Cũng chẳng sao, cô chưa từng nghĩ sẽ phải ở bên Cố Chính Vinh cho tới khi nếp nhăn hằn đầy trên mặt, cô cứ ngỡ anh cũng vậy. Vậy là tốt rồi, sau này già rồi nghĩ lại, họ sẽ mỉm cười chứ không thấy ghê khi trông thấy dung mạo của nhau. *************** Cho tới giờ Lăng Tiểu Manh vẫn không hiểu tại sao Đổng Diệc Lỗi lại không yêu mình. Nói không yêu là không yêu, quay đầu bỏ đi lạnh lùng như thể tám năm bên nhau chỉ là một vở kịch độc diễn nực cười, lê thê và vô vị, khán giả đã chẳng còn hứng thú, khi hạ màn sân khấu trống trơn, chỉ còn lại nữ chính đứng một mình trơ trọi dưới ánh đèn. Khi quay lưng bỏ đi, Lăng Tiểu Manh cứ nhìn trân trân không chớp mắt, mãi một lúc sau vẫn đứng yên tại chỗ, cô mong biết mấy chỉ giây sau thôi, anh sẽ nhảy ra từ một góc nào đó rồi cười nói: “Em bị lừa rồi! Buồn cười không?”. Rồi cô lại như ngày trước, vừa giả bộ cấu véo vừa hét: “Buồn cười đâu ra, chẳng buồn cười chút nào! Đồ nhăng cuội anh đi chết đi!”. Cô tin là như vậy, cứ cố chấp chờ đợi, nhưng mãi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...