Giới thiệu vắn tắt: Một tác phẩm hay, thích hợp cho những phụ nữ trên 25 tuổi, đã từng trải qua giai đoạn trưởng thành ở nước ngoài 1.Tháng 6 năm 2004 Tháng 6, ban ngày trở nên dài hơn, đêm tối càng ngắn lại, mùa hè đã đến. Tôi cầm tấm bằng thạc sĩ với con dấu in đậm trên nền hoa văn mờ mờ khéo léo trên tay, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ ấm áp của những ngày đầu hè ở Cambridge, tung chiếc mũ vuông màu đen lên trời. Rất nhiều thứ, quần áo không phù hợp, giày cũ mòn, và cả tá những kẻ theo đuổi chênh lệch về trình độ…… Tôi chỉ muốn ném lại về phía sau, bởi giống như tất cả những cô gái 20 tuổi khác, tôi sẽ đến New York, để tìm kiếm hai thứ: Tình yêu và Danh tiếng. 2. Tôi Bạn có thể biết tôi. Hoặc nói, tôi không khác những cô gái bình thường là mấy, xuất hiện bên cạnh bạn, theo kinh nghiệm của bạn trong bất kì trường hợp nào, Nếu như bạn từng trải qua cuộc sống ở bất kì một thành phố lớn nào của Trung Quốc. Tôi rất bình thường, tôi chính là một đứa trẻ bình thường như mọi người nói. Khi…
Chương 53: Hạnh phúc của Thomas Mann (1)
Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love StoryTác giả: Trần Chi DaoTruyện Ngôn TìnhGiới thiệu vắn tắt: Một tác phẩm hay, thích hợp cho những phụ nữ trên 25 tuổi, đã từng trải qua giai đoạn trưởng thành ở nước ngoài 1.Tháng 6 năm 2004 Tháng 6, ban ngày trở nên dài hơn, đêm tối càng ngắn lại, mùa hè đã đến. Tôi cầm tấm bằng thạc sĩ với con dấu in đậm trên nền hoa văn mờ mờ khéo léo trên tay, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ ấm áp của những ngày đầu hè ở Cambridge, tung chiếc mũ vuông màu đen lên trời. Rất nhiều thứ, quần áo không phù hợp, giày cũ mòn, và cả tá những kẻ theo đuổi chênh lệch về trình độ…… Tôi chỉ muốn ném lại về phía sau, bởi giống như tất cả những cô gái 20 tuổi khác, tôi sẽ đến New York, để tìm kiếm hai thứ: Tình yêu và Danh tiếng. 2. Tôi Bạn có thể biết tôi. Hoặc nói, tôi không khác những cô gái bình thường là mấy, xuất hiện bên cạnh bạn, theo kinh nghiệm của bạn trong bất kì trường hợp nào, Nếu như bạn từng trải qua cuộc sống ở bất kì một thành phố lớn nào của Trung Quốc. Tôi rất bình thường, tôi chính là một đứa trẻ bình thường như mọi người nói. Khi… Biên tập: Nu ♥ MimiChỉnh sửa: Mimi ♥ NuChương 53: Hạnh phúc của Thomas Mann (1)Chúng tôi bay qua Đại Tây Dương, khi đến St.Moritz (2) đã là ngày hôm sau.Tôi không hiểu sổ tay du lịch lại nói “Khí hậu trong lành như Sâm panh” nghĩa là như thế nào, nhưng, chúng tôi ở đây đã được 3 ngày, mỗi ngày thời tiết đều rất khô ráo và nắng ấm. Bầu trời xanh lam, dù cho nhìn về bất kì hướng nào, dãy núi trắng phủ đầy tuyết cảm giác như có thể đưa tay chạm vào. Rừng rậm xanh ngắt, hồ nước trong veo, Thomas Mann từng nói đây là một trong số rất ít những nơi khiến ông cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mỗi ngày ở nơi đây tôi đều thấy lo lắng về cùng một chuyện. Thời điểm đó, Caresse trong bụng tôi đã được 18 tuần rưỡi. Ngay trước hôn lễ hai ba ngày, tôi bắt đầu cảm giác được sự chuyển động của thai nhi, mặc dù mỗi ngày chỉ có vài lần, hơn nữa chỉ loáng thoáng thôi, giống như con bướm nhỏ vỗ cánh, nó có chuyển động. Nhưng, sau khi ngồi mười mấy giờ trên máy bay, suốt ba ngày nay không thấy nó nhúc nhích.Không biết có phải nhiều người mang thai lần đầu tiên đều có cảm giác tương tự như vậy hay không. Ngay từ đầu, tôi còn không nghĩ rằng mình mang thai mà do chẩn đoán nhầm. Sau đó bắt đầu hoài nghi có khả năng nó không được bình thường. 16 tuần sau nó vẫn bất động, lại sợ không phải nó đã chết chứ. Tôi luôn cảm thấy sẽ không giữ được nó, không biết có thể nhìn thấy ngày nó đủ tháng ra đời không. Tuy rằng, một tháng trước khi biết đến sự tồn tại của nó, tôi còn chạy nhảy khiêu vũ và tập yoga, thức đêm để tăng ca, ăn cơm bữa được bữa không, l*m t*nh không kiêng kỵ gì, nó vẫn trôi qua an an ổn ổn, một chút vấn đề cũng không có. Dù sao, nói thế nào đi nữa, trong 3 ngày ở St. Moritz, tôi đều lo lắng về Caresse.Mỗi ngày tôi đều nói mệt chết đi được, không thoải mái, cả ngày nằm ở trên giường. Nói mệt thật ra cũng hơi mệt, nhưng chủ yếu là không thấy bất kì chuyển động nào dù là nhỏ nhất ở trong bụng. Tôi không dám nói với Lyle, không biết anh sẽ có phản ứng gì, là không có vấn đề gì cười tôi đã quá suy nghĩ, hay coi là chuyện nghiêm trọng đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra? Chúng tôi vì đứa bé mà kết hôn, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với nó, có lẽ mọi chuyện sẽ trở thành trò cười mất.Bởi vì nó, gần đây Lyle trở nên ân cần gần gũi chưa từng thấy, một tấc cũng không rời đi theo bên tôi 3 ngày nay. Hầu hết thời gian chúng tôi ở trong phòng ăn cơm, từ ban công có thể nhìn thấy những ngọn núi đá xanh phủ đầy tuyết trắng xa xa kia, khi đêm xuống, sẽ có những ngọn đèn dọc theo con đường quanh co uốn lượn dẫn xuống thung lũng. Xa nhất cũng chỉ đến tầng dưới khách sạn cùng các cửa hàng và nhà hàng phụ cận thôi. Nơi đó là khu người Đức, nhưng nhân viên cửa hàng hoặc bồi bàn luôn nói chuyện bằng tiếng Anh với tôi, nói với anh bằng tiếng Pháp. Buổi tối cuối cùng ở St. Moritz, Caresse vẫn không có động tĩnh gì, tôi hoảng sợ, bất an không yên nói với Lyle, mới đầu anh còn an ủi tôi nói không có vấn đề gì, một lát sau đưa tay đặt trên chiếc bụng tròn trịa của tôi, dán tai lên nghe. Anh cũng có chút lo lắng, chúng tôi tới Lausanne việc đầu tiên là đi tìm bác sĩ. Một nam bác sĩ trung niên khám cho tôi, tất cả đều bình an không có vấn đề gì, qua ống tai nghe khám bệnh có thể nghe được rất rõ tiếng tim thai đập rất ổn định, mỗi phút khoảng 155 nhịp. Sau đó còn nói:“19 tuần, anh chị có muốn biết giới tính không?”Chúng tôi dường như đồng thời trả lời, mới đầu Lyle nói không muốn, nghe thấy tôi nói muốn, lại thay đổi theo. Vì thế, tại một thị trấn nhỏ với vô số đồi núi và thung lũng, thành phố giống như quả cầu pha lê tuyết trong chuyện cổ tích, chúng tôi cầm tay nhau đứng cùng một chỗ, lần đầu tiên nhìn thấy mặt Caresse, rốt cục cũng biết, nó là một đứa bé gái. Ảnh siêu âm – B được in ra to cỡ một tờ A4, một cơ thể màu cam ấm áp bên trong, ngũ quan rất nhỏ mơ hồ không rõ, mắt nhắm lại, một tay giống như đang vẫy chào.Có thể là sóng siêu âm đánh thức giấc ngủ của con bé, sau khi rời khỏi phòng khám, con bé lại bắt đầu động đậy.Chú thích:(1) Paul Thomas Mann (6 tháng 6 năm 1875 – 12 tháng 8 năm 1955) là nhà văn Đức đã đoạt giải Nobel Văn học năm 1929 và Giải Goethe năm 1949. Ông được coi là nhà văn lớn nhất của Đức thế kỷ 20.(2) St Moritz (tiếng Đức: Sankt Moritz, tiếng Romansh: San Murezzan) là một thị trấn nghỉ mát ở thung lũng Engadine ở Thụy Sĩ. Đây là một đô thị ở huyện Maloja thuộc bang Graubünden, Thụy Sĩ. Đỉnh cao nhất trong dãy Đông Alps, Piz Bernina, nằm cách vài km về phía nam thị trấn. Thị trấn này là nơi tổ chức hai kỳ Thế vận hội Mùa đông vào các năm 1928 và 1948.
Biên tập: Nu ♥ Mimi
Chỉnh sửa: Mimi ♥ Nu
Chương 53: Hạnh phúc của Thomas Mann (1)
Chúng tôi bay qua Đại Tây Dương, khi đến St.Moritz (2) đã là ngày hôm sau.
Tôi không hiểu sổ tay du lịch lại nói “Khí hậu trong lành như Sâm panh” nghĩa là như thế nào, nhưng, chúng tôi ở đây đã được 3 ngày, mỗi ngày thời tiết đều rất khô ráo và nắng ấm. Bầu trời xanh lam, dù cho nhìn về bất kì hướng nào, dãy núi trắng phủ đầy tuyết cảm giác như có thể đưa tay chạm vào. Rừng rậm xanh ngắt, hồ nước trong veo, Thomas Mann từng nói đây là một trong số rất ít những nơi khiến ông cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mỗi ngày ở nơi đây tôi đều thấy lo lắng về cùng một chuyện. Thời điểm đó, Caresse trong bụng tôi đã được 18 tuần rưỡi. Ngay trước hôn lễ hai ba ngày, tôi bắt đầu cảm giác được sự chuyển động của thai nhi, mặc dù mỗi ngày chỉ có vài lần, hơn nữa chỉ loáng thoáng thôi, giống như con bướm nhỏ vỗ cánh, nó có chuyển động. Nhưng, sau khi ngồi mười mấy giờ trên máy bay, suốt ba ngày nay không thấy nó nhúc nhích.
Không biết có phải nhiều người mang thai lần đầu tiên đều có cảm giác tương tự như vậy hay không. Ngay từ đầu, tôi còn không nghĩ rằng mình mang thai mà do chẩn đoán nhầm. Sau đó bắt đầu hoài nghi có khả năng nó không được bình thường. 16 tuần sau nó vẫn bất động, lại sợ không phải nó đã chết chứ. Tôi luôn cảm thấy sẽ không giữ được nó, không biết có thể nhìn thấy ngày nó đủ tháng ra đời không. Tuy rằng, một tháng trước khi biết đến sự tồn tại của nó, tôi còn chạy nhảy khiêu vũ và tập yoga, thức đêm để tăng ca, ăn cơm bữa được bữa không, l*m t*nh không kiêng kỵ gì, nó vẫn trôi qua an an ổn ổn, một chút vấn đề cũng không có. Dù sao, nói thế nào đi nữa, trong 3 ngày ở St. Moritz, tôi đều lo lắng về Caresse.
Mỗi ngày tôi đều nói mệt chết đi được, không thoải mái, cả ngày nằm ở trên giường. Nói mệt thật ra cũng hơi mệt, nhưng chủ yếu là không thấy bất kì chuyển động nào dù là nhỏ nhất ở trong bụng. Tôi không dám nói với Lyle, không biết anh sẽ có phản ứng gì, là không có vấn đề gì cười tôi đã quá suy nghĩ, hay coi là chuyện nghiêm trọng đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra? Chúng tôi vì đứa bé mà kết hôn, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với nó, có lẽ mọi chuyện sẽ trở thành trò cười mất.
Bởi vì nó, gần đây Lyle trở nên ân cần gần gũi chưa từng thấy, một tấc cũng không rời đi theo bên tôi 3 ngày nay. Hầu hết thời gian chúng tôi ở trong phòng ăn cơm, từ ban công có thể nhìn thấy những ngọn núi đá xanh phủ đầy tuyết trắng xa xa kia, khi đêm xuống, sẽ có những ngọn đèn dọc theo con đường quanh co uốn lượn dẫn xuống thung lũng. Xa nhất cũng chỉ đến tầng dưới khách sạn cùng các cửa hàng và nhà hàng phụ cận thôi. Nơi đó là khu người Đức, nhưng nhân viên cửa hàng hoặc bồi bàn luôn nói chuyện bằng tiếng Anh với tôi, nói với anh bằng tiếng Pháp. Buổi tối cuối cùng ở St. Moritz, Caresse vẫn không có động tĩnh gì, tôi hoảng sợ, bất an không yên nói với Lyle, mới đầu anh còn an ủi tôi nói không có vấn đề gì, một lát sau đưa tay đặt trên chiếc bụng tròn trịa của tôi, dán tai lên nghe. Anh cũng có chút lo lắng, chúng tôi tới Lausanne việc đầu tiên là đi tìm bác sĩ. Một nam bác sĩ trung niên khám cho tôi, tất cả đều bình an không có vấn đề gì, qua ống tai nghe khám bệnh có thể nghe được rất rõ tiếng tim thai đập rất ổn định, mỗi phút khoảng 155 nhịp. Sau đó còn nói:“19 tuần, anh chị có muốn biết giới tính không?”
Chúng tôi dường như đồng thời trả lời, mới đầu Lyle nói không muốn, nghe thấy tôi nói muốn, lại thay đổi theo. Vì thế, tại một thị trấn nhỏ với vô số đồi núi và thung lũng, thành phố giống như quả cầu pha lê tuyết trong chuyện cổ tích, chúng tôi cầm tay nhau đứng cùng một chỗ, lần đầu tiên nhìn thấy mặt Caresse, rốt cục cũng biết, nó là một đứa bé gái. Ảnh siêu âm – B được in ra to cỡ một tờ A4, một cơ thể màu cam ấm áp bên trong, ngũ quan rất nhỏ mơ hồ không rõ, mắt nhắm lại, một tay giống như đang vẫy chào.
Có thể là sóng siêu âm đánh thức giấc ngủ của con bé, sau khi rời khỏi phòng khám, con bé lại bắt đầu động đậy.
Chú thích:
(1) Paul Thomas Mann (6 tháng 6 năm 1875 – 12 tháng 8 năm 1955) là nhà văn Đức đã đoạt giải Nobel Văn học năm 1929 và Giải Goethe năm 1949. Ông được coi là nhà văn lớn nhất của Đức thế kỷ 20.
(2) St Moritz (tiếng Đức: Sankt Moritz, tiếng Romansh: San Murezzan) là một thị trấn nghỉ mát ở thung lũng Engadine ở Thụy Sĩ. Đây là một đô thị ở huyện Maloja thuộc bang Graubünden, Thụy Sĩ. Đỉnh cao nhất trong dãy Đông Alps, Piz Bernina, nằm cách vài km về phía nam thị trấn. Thị trấn này là nơi tổ chức hai kỳ Thế vận hội Mùa đông vào các năm 1928 và 1948.
Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love StoryTác giả: Trần Chi DaoTruyện Ngôn TìnhGiới thiệu vắn tắt: Một tác phẩm hay, thích hợp cho những phụ nữ trên 25 tuổi, đã từng trải qua giai đoạn trưởng thành ở nước ngoài 1.Tháng 6 năm 2004 Tháng 6, ban ngày trở nên dài hơn, đêm tối càng ngắn lại, mùa hè đã đến. Tôi cầm tấm bằng thạc sĩ với con dấu in đậm trên nền hoa văn mờ mờ khéo léo trên tay, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ ấm áp của những ngày đầu hè ở Cambridge, tung chiếc mũ vuông màu đen lên trời. Rất nhiều thứ, quần áo không phù hợp, giày cũ mòn, và cả tá những kẻ theo đuổi chênh lệch về trình độ…… Tôi chỉ muốn ném lại về phía sau, bởi giống như tất cả những cô gái 20 tuổi khác, tôi sẽ đến New York, để tìm kiếm hai thứ: Tình yêu và Danh tiếng. 2. Tôi Bạn có thể biết tôi. Hoặc nói, tôi không khác những cô gái bình thường là mấy, xuất hiện bên cạnh bạn, theo kinh nghiệm của bạn trong bất kì trường hợp nào, Nếu như bạn từng trải qua cuộc sống ở bất kì một thành phố lớn nào của Trung Quốc. Tôi rất bình thường, tôi chính là một đứa trẻ bình thường như mọi người nói. Khi… Biên tập: Nu ♥ MimiChỉnh sửa: Mimi ♥ NuChương 53: Hạnh phúc của Thomas Mann (1)Chúng tôi bay qua Đại Tây Dương, khi đến St.Moritz (2) đã là ngày hôm sau.Tôi không hiểu sổ tay du lịch lại nói “Khí hậu trong lành như Sâm panh” nghĩa là như thế nào, nhưng, chúng tôi ở đây đã được 3 ngày, mỗi ngày thời tiết đều rất khô ráo và nắng ấm. Bầu trời xanh lam, dù cho nhìn về bất kì hướng nào, dãy núi trắng phủ đầy tuyết cảm giác như có thể đưa tay chạm vào. Rừng rậm xanh ngắt, hồ nước trong veo, Thomas Mann từng nói đây là một trong số rất ít những nơi khiến ông cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mỗi ngày ở nơi đây tôi đều thấy lo lắng về cùng một chuyện. Thời điểm đó, Caresse trong bụng tôi đã được 18 tuần rưỡi. Ngay trước hôn lễ hai ba ngày, tôi bắt đầu cảm giác được sự chuyển động của thai nhi, mặc dù mỗi ngày chỉ có vài lần, hơn nữa chỉ loáng thoáng thôi, giống như con bướm nhỏ vỗ cánh, nó có chuyển động. Nhưng, sau khi ngồi mười mấy giờ trên máy bay, suốt ba ngày nay không thấy nó nhúc nhích.Không biết có phải nhiều người mang thai lần đầu tiên đều có cảm giác tương tự như vậy hay không. Ngay từ đầu, tôi còn không nghĩ rằng mình mang thai mà do chẩn đoán nhầm. Sau đó bắt đầu hoài nghi có khả năng nó không được bình thường. 16 tuần sau nó vẫn bất động, lại sợ không phải nó đã chết chứ. Tôi luôn cảm thấy sẽ không giữ được nó, không biết có thể nhìn thấy ngày nó đủ tháng ra đời không. Tuy rằng, một tháng trước khi biết đến sự tồn tại của nó, tôi còn chạy nhảy khiêu vũ và tập yoga, thức đêm để tăng ca, ăn cơm bữa được bữa không, l*m t*nh không kiêng kỵ gì, nó vẫn trôi qua an an ổn ổn, một chút vấn đề cũng không có. Dù sao, nói thế nào đi nữa, trong 3 ngày ở St. Moritz, tôi đều lo lắng về Caresse.Mỗi ngày tôi đều nói mệt chết đi được, không thoải mái, cả ngày nằm ở trên giường. Nói mệt thật ra cũng hơi mệt, nhưng chủ yếu là không thấy bất kì chuyển động nào dù là nhỏ nhất ở trong bụng. Tôi không dám nói với Lyle, không biết anh sẽ có phản ứng gì, là không có vấn đề gì cười tôi đã quá suy nghĩ, hay coi là chuyện nghiêm trọng đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra? Chúng tôi vì đứa bé mà kết hôn, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với nó, có lẽ mọi chuyện sẽ trở thành trò cười mất.Bởi vì nó, gần đây Lyle trở nên ân cần gần gũi chưa từng thấy, một tấc cũng không rời đi theo bên tôi 3 ngày nay. Hầu hết thời gian chúng tôi ở trong phòng ăn cơm, từ ban công có thể nhìn thấy những ngọn núi đá xanh phủ đầy tuyết trắng xa xa kia, khi đêm xuống, sẽ có những ngọn đèn dọc theo con đường quanh co uốn lượn dẫn xuống thung lũng. Xa nhất cũng chỉ đến tầng dưới khách sạn cùng các cửa hàng và nhà hàng phụ cận thôi. Nơi đó là khu người Đức, nhưng nhân viên cửa hàng hoặc bồi bàn luôn nói chuyện bằng tiếng Anh với tôi, nói với anh bằng tiếng Pháp. Buổi tối cuối cùng ở St. Moritz, Caresse vẫn không có động tĩnh gì, tôi hoảng sợ, bất an không yên nói với Lyle, mới đầu anh còn an ủi tôi nói không có vấn đề gì, một lát sau đưa tay đặt trên chiếc bụng tròn trịa của tôi, dán tai lên nghe. Anh cũng có chút lo lắng, chúng tôi tới Lausanne việc đầu tiên là đi tìm bác sĩ. Một nam bác sĩ trung niên khám cho tôi, tất cả đều bình an không có vấn đề gì, qua ống tai nghe khám bệnh có thể nghe được rất rõ tiếng tim thai đập rất ổn định, mỗi phút khoảng 155 nhịp. Sau đó còn nói:“19 tuần, anh chị có muốn biết giới tính không?”Chúng tôi dường như đồng thời trả lời, mới đầu Lyle nói không muốn, nghe thấy tôi nói muốn, lại thay đổi theo. Vì thế, tại một thị trấn nhỏ với vô số đồi núi và thung lũng, thành phố giống như quả cầu pha lê tuyết trong chuyện cổ tích, chúng tôi cầm tay nhau đứng cùng một chỗ, lần đầu tiên nhìn thấy mặt Caresse, rốt cục cũng biết, nó là một đứa bé gái. Ảnh siêu âm – B được in ra to cỡ một tờ A4, một cơ thể màu cam ấm áp bên trong, ngũ quan rất nhỏ mơ hồ không rõ, mắt nhắm lại, một tay giống như đang vẫy chào.Có thể là sóng siêu âm đánh thức giấc ngủ của con bé, sau khi rời khỏi phòng khám, con bé lại bắt đầu động đậy.Chú thích:(1) Paul Thomas Mann (6 tháng 6 năm 1875 – 12 tháng 8 năm 1955) là nhà văn Đức đã đoạt giải Nobel Văn học năm 1929 và Giải Goethe năm 1949. Ông được coi là nhà văn lớn nhất của Đức thế kỷ 20.(2) St Moritz (tiếng Đức: Sankt Moritz, tiếng Romansh: San Murezzan) là một thị trấn nghỉ mát ở thung lũng Engadine ở Thụy Sĩ. Đây là một đô thị ở huyện Maloja thuộc bang Graubünden, Thụy Sĩ. Đỉnh cao nhất trong dãy Đông Alps, Piz Bernina, nằm cách vài km về phía nam thị trấn. Thị trấn này là nơi tổ chức hai kỳ Thế vận hội Mùa đông vào các năm 1928 và 1948.