Sáng sớm thứ hai, Trác Thất bởi vì tiếng đồng hồ báo thức vang lên mà tỉnh giấc, cô ngồi dậy, vươn tay xoa xoa cái trán đau nhứt. Đêm qua cô rõ ràng mơ thấy anh ta, nhưng là, người trong mộng như thế nào cũng không nhìn rõ bộ dáng, cô không khỏi nổi len một than da gà, liều mạng một lần nữa cố gắng nhớ lại bộ dạng của người kia. Bên kia Lục Kiêu đang hướng bên này đi tới, khiến cho cô không thể tập trung tinh thần, nhéo hắn một cái, hắn còn không chịu thành thật, cuối cùng lại ôm cô vào lòng. “Lục Kiêu, đừng nháo, em còn có bốn tiết a.” Vẫn là bộ dạng hoảng hốt, bị Lục Kiêu ôm vào long, ý nghĩ lại một mảnh hổn loạn. “Thời gian còn lâu mà!” Hắn đột nhiên cười xấu xa, kéo hai người ngồi vào một chỗ, đôi mắt giống như sói nhìn chằm chằm những dấu hôn loang lổ trên người Trác Thất, là ấn ký của hắn, nụ cười thỏa mãn hạnh phúc lên tới dáy mắt, không để ý đến Trác Thất đánh, tay dọc theo áo ngủ một đường đi vào. Sáng sớm thứ hai, cảnh xuân dạt dào… “Thất nhi, phương thuốc lần trước anh đưa…
Tác giả: