Buổi trưa hôm ấy, làn gió nhẹ vi vu dạo lướt khắp địa cầu, vạn vật bắt đầu chầm chậm chuyển động, muốn tận tình thể hiện sức sống xinh đẹp nhất trong sinh mệnh của mình, như muốn nghênh đón mùa xuân ấm áp. Hứa Tự Tại dùng hai tay nâng cái đầu nhỏ nhắn, ra sức suy nghĩ tại sao cha mẹ lại quẳng mình tới nhà bà nội, rồi ung dung tự tại mà tiêu dao ở nước ngoài? Chao ôi! Suy nghĩ mất nửa ngày cũng không thấu hiểu, có lẽ đây là số phận của trẻ con, chuyện gì cũng không thể tự quyết định được, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của người lớn. Cũng giống như hiện tại, cô rất... rất là muốn ăn một ly kem thơm ngon mát lạnh, nhưng mà bà nội lại nói với cô rằng ngủ trưa dậy mới được ăn. Ôi, Thượng đế Jesus ơi, cô có bao giờ ngủ trưa đâu chứ, mà bà nội lại khóa cửa lại, bắt ngủ ít nhất hai tiếng mới được. Hứa Tự Tại đi tới đi lui trong phòng, ngủ không được, muốn chuồn ra ngoài, nhưng cửa phòng bị khóa mất rồi, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để mầm non tổ quốc như cô đây bị nhốt rành rành ở trong…
Tác giả: