Tất cả những kỳ nghỉ đông trước khi vào Đại học của tôi đều trải qua ở nhà bà ngoại. Thời đó chẳng có máy vi tính cũng chẳng có internet, điện thoại di động là một chiếc hộp thần kỳ chỉ có người lớn mới được sử dụng. Bố mẹ ngày đêm đều bận rộn công việc, suy tư trăn trở làm sao để thăng chức lên lương, tăng ca là một việc quá đỗi bình thường trong nhà. Nghỉ học bọn họ không thể để tôi một mình ở nhà hết ngày này đến ngày khác, vì vậy liền đem tôi vứt về nhà bà ngoại. Nghe mẹ kể, kỳ nghỉ đầu tiên ở nhà ngoại, tiếng khóc của tôi truyền xa đến tận hai cây số, so với tiếng khóc kinh thiên động địa ngày đi đầu tiên em trai tôi đi nhà trẻ cũng không khác mấy. Sự thật này là mẹ nói với tôi, nhưng trước giờ tôi đều không tin. Trong ấn tượng của tôi, chỉ cần buổi sáng nhà trường cho nghỉ học, ngay lập tức buổi chiều tôi sẽ gói ghém đồ đạc, giục bọn họ mau đưa tôi đến nhà bà ngoại. Trong ký ức của tôi, nào có chuyện mâu thuẫn như thế được. Tôi nói với mẹ, mẹ nói bừa, con đặc biệt vô cùng thích…

Truyện chữ