Sở Cảnh không biết mình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong gương kia đến tột cùng là bao nhiêu lâu? Mười phút? Hai mươi phút? Nửa tiếng? Hay là lâu hơn nữa. Từ sau khi ngồi lên ghế đứng đầu Sở gia, loại chuyện vô tình vô nghĩa, lãng phí sinh mệnh, cậu từ lâu đã không có làm. Sở Cảnh mang theo chút tự giễu thầm nghĩ, nhưng như trước vô pháp đem tầm mắt dời khỏi khuôn mặt thiếu niên ở trong gương kia. Thật là một cậu bé xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, Sở Cảnh vươn tay phải lên, đem ngón trỏ chạm nhẹ lên khuôn mặt trong gương, vô ý vẽ lên đường cong gương mặt thiếu niên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. gương mặt ngây ngô như vậy, là khi cậu khoảng 17, 18 tuổi sao? Sở Cảnh nghiêng đầu, thực nghiêm túc mà nhớ lại, nếu chưa vào ở trong Sở gia thì…Sở Cảnh nhìn lướt qua căn phòng của mình lúc này, vậy hẳn là lúc chưa tới 18 tuổi, như vậy, là 17? Sở Cảnh lười biếng thu tay về, híp mắt lại lần nữa đánh giá gương mặt mình thời kì niên thiếu hồi lâu, giống như…
Tác giả: