Mạnh Cửu chưa từng nghĩ đã xa lâu như vậy mà còn có thể gặp lại Bất Từ — nơi đây, khi khí trời ẩm ướt trong cơn mưa dầm, cậu đi tới trước mặt hắn. Người kia, vẫn giống như bảy năm trước, dáng người gọn gàng, cao ngất, khuôn mặt ôn nhu. Chỉ là vì sao khi hắn nhìn thấy cậu lại sửng sốt như vậy? Mạnh Cửu trong lòng tự giễu. Rõ ràng người bị vứt bỏ là cậu nha, hắn lộ bộ mặt khiếp sợ cùng trầm mặc như vậy để làm gì? Chí ít cũng phải giả bộ một chút nhỉ. Mạnh Cửu nghĩ vậy, tự cổ vũ chính mình, hé ra dáng tươi cười mà bản thân cho là hoàn mỹ nhất, đến chào hỏi Bất Từ: “Hey, đã lâu không gặp.” “Đã lâu không gặp.” Bất Từ chần chờ một giây, đáp lại. Tâm Mạnh Cửu đột nhiên co rút, hơi cứng đờ. Thanh âm của hắn vẫn luôn ấm áp như vậy, tựa như bảy năm trước. “Sao anh lại ở đây? Anh không phải là người S thị sao?” Mạnh Cửu cố gắng kiềm nén lồng ngực đau nhói, làm bộ như không có việc gì, đổi chủ đề, cùng Bất Từ nói chuyện phiếm một chút. Bất Từ cười cười: “Anh tới C thị công tác.” Dừng lại một…
Tác giả: