phát hiện trên áo lót bên phải có chút ẩm ướt, hơi bóp một chút còn có chất lỏng gì đó chảy ra từ nụ hoa. Tôi lo sợ bất an nghĩ, đã 3 năm nay mình chưa đi kiểm tra sức khỏe, cho tới bây giờ chưa từng đi kiểm tra phụ khoa. Nghĩ tới nghĩ lui, dần dần phát hiện lần này mình bị bệnh, hối hận muốn chết. Hạ quyết tâm phải đến bác sĩ khám bệnh.Nhưng đến thứ Hai đi làm, kế hoạch đi gặp bác sĩ bị lùi lại vô thời hạn. Bởi vì vụ kiện ở Ấn Độ kia, tôi được khen ngợi rất nhiều. Đến giờ ăn trưa, Rona gọi điện thoại đến rủ tôi cùng ăn trưa, hơn nữa nói có một người quan trọng muốn giới thiệu cho tôi biết. Một giờ sau, cùng cô đi xuống lầu tới đại sảnh, tôi mới biết được, người mà cô nói là đối tác bên văn phòng S&S ở Hồng Kông, đến New York làm việc chung. Quan trọng là, ông ta có thể chọn một người đến Hồng Kông làm việc.“Sẽ được thăng chức đấy, hơn nữa không phải cô luôn tìm kiếm một cơ hội như vậy sao?”Rona nói với tôi.Người Hồng Kông hơn 40 tuổi kia, cũng nói tiếng Anh kiểu Anh-Anh. Biết tôi đến từ Thượng Hải, xin lỗi tôi nói rằng ông không nói được tiếng Quan Thoại, một dáng vẻ rất tao nhã. Trong suốt bữa cơm, chúng tôi tán gẫu rất vui vẻ. Buổi chiều, tôi gửi lý lịch sơ lược cho ông, sau đó làm một cuộc phỏng vấn chính thức, lúc từ phòng họp nhỏ đi ra, ông nói: “Tôi còn phải phỏng vấn lại vài người, nhưng tôi nghĩ tôi có thể nói cho cô biết, nếu phía cô không có vấn đề gì, sau Tết nguyên đán sang năm, cô sẽ là người trẻ tuổi nhất ở Hongkong Senior Associate.”
Phản ứng của tôi chỉ là cười nhạo: “Lyle, em cho anh một cơ hội, lần này em coi như không nghe thấy, em hỏi anh ‘Anh yêu, anh vừa nói gì vậy?’ anh phải trả lời là ‘Anh cái gì cũng chưa nói nha.’”
Anh cũng cười cười, không nói gì, tay trái đặt trên vai tôi, nhẹ nhàng v**t v* cổ tôi. Thang máy lên đến tầng mà anh ở, cửa mở ra, chúng tôi đi ra ngoài, dường như hoàn toàn quên mất đề tài vừa mới nói.
Một tuần sau, Lyle bay về New York trước. Trước khi đi nói với tôi: “Nếu em muốn anh ở lại, anh sẽ ở lại.” Tôi trả lời: “Không cần.” Sau khi anh rời đi, tôi vẫn như cũ bộn bề công việc, khối lượng công việc rất lớn, nhiều phiên hòa giải cuối cùng cũng đi đến gửi dữ liệu qua giữa hai biên giới kí kết, công việc ở Ấn Độ đã xong. Khi đó đã gần cuối tháng 10, tôi và Rydian hai người mang theo hai vali giấy tờ lên đường ra máy bay.
Thời gian đó tôi vẫn còn cảm thấy mệt chết đi được. Sáng sớm dậy không nổi, sau 2 giờ chiều, đầu óc rối tung hết cả lên. Ngực thì căng cứng lên. Đôi khi còn bị đau bụng, không phải là rất đau, chỉ là thỉnh thoảng lại hơi đau quặn lên. Mới lúc đầu, tôi nghĩ có thể là vì công việc vất vả và áp lực từ các mối quan hệ. Tại trước đây tôi thường có triệu chứng tương tự như vậy, chẳng hạn như hội chứng tiền kinh nguyệt. Mà kinh nguyệt tháng này cũng đã chậm hai tuần nay rồi. Ngẫu nhiên đi qua hiệu thuốc, tôi cũng từng nghĩ hay mua que thử thai thử một chút xem sao, nhưng luôn cảm thấy không có khả năng đó, kinh nguyệt của tôi thường không đều đặn chính xác, hơn nữa mỗi lần Lyle đều mang BCS. Về phương diện này anh rất cẩn thận, cẩn thận đến mức khiến tôi đau lòng. Ngay cả khi tôi vội vàng, nói không cần đeo, anh cũng nhất định phải phòng hộ cho tốt. Đương nhiên anh như vậy hẳn là phải rất cẩn thận, nếu không dăm bữa nửa tháng lại có một cô gái mang thai bắt anh phải kết hôn mất.
Trở lại New York trời đã tối muộn, tôi phát hiện trên áo lót bên phải có chút ẩm ướt, hơi bóp một chút còn có chất lỏng gì đó chảy ra từ nụ hoa. Tôi lo sợ bất an nghĩ, đã 3 năm nay mình chưa đi kiểm tra sức khỏe, cho tới bây giờ chưa từng đi kiểm tra phụ khoa. Nghĩ tới nghĩ lui, dần dần phát hiện lần này mình bị bệnh, hối hận muốn chết. Hạ quyết tâm phải đến bác sĩ khám bệnh.
Nhưng đến thứ Hai đi làm, kế hoạch đi gặp bác sĩ bị lùi lại vô thời hạn. Bởi vì vụ kiện ở Ấn Độ kia, tôi được khen ngợi rất nhiều. Đến giờ ăn trưa, Rona gọi điện thoại đến rủ tôi cùng ăn trưa, hơn nữa nói có một người quan trọng muốn giới thiệu cho tôi biết. Một giờ sau, cùng cô đi xuống lầu tới đại sảnh, tôi mới biết được, người mà cô nói là đối tác bên văn phòng S&S ở Hồng Kông, đến New York làm việc chung. Quan trọng là, ông ta có thể chọn một người đến Hồng Kông làm việc.
“Sẽ được thăng chức đấy, hơn nữa không phải cô luôn tìm kiếm một cơ hội như vậy sao?”Rona nói với tôi.
Người Hồng Kông hơn 40 tuổi kia, cũng nói tiếng Anh kiểu Anh-Anh. Biết tôi đến từ Thượng Hải, xin lỗi tôi nói rằng ông không nói được tiếng Quan Thoại, một dáng vẻ rất tao nhã. Trong suốt bữa cơm, chúng tôi tán gẫu rất vui vẻ. Buổi chiều, tôi gửi lý lịch sơ lược cho ông, sau đó làm một cuộc phỏng vấn chính thức, lúc từ phòng họp nhỏ đi ra, ông nói: “Tôi còn phải phỏng vấn lại vài người, nhưng tôi nghĩ tôi có thể nói cho cô biết, nếu phía cô không có vấn đề gì, sau Tết nguyên đán sang năm, cô sẽ là người trẻ tuổi nhất ở Hongkong Senior Associate.”
Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love StoryTác giả: Trần Chi DaoTruyện Ngôn TìnhGiới thiệu vắn tắt: Một tác phẩm hay, thích hợp cho những phụ nữ trên 25 tuổi, đã từng trải qua giai đoạn trưởng thành ở nước ngoài 1.Tháng 6 năm 2004 Tháng 6, ban ngày trở nên dài hơn, đêm tối càng ngắn lại, mùa hè đã đến. Tôi cầm tấm bằng thạc sĩ với con dấu in đậm trên nền hoa văn mờ mờ khéo léo trên tay, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ ấm áp của những ngày đầu hè ở Cambridge, tung chiếc mũ vuông màu đen lên trời. Rất nhiều thứ, quần áo không phù hợp, giày cũ mòn, và cả tá những kẻ theo đuổi chênh lệch về trình độ…… Tôi chỉ muốn ném lại về phía sau, bởi giống như tất cả những cô gái 20 tuổi khác, tôi sẽ đến New York, để tìm kiếm hai thứ: Tình yêu và Danh tiếng. 2. Tôi Bạn có thể biết tôi. Hoặc nói, tôi không khác những cô gái bình thường là mấy, xuất hiện bên cạnh bạn, theo kinh nghiệm của bạn trong bất kì trường hợp nào, Nếu như bạn từng trải qua cuộc sống ở bất kì một thành phố lớn nào của Trung Quốc. Tôi rất bình thường, tôi chính là một đứa trẻ bình thường như mọi người nói. Khi… Phản ứng của tôi chỉ là cười nhạo: “Lyle, em cho anh một cơ hội, lần này em coi như không nghe thấy, em hỏi anh ‘Anh yêu, anh vừa nói gì vậy?’ anh phải trả lời là ‘Anh cái gì cũng chưa nói nha.’”Anh cũng cười cười, không nói gì, tay trái đặt trên vai tôi, nhẹ nhàng v**t v* cổ tôi. Thang máy lên đến tầng mà anh ở, cửa mở ra, chúng tôi đi ra ngoài, dường như hoàn toàn quên mất đề tài vừa mới nói.Một tuần sau, Lyle bay về New York trước. Trước khi đi nói với tôi: “Nếu em muốn anh ở lại, anh sẽ ở lại.” Tôi trả lời: “Không cần.” Sau khi anh rời đi, tôi vẫn như cũ bộn bề công việc, khối lượng công việc rất lớn, nhiều phiên hòa giải cuối cùng cũng đi đến gửi dữ liệu qua giữa hai biên giới kí kết, công việc ở Ấn Độ đã xong. Khi đó đã gần cuối tháng 10, tôi và Rydian hai người mang theo hai vali giấy tờ lên đường ra máy bay.Thời gian đó tôi vẫn còn cảm thấy mệt chết đi được. Sáng sớm dậy không nổi, sau 2 giờ chiều, đầu óc rối tung hết cả lên. Ngực thì căng cứng lên. Đôi khi còn bị đau bụng, không phải là rất đau, chỉ là thỉnh thoảng lại hơi đau quặn lên. Mới lúc đầu, tôi nghĩ có thể là vì công việc vất vả và áp lực từ các mối quan hệ. Tại trước đây tôi thường có triệu chứng tương tự như vậy, chẳng hạn như hội chứng tiền kinh nguyệt. Mà kinh nguyệt tháng này cũng đã chậm hai tuần nay rồi. Ngẫu nhiên đi qua hiệu thuốc, tôi cũng từng nghĩ hay mua que thử thai thử một chút xem sao, nhưng luôn cảm thấy không có khả năng đó, kinh nguyệt của tôi thường không đều đặn chính xác, hơn nữa mỗi lần Lyle đều mang BCS. Về phương diện này anh rất cẩn thận, cẩn thận đến mức khiến tôi đau lòng. Ngay cả khi tôi vội vàng, nói không cần đeo, anh cũng nhất định phải phòng hộ cho tốt. Đương nhiên anh như vậy hẳn là phải rất cẩn thận, nếu không dăm bữa nửa tháng lại có một cô gái mang thai bắt anh phải kết hôn mất.Trở lại New York trời đã tối muộn, tôi phát hiện trên áo lót bên phải có chút ẩm ướt, hơi bóp một chút còn có chất lỏng gì đó chảy ra từ nụ hoa. Tôi lo sợ bất an nghĩ, đã 3 năm nay mình chưa đi kiểm tra sức khỏe, cho tới bây giờ chưa từng đi kiểm tra phụ khoa. Nghĩ tới nghĩ lui, dần dần phát hiện lần này mình bị bệnh, hối hận muốn chết. Hạ quyết tâm phải đến bác sĩ khám bệnh.Nhưng đến thứ Hai đi làm, kế hoạch đi gặp bác sĩ bị lùi lại vô thời hạn. Bởi vì vụ kiện ở Ấn Độ kia, tôi được khen ngợi rất nhiều. Đến giờ ăn trưa, Rona gọi điện thoại đến rủ tôi cùng ăn trưa, hơn nữa nói có một người quan trọng muốn giới thiệu cho tôi biết. Một giờ sau, cùng cô đi xuống lầu tới đại sảnh, tôi mới biết được, người mà cô nói là đối tác bên văn phòng S&S ở Hồng Kông, đến New York làm việc chung. Quan trọng là, ông ta có thể chọn một người đến Hồng Kông làm việc.“Sẽ được thăng chức đấy, hơn nữa không phải cô luôn tìm kiếm một cơ hội như vậy sao?”Rona nói với tôi.Người Hồng Kông hơn 40 tuổi kia, cũng nói tiếng Anh kiểu Anh-Anh. Biết tôi đến từ Thượng Hải, xin lỗi tôi nói rằng ông không nói được tiếng Quan Thoại, một dáng vẻ rất tao nhã. Trong suốt bữa cơm, chúng tôi tán gẫu rất vui vẻ. Buổi chiều, tôi gửi lý lịch sơ lược cho ông, sau đó làm một cuộc phỏng vấn chính thức, lúc từ phòng họp nhỏ đi ra, ông nói: “Tôi còn phải phỏng vấn lại vài người, nhưng tôi nghĩ tôi có thể nói cho cô biết, nếu phía cô không có vấn đề gì, sau Tết nguyên đán sang năm, cô sẽ là người trẻ tuổi nhất ở Hongkong Senior Associate.”